Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 691: Hắn, sắp thành rồi? (1)



“Có, Thiên Nhân chi tranh đã kết thúc.” Thuật sĩ áo trắng nói.

Hắn sau đó nhìn lòng đất sâu thẳm, thấy ngũ sư tỷ chưa đi lên, vội vàng kéo cơ quan, chậm rãi đóng lại cửa đá.

Lòng đất Quan Tinh lâu có trận pháp Giám chính tự tay bố trí, Chung sư tỷ ở bên trong, có thể che chắn vận rủi. Nhưng kiếp số chung quy là phải vượt, trừ phi muốn cả đời ở lại dưới lòng đất.

Thiên Nhân chi tranh đã kết thúc? Dương Thiên Huyễn có chút tiếc hận gật đầu: “Sở Nguyên Chẩn chiến lực cực kỳ cường hãn, Lý Diệu Chân, ta tuy chưa từng gặp, nhưng nghĩ hẳn cũng không phải kẻ yếu. Chưa thể nhìn thấy hai người giao thủ, thật sự tiếc nuối.”

Cái ót hắn giật giật, hỏi: “Ai thắng?”

Thân là tứ phẩm thuật sĩ, con cưng của trời, hắn rất quan tâm đối với thắng bại Thiên Nhân chi tranh.

“Hai người đều chưa thắng.” Vị sư đệ cửu phẩm này nói.

“Ngang tay?”

Kết quả này khiến Dương Thiên Huyễn cảm thấy bất ngờ.

“Không, người thắng là Hứa công tử, hắn một mình độc đấu đệ tử kiệt xuất đạo môn Thiên Nhân hai tông, ở trước mắt bao người, đánh bại hai người, nổi bật nhất thời không ai bằng.” Y giả áo trắng nói.

Một người độc đấu đệ tử kiệt xuất của đạo môn, trước mắt bao người đánh bại hai người... Hơi thở của Dương Thiên Huyễn cứng lại, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm hiển thánh trước mặt người khác, hắn có thể cảm nhận được diệu dụng huyền ảo vô cùng trong đó.

Hít sâu một hơi, Dương Thiên Huyễn dùng giọng trầm thấp, hơi run run nói: “Ngươi, ngươi mang tình huống sự việc, nói kỹ với ta.”

“Ta cũng là tin vỉa hè, lúc ấy chưa xem cuộc chiến ở hiện trường.” Y giả trẻ tuổi nói:

“Địa điểm Thiên Nhân chi tranh là ở Vị Thủy ngoại ô, nghe nói lúc ấy Hứa công tử đạp thuyền nhỏ mà đến, kèm theo tiếng đàn leng keng vui tai...”

Trong đầu có hình ảnh rồi... Dương Thiên Huyễn từ từ nhắm mắt, tưởng tượng thấy hai bờ sông đám đông nhấp nhô, hai vị nhân vật chính của Thiên Nhân chi tranh khẩn trương giằng co, đột nhiên, tiếng đàn xuyên thủng kim loại đất đá vang lên, mọi người chấn động, nhao nhao chỉ vào bóng người đứng ngạo nghễ đầu thuyền nói:

Nha, là Dương công tử của Ti Thiên Giám.

“Nghe nói Hứa công tử còn đọc một bài thơ đó.” Y giả trẻ tuổi vỗ tay.

Ánh sao chợt lóe trong mắt Dương Thiên Huyễn, hơi thở trở nên nặng nề, cái ót sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, giọng điệu có chút dồn dập truy hỏi: “Thơ gì? Nói mau, nói mau!”

Y giả trẻ tuổi làm bộ nhớ lại, nói:

“Hoành đao đạp chu lập vị hà, bất vi cừu thù bất vi ân. Vạn chiến tự xưng bất đề nhận, sinh lai song nhãn miệt quần hùng. Nhẫn khán tiểu nhi thành tân quý, nộ thượng lôi thai tái xuất thủ. Nhất đao phách khai sinh tử lộ, lưỡng thủ áp phục thiên dữ nhân.”

So sánh với thơ trước kia của Hứa công tử, trình độ bài thơ này chỉ có thể nói là bình thường... Hắn vừa nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được tiếng hít thở ồ ồ.

Y giả trẻ tuổi nhìn chằm chằm cái ót Dương Thiên Huyễn: “Dương sư huynh?”

“Thơ hay, thơ hay, trình độ đặc sắc của bài thơ này, không kém gì hắn ở ngày đó chặn ngọ môn, đọc ra nửa bài thơ. Là tác phẩm xuất sắc trong thơ Hứa Ninh Yến từng làm, có thể xếp trong ba hạng đầu.”

Dương Thiên Huyễn lẩm bẩm.

“Không đến mức không đến mức.” Cửu phẩm y giả khoát tay, “Bên ngoài đều nói, bài thơ này rất bình thường.”

Dương Thiên Huyễn cười nhạo nói: “Đám ô hợp đó biết cái gì, thơ không thể chỉ nhìn một cách đơn thuần mặt ngoài, cần kết hợp tình cảnh lúc đó để thưởng thức.

“Ngươi nghĩ, cả kinh thành đều đang chú ý Thiên Nhân chi tranh, chú ý Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân, nhưng còn có ai để ý Hứa Thất An từng ở trong đấu pháp hành động kinh người? Không có nữa nhỉ, cho nên, chính là ở lúc này, mới cần đọc ra: nhẫn khán tiểu nhi thành tân quý, nộ thượng lôi thai tái xuất thủ.”

Cửu phẩm y giả nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, quả nhiên có chút nhiệt huyết sôi trào.

“Tuy Hứa Ninh Yến chỉ là lục phẩm võ giả, phẩm chất thua xa Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân, chính bởi vì như thế, câu “Nhất đao phách khai sinh tử lộ, lưỡng thủ áp phục thiên dữ nhân” kia mới tỏ ra đặc biệt khí thế mênh mông, thể hiện ra đầy đủ đảm phách thi nhân không sợ cường địch, cùng với tinh thần đón khó khăn mà lên.” Dương Thiên Huyễn nói năng có khí phách.

“Hay!”

Thuật sĩ áo trắng vỗ tay, nói: “Dương sư huynh bác học đa tài, sư đệ bội phục.”

Dương Thiên Huyễn thở dài một tiếng: “Thật sự lợi hại là Hứa Ninh Yến, hắn luôn có thể khiến mình trở thành tiêu điểm của khán giả, tranh thủ thanh danh và danh vọng, một điểm này, ta là không bằng hắn.”

Đã sinh An, sao còn sinh Huyễn?

Từ lúc quen biết Hứa Thất An, trong lòng Dương Thiên Huyễn thường xuyên có loại cảm khái này.

“Hứa Thất An luôn có cơ hội như vậy, mà ta, thiếu chính là cơ hội.” Dương sư huynh cảm khái nói.

“Dương sư huynh, thật ra lần này Thiên Nhân chi tranh, bệ hạ có phái người đến mời ngươi, muốn cho ngươi xuất quan ngăn cản hai người. Nhưng Giám chính lão sư lấy ngươi bị trấn áp dưới lòng đất làm lý do, từ chối bệ hạ.” Y giả áo trắng nói.

“?”

Dương Thiên Huyễn tựa như hóa đá, sau một lúc lâu, hắn giống như chịu đả kích thật lớn, hầu như không thể đứng vững, dựa vào tường chậm rãi trượt chân, hai đầu gối quỳ ở trên mặt đất.

“Sư đệ, lời, lời ấy thật sao?” Hắn lấy thanh âm run rẩy chất vấn.

“Tự nhiên là thật, nào sẽ lừa sư huynh ngài.” Cửu phẩm y giả nói, sau đó, hắn thấy Dương Thiên Huyễn không ngừng cào đầu, không ngừng cào đầu.

“Dương sư huynh? Ngươi làm sao vậy.”

“Đại, đại não cảm giác đang run rẩy...”

Dương Thiên Huyễn gào thét một tiếng, gằn từng chữ: “Giám, Giám chính lão... sư lại lỡ việc ta!!”

...

Ngày kế, Hứa Thất An từ Giáo Phường Ti về phủ, thuận đường đón Chung Ly về nhà, lập tức quay về phòng ngủ quan tưởng, bình phục sự mỏi mệt cuối cùng của nguyên thần.

Lúc này, Chung Ly tóc tai bù xù đi đến bên giường, vươn bàn tay nhỏ, lắc lắc bờ vai của hắn, thấp giọng nói: “Dương sư huynh đến rồi.”

Dương Thiên Huyễn tới tìm ta làm chi? Hứa Thất An mở mắt ra, mang theo hoang mang gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hắn sau đó ra ngoài, ở bên cạnh bàn đá của hậu viện, thấy Dương Thiên Huyễn khoanh tay mà đứng.

Tiểu Đậu Đinh tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Thiên Huyễn, thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, chỉ thấy hào quang chợt lóe, nàng quay trở về tại chỗ.

Tiểu Đậu Đinh không nhụt chí, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Thiên Huyễn, khi thì vòng bên trái, khi thì vòng bên phải, khi thì trượt một cái từ dưới khố hắn đột phá.

Nhưng mỗi lần đều sẽ bị truyền tống về tại chỗ, mặc kệ Tiểu Đậu Đinh cố gắng như thế nào, đều không thể nhìn thấy trước mặt Dương Thiên Huyễn.

“Đại lang, đây là bạn cháu à?”

Thẩm thẩm bước nhỏ tới gần, lẩm bẩm: “Cũng không biết khi nào vào phủ, luôn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích. Một người thật kỳ quái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.