Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 696: Sinh mệnh luyện kim thuật (2)



Cửa mật thất dùng thuần thép tạo ra, Tống Khanh gõ gõ cửa sắt, giới thiệu nói:

“Cánh cửa này, cho dù là ngũ phẩm võ phu cũng đừng nghĩ phá hỏng được, ta hao phí thời gian mười ngày, dùng thép luyện trăm lần đúc, đặc điểm lớn nhất chính là chắc chắn, phòng trộm hạng nhất.”

Nghe vậy, Sở Nguyên Chẩn nhịn không được nói: “Nhưng vách tường Quan Tinh lâu các ngươi là vách tường bình thường nhỉ? Kẻ trộm căn bản không cần thiết đi cửa.”

Lý Diệu Chân gật đầu, bổ sung nói: “Hơn nữa, sao có thể đến Quan Tinh lâu trộm đồ? Trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện ví dụ tương tự đúng không.”

Ngươi đúc một cái cửa chống trộm ý nghĩa ở đâu?

... Sắc mặt Tống Khanh trầm xuống, thản nhiên nói: “Còn có việc không, nếu không có việc gì hai vị mời trở về đi.”

Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân nhất thời không nói nữa.

Lý Diệu Chân truyền âm Sở trạng nguyên: “Sao ta cảm thấy đệ tử Giám chính đều có chút kỳ quái? Chử Thải Vi tám lạng nửa cân với Lệ Na, Chung Ly vận rủi quấn thân, cùng với vị Tống Khanh trước mắt này, cảm giác chỉ có Dương Thiên Huyễn tương đối bình thường.”

Sở Nguyên Chẩn “A” một tiếng, truyền âm trả lời: “Ngươi trước đó nói đều đúng, một câu cuối cùng quá mức qua loa, người cả kinh thành không đồng ý cái nhìn của ngươi.”

Ngươi chỉ là không hiểu Dương Thiên Huyễn mà thôi, hắn và Tống Khanh là hai tên kỳ quặc nhất, Chử Thải Vi là ngại bởi thiên phú bản thân, không quá thông minh. Chung Ly là năm rộng tháng dài vận rủi quấn thân, dẫn tới tính cách khiếp đảm tự ti... Duy chỉ có Tống Khanh cùng Dương Thiên Huyễn, là đầu óc có vấn đề... Sở Nguyên Chẩn oán thầm.

Lý Diệu Chân chưa phản bác, quay sang hỏi: “Nhị đệ tử của Giám chính đâu?”

Sở Nguyên Chẩn lắc đầu: “Ta chưa từng gặp nhị đệ tử, tựa như đã sớm không ở Ti Thiên Giám. Hai người đó chắc là bình thường.”

Nói xong, cảm thấy mình cũng quá mức qua loa, bù hai chữ: “Đại khái...”

Tống Khanh lấy ra chìa khóa, mở ra cửa chống trộm, dẫn mọi người vào căn phòng bí mật.

Đây là một gian phòng bí mật đủ rộng lớn, cũng phi thường hỗn độn, Tống Khanh đi sang bên trái, vách tường nơi đó treo đầy pháp khí, có nỏ, có kiếm, có súng các thứ, đủ loại kiểu dáng binh khí.

Cũng có phôi sắt còn chưa rèn.

Tống Khanh giọng điệu kiêu ngạo giới thiệu cho mọi người: “Mỗi một món binh khí nơi này, chất liệu đều là có một không hai, thế gian hiếm thấy, chỉ cần trận pháp sư hỗ trợ khắc trận pháp, chúng nó sẽ trở thành pháp khí người đời theo đuổi.

“Nhưng ta không thích Dương Thiên Huyễn tên ngu xuẩn đó, hắn không xứng đụng vào tác phẩm của ta, cho nên chúng nó mãi chưa trở thành pháp khí.”

Ở đây trừ Tô Tô cùng Chung Ly, Hứa Thất An Hằng Viễn Lý Diệu Chân cùng với Sở Nguyên Chẩn, đều lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi.

“Những thứ này đều là vật phàm, không đủ để thể hiện thành tựu của ta ở lĩnh vực luyện kim, các vị đi theo ta...”

Tống Khanh dẫn mọi người xâm nhập căn phòng bí mật, tới trước một bình thủy tinh cao ba thước, vui vẻ nói:

“Xem, đây là tác phẩm lúc ban đầu của ta trong lĩnh vực sinh mệnh luyện kim thuật.”

Mọi người chăm chú nhìn lại, trong bình thủy tinh tràn ngập chất lỏng không biết tên ngâm một sinh vật cổ quái dạng mèo, thân thể nó trải rộng vòng tuổi cùng hoa văn của cây cối, lại có thân hình cùng đầu của mèo, ngực bụng khẽ phập phồng, tựa như đang hít thở.

Ngoài ra, cái đuôi là một cành cây mảnh khảnh, mọc lá cây xanh mượt.

“Tên của nó là Thụ Miêu, tên như ý nghĩa, là kết hợp thể của mèo với cây, ta thành công nuôi sống nó, nhưng trả giá là chỉ có thể ngâm ở trong nước, không thể sinh tồn ở bên ngoài.”

Tống Khanh tích cực giới thiệu cho mọi người sinh mệnh luyện kim thuật của mình.

“Phôi thai này là nhân loại cùng ngựa tạp giao mà thành, ta từng muốn mang nam tính trưởng thành kết hợp với thân ngựa, nhưng thất bại, vì thế đổi cách nghĩ, chế tác phôi thai này. Rất may mắn, ta thành công nghiên cứu chế tạo ra phôi thai có huyết mạch nhân loại cùng ngựa, nhưng tiếc nuối là, nó chỉ tồn tại ba ngày, ta mang nó ngâm ở trong rượu, bảo tồn...”

“Những khí quan này là ta từ tế bào bắt đầu bồi dưỡng, từng chút một phát triển lên, cái xưng hô “tế bào” này chưa từng nghe nói nhỉ, đây là Hứa công tử sáng tạo từ...”

Đám người Sở Nguyên Chẩn, Lý Diệu Chân, ban đầu bừng bừng hứng thú, ôm tâm tính tiếp xúc sự vật mới, mở rộng tầm mắt. Dần dần, nụ cười trên mặt bọn họ càng lúc càng ít, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.

Trong ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Tống Khanh, tràn ngập cảnh giác đối với ngoại tộc, như là đang đánh giá quái vật.

Sở Nguyên Chẩn nói không sai, đầu óc Tống Khanh không quá bình thường, người này thật nguy hiểm, nếu nơi này không phải Ti Thiên Giám, ta bây giờ đã thay trời hành đạo... Lý Diệu Chân đột nhiên phát hiện mình cũng không thể tiếp nhận loại chuyện này, tuy nàng chính là vì thế mà đến.

Ta sai rồi, Tống Khanh mới là không bình thường nhất trong đệ tử của Giám chính, mang so sánh, Dương Thiên Huyễn chỉ là có chút, có chút tự đại... Sở Nguyên Chẩn nghĩ.

May mắn lúc trước ta chưa mang đứa nhỏ kia đến Ti Thiên Giám chữa, nếu không, nó có thể bị nuôi ở trong bình rồi... Hằng Viễn dùng ánh mắt nhìn dị đoan để nhìn Tống Khanh.

Tâm tình Tô Tô đặc biệt phức tạp, đã mâu thuẫn, lại hướng tới.

Tống Khanh rất hài lòng ánh mắt của mọi người, cho rằng bọn họ là đang kinh ngạc than thở, đang bội phục, tựa như người ở nông thôn vào hoàng thành, bị một màn trước mắt rung động thật sâu.

Hắn chưa độc chiếm công lao, ho khan một tiếng, tuyên bố: “Ta sở dĩ có thể ở lĩnh vực sinh mệnh luyện kim thuật đi xa như vậy, tất cả đều là công lao của Hứa công tử, là hắn dạy ta những tri thức này, mở ra lối suy nghĩ của ta.”

Các thành viên Thiên Địa hội đờ đẫn quay đầu nhìn Hứa Thất An, trong ánh mắt tràn ngập không tín nhiệm.

Thì ra đầu sỏ gây nên là ngươi?!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ Hứa Ninh Yến cũng là một tên điên tiềm tàng?

Ta con mẹ nó... Cái này đâu có liên quan tới ta, ta chỉ là dạy ngươi một ít tri thức sinh vật học mà... Hứa Thất An run rẩy.

Nhưng hắn lại không thể phản bác, bởi vì quả thật là hắn mở ra suy nghĩ, chỉ rõ phương hướng cho Tống Khanh. Giống như đại thừa Phật pháp, người ngoài nghe vào trong tai, chỉ là cảm thấy có đạo lý.

Nhưng nhân vật như Độ Ách La Hán nghe, lại như sét đánh giữa trời.

“Khụ khụ!”

Hứa Thất An ho khan một tiếng, nói: “Tống sư huynh, chúng ta đều chờ xem người sống của ngươi.”

Hắn rất hài hước nói.

Nhưng vẻ mặt mọi người lập tức trở nên trầm trọng, bởi vì bọn họ thấy trên cái giá đơn giản phía trước, có một hình người nằm, dùng vải vóc màu trắng để phủ.

Tống Khanh đi qua, xốc lên vải trắng, mọi người thấy một nam nhân nằm ở trên giá, lồ ng ngực “hắn” nhảy lên mỏng manh, thân thể khô quắt, ngũ quan bình thường.

Phù... Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, tác phẩm này coi như bình thường, bọn họ còn tưởng sẽ nhìn thấy quái vật gì cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.