Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 694: Tham quan Ti Thiên Giám (2)



... Hứa Thất An mở miệng mãi, quay đầu nói với mọi người: “Ti Thiên Giám ta tương đối quen, ta dẫn các ngươi tham quan cũng được.”

Hắn đã nhờ Dương Thiên Huyễn trở về truyền tin, nói cho Tống Khanh, hắn muốn dẫn bạn đến Ti Thiên Giám tham quan.

Bước vào sảnh lớn, mùi dược liệu xông vào mũi, các y giả mặc đồ trắng cúi đầu bận rộn, hoặc cắt dược liệu, hoặc đun nước thuốc, hoặc lật xem sách thuốc...

Lúc này, toàn bộ y giả không hẹn mà cùng ngừng công việc trong tay, nhìn cửa đại sảnh, cao giọng hô: “Hứa công tử!”

Đối với thái độ cung kính của các cửu phẩm y giả, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ, trước kia số 1 ở trong mảnh vỡ Địa Thư kể về tư liệu Đồng la Hứa Thất An, có từng nhắc tới người này tinh thông thuật luyện kim, quan hệ rất tốt với Tống Khanh của Ti Thiên Giám.

Hơn nữa, thuật sĩ tuy tâm cao khí ngạo, mơ hồ có tư thế người nối nghiệp nho gia, nhưng cửu phẩm dù sao cũng là cửu phẩm, phẩm chất chênh lệch không phải hệ thống khác biệt có thể bù lại.

Hứa Ninh Yến là quân cờ của Giám chính, có lẽ hắn căn bản không am hiểu thuật luyện kim, tất cả đều là Giám chính chế tạo ra biểu hiện giả dối, chính vì để hắn hợp lý cùng Ti Thiên Giám thân cận, giấu tai mắt người ta... Sở Nguyên Chẩn nghĩ tới một tầng sâu hơn nữa.

Hứa Thất An khẽ gật đầu: “Các vị sư đệ vất vả rồi, các sư đệ tiếp tục làm việc.”

Chào hỏi xong, hắn dẫn theo đám người Sở Nguyên Chẩn đi lên từng bậc, chậm rãi mà nói:

“Ti Thiên Giám có chín tầng, trong sảnh lớn tầng một là khu vực hoạt động của cửu phẩm y giả, tầng hai là khu vực bát phẩm Vọng Khí Sư hoạt động, lấy cái này loại suy, tầng thứ chín lại gọi là đài bát quái, là địa bàn của Giám chính.”

“Ta nghe nói, Giám chính tựa như ở đài bát quái ngồi rất nhiều năm.” Lý Diệu Chân nói.

Ta hiểu ý tứ của ngươi, ta cũng muốn biết, Giám chính hắn không ỉa đái sao... Trong lòng Hứa Thất An nói nhảm, mặt ngoài một tư thái cung kính:

“Nghe nói, Giám chính là muốn chuyên tâm nhìn nhân gian.”

Chuyên tâm nhìn nhân gian... Mọi người dâng lên sự kính trọng, chỉ cảm thấy hình tượng Giám chính trong bất tri bất giác, trở nên vô cùng cao lớn.

Cấp bậc lập tức tăng lên.

Giám chính hẳn là có thể nghe thấy ta thổi phồng đối với lão... Hứa Thất An thầm nhủ.

Tiếp tục hướng lên trên, ven đường, mỗi một vị thuật sĩ áo trắng gặp được Hứa Thất An, đều cung kính chào hỏi, như là vãn bối gặp được sư trưởng.

Điều này làm đám người Sở Nguyên Chẩn chậm rãi ý thức được không thích hợp, nếu chỉ là quan hệ tốt, cần gì phải tới mức vậy?

Hơn nữa, các thuật sĩ áo trắng cũng không ân cần thăm hỏi Chung Ly, nhưng Chung Ly là Ngũ đệ tử của Giám chính, địa vị vốn nên rất cao mới đúng.

... Ừm, có lẽ là nàng vận rủi quấn thân, người ngoài không dám dính vào. Sở Nguyên Chẩn thầm đoán.

Ta chỉ cho rằng Hứa đại nhân cùng thuật sĩ của Ti Thiên Giám quan hệ tốt, nhưng các thuật sĩ này biểu hiện ra cung kính, tuyệt đối không phải quan hệ tốt có thể giải thích... Số 6 Hằng Viễn ngẩn người.

Tiểu tử này rất có uy tín ở Ti Thiên Giám? Lý Diệu Chân kinh ngạc nghĩ.

Oa, Hứa Ninh Yến tên háo sắc này thật sự không gạt người, hắn ở Ti Thiên Giám có mặt mũi như vậy? Nhưng ta nghe nói lục phẩm luyện kim thuật sư là đoàn thể cao ngạo nhất Ti Thiên Giám, bọn họ sẽ nể mặt Hứa Ninh Yến hay không? Tô Tô đã phấn chấn lại lo lắng.

“Phòng luyện đan ở tầng bảy, cũng là đại bản doanh của các luyện kim thuật sư, ngày thường nghiên cứu thuật luyện kim, ăn ở đều ở nơi này.” Hứa Thất An nói.

Tô Tô cơ trí nghe ra nghi vấn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải nói tầng là theo phẩm cấp mà quyết định sao, luyện kim thuật là lục phẩm, nên ở tầng thứ tư mới đúng.”

“Trên lý luận là như thế, nhưng sự thật sẽ luôn có chênh lệch, vấn đề này, ta nghĩ Chung sư tỷ có thể cho ngươi đáp án.” Hứa Thất An nhìn về phía Chung Ly tóc tai bù xù, nhu thuận theo bên người, không nói một câu nào.

Chung Ly nhỏ giọng nói: “Ti Thiên Giám ngũ phẩm chỉ có một mình ta, tứ phẩm chỉ có một mình Dương sư huynh, tam phẩm là nhị sư huynh.”

Ở trong ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, tiếng nàng nói chuyện rất nhỏ, không dám lớn tiếng mở miệng nói.

Rõ ràng, cao phẩm thuật sĩ vô cùng hiếm có, một người chiếm cứ một tầng, không có ý nghĩa cũng không cần thiết.

Hằng Viễn cảm khái nói: “Hệ thống thuật sĩ tấn thăng thật khó.”

Nói tới đây, hắn và Sở Nguyên Chẩn cùng nhau nhìn về phía Chung Ly, khắc sâu ký ức đối với vận rủi bi thảm của vị cô nương này.

Chung Ly khổ sở cúi đầu.

Tô Tô dùng một loại giọng điệu vô cùng khẩn trương, hỏi: “Tống Khanh luyện cơ thể con người thật sự thành công rồi sao? Hắn, hắn thật sự nguyện ý tặng cho ta sao?”

Mọi người nhất thời nhìn về phía Hứa Thất An.

Cái này... Ta một người bận như vậy, làm sao có thời gian chú ý thực nghiệm quỷ súc của Tống Khanh. Hứa Thất An lúng túng nói: “Ta cũng không quá rõ.”

Chung Ly nhỏ giọng nói: “Tống sư đệ quả thật luyện ra một người, nghe nói ngày đó các sư đệ lục phẩm đều sôi trào. Làm người ta bất ngờ nhất là, ngay cả Giám chính lão sư cũng chưa trừng phạt hắn.

“Đoạn thời gian đó, Tống sư đệ đắc ý. Nhưng, ai cũng chưa từng thấy thành phẩm của hắn, trừ các sư đệ lúc ấy tham dự luyện chế. Đối với Tống sư đệ mà nói, đây là một bước ý nghĩa thật lớn trong kiếp sống thuật luyện kim của hắn, coi như bảo vật, không cho bất luận kẻ nào xem.

“Cho dù là ta, cho dù là Dương sư huynh, Tống sư đệ cũng không cho xem. Hắn nói, thứ tốt chỉ cho bạn bè cùng chung chí hướng xem, phàm phu tục tử không xứng nhìn tác phẩm của hắn. Đương nhiên, Dương sư huynh cũng không thèm xem, bởi vì ở trong mắt Dương sư huynh, Tống sư đệ cũng là phàm phu tục tử tục khó dằn nổi.”

Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hứa Thất An tràn ngập không tín nhiệm.

Ở trong mắt bọn họ, Tống Khanh là loại cố chấp cuồng, chấp nhất vào luyện kim thuật, người như vậy trình độ coi trọng đối với tác phẩm có thể nghĩ mà biết.

Ngay cả sư tỷ đồng môn, sư huynh cũng không cho xem, huống chi là Hứa Thất An người ngoài này, tuy Hứa Thất An cùng Ti Thiên Giám quan hệ rất tốt. Nhưng quan hệ tốt nữa, có thể hơn đồng môn sư huynh đệ?

Ánh sáng trong mắt Tô Tô nhất thời ảm đạm.

Lý Diệu Chân cho nàng một ánh mắt an ủi, truyền âm nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta sẽ nghĩ cách xem tác phẩm của Tống Khanh.”

Tô Tô gật gật đầu, truyền âm trả lời: “Vẫn là chủ nhân đáng tin.”

Vừa nói vừa đi, mọi người tiến vào phòng luyện đan, trong không gian rộng lớn, một đám luyện kim thuật sư vùi đầu làm thực nghiệm, mỗi người một cái bàn, trên bàn bày chai chai lọ lọ, dụng cụ tài liệu các thứ.

“Tống sư huynh, thuốc súng kiểu mới này của ngươi không ổn, mỗi lần đều nổ, ta cũng hoài nghi Chung sư tỷ đang nguyền rủa chúng ta.” Có người nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.