Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 692: Hắn, sắp thành rồi? (2)



“Đây là Dương sư huynh của Ti Thiên Giám.” Hứa Thất An giải thích, nói xong, hướng bóng lưng Dương Thiên Huyễn hô:

“Dương sư huynh, ngươi tới tìm ta, có gì muốn làm sao.”

“Theo dõi ngươi!” Dương Thiên Huyễn thản nhiên đáp lại.

“Theo dõi ta?”

“Ngươi liên tiếp đoạt sự nổi bật của ta, đoạt cơ duyên của ta, về sau ta phải theo dõi ngươi mọi lúc, vừa có cơ duyên kiểu đó, liền từ trên tay ngươi đoạt lại.” Dương Thiên Huyễn trầm giọng nói:

“Có một ngày, nhất định khiến Giám chính lão sư biết, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.”

Thẩm thẩm lập tức nhìn về phía Hứa Thất An, bĩu môi: “Khó trách các ngươi là bạn bè, ha ha.”

Thẩm thẩm ha ha kiểu nữ thần.

Đại lang đứa cháu xui xẻo này, năm đó cũng từng nói lời tương tự.

“Tùy ngươi đi.”

Hứa Thất An nhún nhún vai, sau đó thấy lão Trương gác cổng vào nội viện, giương giọng nói: “Đại lang, ngươi có mấy vị bạn tốt bái phỏng.”

Theo lão Trương tới sảnh ngoài, thấy Kim Liên đạo trưởng, số 6 Hằng Viễn, số 4 Sở Nguyên Chẩn ngồi ở đại sảnh uống trà.

“Kim Liên đạo trưởng, Sở huynh, Hằng Viễn đại sư.”

Ồ, Kim Liên đạo trưởng sao không nhập vào mèo nữa... Hứa Thất An nhiệt tình chào hỏi, dặn dò lão Trương bưng tới dưa và trái cây cùng bánh ngọt.

“Hứa đại nhân, làm phiền gọi Lý Diệu Chân cùng Lệ Na đi ra, bần đạo nói chút chuyện với các ngươi.” Kim Liên đạo trưởng mỉm cười.

Hứa Thất An lập tức quay về nội viện, gọi đến Lý Diệu Chân cùng Lệ Na.

Lệ Na là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nguyên Chẩn cùng Hằng Viễn, lần trước bị thương nặng hôn mê, mãi chưa tỉnh lại.

“Nha, trừ số 1, thành viên Thiên Địa hội chúng ta đều đến đông đủ rồi.” Cô nàng Nam Cương da ngăm vui vẻ nói.

Câu này nghe vào trong tai mọi người, cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì nơi này là Hứa phủ, số 3 Hứa Tân Niên cũng ở phủ.

“Đúng rồi, số 3 đâu.” Sở Nguyên Chẩn hỏi.

Lý Diệu Chân lập tức liếc Hứa bạch phiêu, Lệ Na cũng nhìn về phía hắn, kịp thời nhớ lại ước định của hai người, không thể lộ ra thân phận.

Ai da, ta vừa rồi không cẩn thận nói lỡ miệng, làm sao bây giờ làm sao bây giờ... Trong lòng Lệ Na kích động nghĩ.

Hứa Thất An sắc mặt như thường, trả lời: “Ước hội với tiểu thư Vương gia rồi.”

Sở Nguyên Chẩn sửng sốt: “Ước hội?”

“Nói chuyện yêu đương.”

“Ồ ồ, không hổ là tài tử phong lưu.” Sở Nguyên Chẩn cười lên.

Hứa Tân Niên quả thật hẹn hò với tiểu thư Vương gia, nhưng, tiểu thư Vương gia đơn phương cảm thấy là hẹn hò, Hứa Tân Niên coi là đi dự cái hẹn.

Mọi người sau khi vào ngồi, bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, chỉ có Lệ Na bắt đầu cắn dưa và trái cây cùng bánh ngọt, miệng không ngừng một khắc nào.

Lúc này, Hứa Linh m tìm tới, sải đôi chân ngắn chen vào tụ hội.

Lệ Na mang nó ôm lên đặt ở trên đùi, hai sư đồ cùng nhau ăn dưa.

Kim Liên đạo trưởng “ho khan” một tiếng, nói: “Bần đạo cần rời kinh, ngay tại mấy ngày này.”

Đối với điều này, mọi người cũng không bất ngờ, Kim Liên đạo trưởng ngày đó trốn vào kinh thành, trốn tránh yêu đạo Địa tông đuổi giết, vốn là kế tạm thích ứng, ở kinh thành tu dưỡng hơn nửa năm, quả thật nên rời khỏi rồi.

Nếu chỉ là vì tuyên bố chuyện này, Kim Liên đạo trưởng không cần mang chúng ta tụ tập ở Hứa phủ... Sở Nguyên Chẩn uống ngụm trà, yên lặng chờ điều sau đó.

Lão tiền bạc không biết lại đang có tính toán gì... Hứa Thất An giữ im lặng, xem xem Kim Liên đạo trưởng rốt cuộc muốn nói cái gì.

A Di Đà Phật, thiên hạ không có bữa tiệc không tàn... Trong lòng Hằng Viễn cảm khái, nhịn không được chắp hai tay.

Đạo sĩ thối sai bảo Hứa Ninh Yến quấy rầy quyết đấu của ta, ta hôm nay vốn không muốn gặp lão... Trong lòng Lý Diệu Chân còn có oán khí, không vừa mắt Kim Liên đạo trưởng.

Lệ Na: “Dưa mật này thật ngọt, ha ha ha.”

Hứa Linh m: “Đúng nha đúng nha, hì hì hì.”

Kim Liên đạo trưởng cảm khái nói: “Ngày đó ta sở dĩ lẻn vào Địa tông, là vì đào trộm một món bảo bối, tên là Cửu Sắc Liên Hoa (hoa sen chín màu). Có thể điểm hóa vạn vật, cho dù là tảng đá, cũng có thể khiến nó sinh ra linh trí.

“Đám yêu đạo Địa tông luôn tìm kiếm tung tích của ta, muốn đoạt về Cửu Sắc Liên Hoa. Ta luôn trốn ở kinh thành, thật ra là đang mê hoặc bọn hắn, làm bọn hắn cho rằng Cửu Sắc Liên Hoa bị ta đưa tới kinh thành.

“Thật ra ta đã sớm âm thầm mang nó chuyển dời đến nơi bí ẩn. Theo Cửu Sắc Liên Hoa dần dần trưởng thành, khí tức của nó không thể áp chế nữa, đến lúc đó, rất có thể đưa tới yêu đạo Địa tông thèm thuồng.

“Bởi vậy ta phải trở về trông coi hoa sen.”

Cửu Sắc Liên Hoa là cái gì, ngay cả tảng đá cũng có thể điểm hóa? Con mẹ nó, đạo trưởng, lão bà silicon kiếp trước của ta cần ngươi giúp... Trong lòng Hứa Thất An nóng như lửa.

Nếu ngay cả tảng đá cũng có thể điểm hóa, Hứa Thất An cảm thấy, mình sẽ trở thành đối tượng các trạch nam toàn thế giới hâm mộ ghen hận.

Cửu Sắc Liên Hoa, ta tựa như ở quyển sách cổ nào từng đọc được... Sở Nguyên Chẩn nhíu mày trầm ngâm.

Cửu Sắc Liên Hoa? Chí bảo thứ hai của Địa tông, Cửu Sắc Liên Hoa sắp trưởng thành rồi? Mắt Lý Diệu Chân hơi sáng lên.

Lệ Na: “Ha ha ha.”

Hứa Linh m: “Hì hì hì.”

Kim Liên đạo trưởng rất hài lòng đối với vẻ mặt của mọi người, cười ha ha nói:

“Đến lúc đó, nhất định sẽ có yêu đạo Địa tông theo khí tức tìm tới cửa, bần đạo bố trí chơi bọn họ một phen, hy vọng các vị có thể ra tay giúp đỡ.”

Đối với khẩn cầu này, đám người Thiên Địa hội phản ứng không giống nhau.

Hứa Thất An nhíu mày nói: “Đạo thủ Địa tông sẽ ra tay sao?”

Kim Liên đạo trưởng gật đầu: “Sẽ, nhưng trạng thái hắn cực kém, đại bộ phận thời gian đều đang ngủ say, không thể không ngủ say, cho dù ra tay, cũng là phân thân, hoặc một luồng phân hồn, thực lực có hạn.”

Mọi người nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra.

Lý Diệu Chân nói: “Có thể, sau đó ta muốn một hạt sen làm thù lao.”

Mắt người khác sáng lên.

Kim Liên đạo trưởng gật đầu: “Đây là tất nhiên, mỗi người một hạt sen, Hứa Thất An có hai hạt.”

Nghe vậy, Lý Diệu Chân khẽ nhíu đuôi lông mày tinh xảo, không phục nói: “Vì sao hắn có hai hạt.”

Hứa Thất An búng vang ngón tay, nói: “Bởi vì ta đánh thắng ngươi cùng Sở huynh, đây là thù lao Kim Liên đạo trưởng đáp ứng cho ta.”

Kim Liên đạo trưởng nhìn về phía Lệ Na, nhíu mày nói: “Số 5, ngươi thấy thế nào?”

Trong miệng Lệ Na nhét đầy thức ăn, nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, hỏi: “Hạt sen ngon không?”

... Kim Liên đạo trưởng mở miệng mãi, nhìn nàng một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Nó, nó không phải vấn đề ăn ngon không, nó là loại bảo bối rất ít gặp. Nếu nhất định phải ăn, đại khái sẽ rất thơm ngọt...”

Lệ Na vừa nghe, vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề đạo trưởng, ta sẽ hỗ trợ.”

Thấy thế, trong lòng mọi người cảm khái, thật sự là cô bé vui vẻ không lo nghĩ gì.

Kim Liên đạo trưởng vui mừng nói: “Trước khi Cửu Sắc Liên Hoa trưởng thành, ta sẽ thông qua mảnh vỡ Địa Thư liên lạc các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.