Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 689: Dương Thiên Huyễn xuất quan (1)



1)

“Không đến mức.”

Ngụy Uyên lắc đầu: “Ngươi tuy kéo dài Thiên Nhân chi tranh, nhưng cũng chưa ngăn cản nó, những người muốn thấy Lạc Ngọc Hành chết, nhiều lắm là cảm thấy tức giận đối với ngươi.”

Vậy Ngụy Công ngươi sẽ tức giận ta không... Hứa Thất An bộ dáng nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Được lợi bởi dược lực của Thanh Đan, Kim Cương Thần Công của ty chức đã là tiểu thành.”

Ngụy Uyên đối với điều này cũng không bất ngờ, đơn giản “Ừm” một tiếng.

Hứa Thất An đợi chút, thấy hắn chưa mở miệng, liền nói ngay: “Ty chức muốn biết ngũ phẩm Hóa Kình, tu hành như thế nào?”

Ngụy Uyên buông quyển sách xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nho nhỏ, ngồi ngay ngắn, nhìn Hứa Thất An: “Đầu tiên ngươi phải biết, cái gì là hóa kình. Ừm, hướng bên trái đánh một quyền.”

Hứa Thất An không hiểu ý đồ của hắn, theo sự phân phó, nắm tay hướng bên trái đánh ra.

Ngụy Uyên cầm quyển sách lên, vỗ vỗ chỗ bờ vai cùng bắp tay của hắn, cười nói: “Nơi này có run run rõ ràng.”

“Cái này... Đây là điều ắt không thể thiếu.” Hứa Thất An trả lời.

Ngươi một người cổ đại, ta sẽ không nói với ngươi cái gì lực tác dụng là lẫn nhau những tri thức cao cấp vậy.

Lúc đấm ra, mặc kệ có đánh trúng mục tiêu hay không, cánh tay đều có lực lượng đi qua, cái này sẽ tự nhiên mà vậy mang đến bả vai cùng da thịt run run.

Nếu có đánh trúng vật thể, cánh tay còn có thể thừa nhận lực phản tác dụng.

“Hóa kình không có rung động, võ giả cảnh giới này, có thể nắm giữ hoàn mỹ lực lượng của mình, không lãng phí một chút nào.”

Ngụy Uyên một lần nữa cầm lấy quyển sách, bình tĩnh nói: “Các hệ thống lớn vì sao sợ hãi võ phu áp sát? Bọn họ sợ là võ phu ngũ phẩm trở lên. Sợ là võ phu hóa kình, hiểu chưa.”

Võ phu hóa kình có thể mang bất cứ hệ thống nào quét phẳng đi trong một đợt? Nhưng, nhưng cái này không phù hợp định lý cơ học... Đợi chút, ta nhớ ra rồi, lúc trước Dương Nghiễn cùng Khương Luật Trung vì tranh đoạt ta vị lam nhan họa thủy này, từng ở võ đài của nha môn đánh một trận.

Hứa Thất An nhớ tới trận chiến đấu đó, hai vị Kim la chiến đấu hoàn toàn không bật về phía sau, không có lực phản tác dụng, trái với định lý cơ học nghiêm trọng. Hắn lúc ấy còn chậc chậc lấy làm kỳ, âm thầm đoán là hệ thống võ phu cấp thứ mấy mang đến thần dị.

Bây giờ đã hiểu, là ngũ phẩm Hóa Kình.

“Ngươi đã đến cảnh giới này, liền nói tiếp với ngươi một ít tri thức của hệ thống võ phu.” Ngụy Uyên vừa đọc sách, vừa nói:

“Trước ngũ phẩm, tác dụng của thiên phú chỉ chiếm ba phần, cố gắng chiếm ba phần, tài nguyên chiếm bốn phần. Sau ngũ phẩm, thiên phú chiếm sáu phần, cố gắng chiếm hai phần, tài nguyên chiếm hai phần.”

“Vì sao?” Hứa Thất An nghi hoặc.

“Muốn nắm giữ mỗi một phần lực lượng của mình, cái này phải dựa vào ngộ tính của võ giả, ngoại vật không thể tạo ra tác dụng. Ở nha môn Đả Canh Nhân, chỉ có một thiên 《 Hành Mạch Luận 》 có thể tạo ra tác dụng loại suy đối với ngươi, nhưng có thể tu thành hóa kình hay không, vẫn phải xem cá nhân.

“Trước ngũ phẩm, chỉ cần có công pháp, có tài nguyên, thiên phú chỉ cần không phải quá kém, đều có thể đạt tới. Lục phẩm nhiều như lông trâu, đến ngũ phẩm, số lượng liền bắt đầu giảm bớt. Đến tam phẩm... Triều đình Đại Phụng, chỉ có một vị Trấn Bắc vương.” Ngụy Uyên nói.

Triều đình Đại Phụng chỉ có một vị Trấn Bắc vương... Hứa Thất An sâu sắc bắt giữ được ý tứ trong lời Ngụy Uyên, hỏi: “Trên giang hồ, còn có tam phẩm?”

“Nước sâu thì lắm rùa, đừng khinh thường anh hùng thảo mãng.” Ngụy Uyên cười nói, “Nhưng số lượng cũng là vô cùng hiếm có, đều tương đối giữ quy củ, thái độ của triều đình với bọn họ là trấn an, cho phép bọn họ trở thành hào hùng một phương. Nếu có cơ hội, ngươi có thể đi Kiếm Châu một chuyến, nơi võ đạo hưng thịnh nhất Đại Phụng.”

Khó trách Ngụy Uyên luôn muốn cho ta hành tẩu giang hồ, giang hồ tựa như rất thú vị nha... Hứa Thất An kiềm chế ý niệm, thuận miệng hỏi:

“Ngụy Công, ty chức gần đây đọc sử...”

Vừa dứt lời, liền bị Ngụy Uyên tựa cười mà không cười giọng điệu trào phúng ngắt lời: “Ngươi còn có thể đọc sách sử?”

Ta cảm giác được khinh bỉ đến từ học bá... Hứa Thất An cố gắng nặn ra nụ cười: “Ty chức ngẫu nhiên vẫn sẽ đọc sách, dù sao cũng coi như nửa người đọc sách.”

Nhớ năm đó hắn cũng là hảo hán chín năm giáo dục bắt buộc giết ra, chỉ là tuổi càng lớn, càng không có hứng thú đối với sách vở.

Thấy Ngụy Uyên chưa phản bác, Hứa Thất An vào thẳng đề tài chính, hiếu kỳ nói: “Ty chức phát hiện, trừ Phật môn cùng Vạn Yêu quốc “sáu mươi năm trừ yêu”, chiến dịch Sơn Hải quan là chiến tranh cỡ lớn hiếm thấy của Cửu Châu từ trước tới nay.

“Trận chiến tranh này vì sao dựng lên? Trên sách sử nói không tỉ mỉ, ty chức nghĩ, Ngụy Công ngài là chỉ huy ngũ quân lúc trước, đối với điều này nghĩ hẳn rõ ràng.”

Ngụy Uyên trầm ngâm thật lâu, giống như đang nhớ lại, ánh mắt lộ ra tang thương, từ từ nói:

“Năm Nguyên Cảnh thứ 13, man tộc phía nam ở dưới cổ tộc dẫn dắt, bỗng nhiên tiến công biên quan phía nam Đại Phụng, công thành đoạt đất, tàn sát mấy trăm dặm. Triều đình sau khi thu được tình báo quân sự, lập tức tổ chức quân đội nam hạ xua đuổi man tộc.

“Kết quả ngay tại tháng 8 cùng năm, man tộc cùng Yêu tộc phương Bắc liên thủ, tổ chức hai mươi vạn kỵ binh, yêu binh, lấy tư thái sư tử vồ thỏ, nam hạ tiến công Đại Phụng.

“Đại Phụng hai mặt thụ địch, trải qua một năm chiến tranh, ở năm Nguyên Cảnh thứ 14, đã từ bỏ vạn dặm ranh giới hai châu phía Tây Bắc, chuyên tâm đối kháng man tộc phía nam.

“Mùa thu cùng năm, Vạn Yêu quốc chiếm đất hai châu đó, tuyên bố phục quốc.”

Ngụy Uyên đứng dậy, đi đến bên bản đồ lãnh thổ lập thể, đầu ngón tay ở phía Tây Bắc của Đại Phụng vẽ một vòng lớn, nói:

“Sở Châu cùng Kinh Châu một khi phân liệt ra, man tộc, Yêu tộc, Vạn Yêu quốc phương Bắc sẽ thành thế tam giác, mặc kệ là nam hạ đánh Đại Phụng, hay là Tây tiến đánh Phật quốc, ba phe đều có thể đạt thành trận thế chặt chẽ nhất, gấp rút tiếp viện cho nhau.

“Cho nên, đến năm Nguyên Cảnh thứ 15, Tây Vực Phật quốc ra trận. Chiến cuộc nhất thời nghịch chuyển, Phật quốc cùng Đại Phụng liên thủ, trong vòng ba tháng đoạt lại Sở Châu cùng Kinh Châu. Đại Phụng có thể th ở dốc, phân ra càng nhiều binh lực nam hạ, đánh đau man tộc phía nam do cổ tộc cầm đầu.”

Quả nhiên, trong chiến dịch Sơn Hải quan năm đó, quả thật có dư nghiệt Vạn Yêu quốc tham dự, con mồ côi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, vị công chúa Yêu tộc kia, mục tiêu cuối cùng của nàng là phục quốc... Chiến dịch Sơn Hải quan thất bại, khiến nàng ý thức được Phật môn quá mức cường đại, muốn phục quốc phải suy yếu Phật môn... Cho nên, nàng bắt đầu mưu đồ Thần Thù dưới Tang Bạc?

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, chỉ cần làm rõ mục tiêu của đối phương, rất nhiều chuyện liền trở nên có dấu vết để theo, cũng có thể thong dong làm ra ứng đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.