Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 706: Nói chuyện đêm (1)



Hẳn là sẽ không chịu thua nhỉ... Vậy ta cũng không xem trọng hắn nữa... Không đúng, nếu hắn chịu thua, ta liền có thóp để trào phúng hắn... Nàng nghĩ, tiếp theo, liền nghe thấy tiếng quát của Hứa Thất An:

“Các tướng sĩ nghe lệnh, bản quan thân là quan chủ sự, phụng thánh chỉ tới vùng đất phía Bắc tra án, sự tình liên quan trọng đại, vì phòng ngừa có người để lộ bí mật, quấy rối, bây giờ muốn đuổi đám người không liên quan, Chử Tương Long và thủ hạ của hắn.”

Tại đây, chỉ có bốn Ngân la, tám Đồng la rút ra binh khí, ủng hộ Hứa Thất An.

Trăm tên cấm quân trên sàn tàu không nói một tiếng, tựa như không dám xen vào.

Trường hợp yên lặng vài giây, một vị binh sĩ lặng lẽ quay trở về khoang đáy.

Sau đó là một người hai người ba người... Càng lúc càng nhiều binh sĩ cúi đầu, rời khỏi sàn tàu, quay về khoang đáy.

Không bao lâu, sàn tàu trống trơn.

“Xẹt!”

Tiếng cười nhạo khinh thường của Chử Tương Long tỏ ra đặc biệt chói tai.

Đại Lý tự thừa vẻ mặt chế nhạo, vui sướng khi người gặp họa.

Khóe miệng bộ đầu Hình bộ cong lên, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào vách khoang thuyền, bày ra tư thái xem kịch.

Hai ngự sử của Đô Sát viện bất đắc dĩ lắc đầu.

Đột nhiên, tiếng bước chân đạp cầu thang hỗn loạn truyền đến, “bịch bịch bịch” luyện thành một mảng.

Trăm tên cấm quân đi mà quay lại, khác với vừa rồi là, bô trong tay bọn họ đổi thành đao quân đội tiêu chuẩn.

Bọn họ là về khoang đáy lấy vũ khí.

Trần Kiêu đè đao quân đội, đi đến bên cạnh Hứa Thất An, trầm giọng nói: “Rút đao!”

“Keng...”

Tiếng rút đao vang thành một mảng, trăm tên sĩ tốt đồng loạt rút đao, chỉ đám người Chử Tương Long phía xa.

“Ngươi, các ngươi muốn tạo phản sao?” Đại Lý tự thừa khẽ biến sắc, phẫn nộ quát.

Trần Kiêu im lặng, li3m li3m môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đại Lý tự thừa, sau đó lại nhìn thoáng qua Hứa Thất An, tựa như chỉ cần Hứa Ngân la ra lệnh một tiếng, hắn liền dám lên trước chém tên quan văn dong dài này.

Trong lòng Đại Lý tự thừa phát lạnh, theo bản năng lui về phía sau vài bước, không dám thò đầu nữa.

Bộ đầu Hình bộ từ dựa vào vách tường, đổi thành thẳng sống lưng, sắc mặt từ trêu tức biến thành nghiêm túc, hắn lặng lẽ nắm chặt đao trong tay, như đối mặt đại địch.

Thân là võ phu hắn từ trong mắt những cấm quân này thấy được ý chí cứng cỏi, khi vung cương đao, tuyệt đối sẽ không do dự.

Cái trán Chử Tương Long gân xanh giận dữ giật giật, hắn vẫn như cũ không tin mình thân là phó tướng Trấn Bắc vương, sẽ gặp đãi ngộ như vậy. Đám binh sĩ cấp thấp này, thế mà dám rút đao đối với mình.

“Dương Nghiễn!”

Chử Tương Long gầm nhẹ: “Đả Canh Nhân các ngươi muốn tạo phản sao, bản tướng quân đi cùng sứ đoàn, là khẩu dụ của bệ hạ.”

“Ồn ào!” Tiếng Dương Nghiễn từ trong khoang thuyền truyền ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Ta không biết chuyện này.”

“Ngươi...”

Sắc mặt Chử Tương Long nhất thời tái đi, vẻ mặt hắn biến ảo mấy phen, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn như thế nào.”

Hứa Thất An nghênh đón ánh mặt trời, sắc mặt kiệt ngạo, nói: “Ba việc, một, quyết định của ta vừa rồi như cũ, các binh sĩ mỗi ngày có sáu tiếng thời gian tự do. Hai, nhớ thân phận của ta, trong sứ đoàn không có chỗ cho ngươi nói chuyện.

“Có vấn đề không?”

Chử Tương Long trầm mặt, chậm rãi gật đầu.

Hứa Thất An xách đao đi qua, cười lạnh nói: “Thứ ba, xin lỗi lão tử.”

Trong phút chốc, sắc mặt Chử Tương Long hơi vặn vẹo, thái dương lồi lên gân xanh, cơ má co rúm.

Nhưng cuối cùng vẫn chịu thua, thấp giọng nói: “Hứa, Hứa đại nhân, đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt với ta.”

Hứa Thất An hắc một tiếng: “Hiểu chuyện.”

Phía sau, trăm tên cấm quân nhếch môi, lộ ra nụ cười chất phác.

Trên sàn tàu lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Tam ti quan viên, thị vệ câm như hến, không dám mở lời trêu chọc Hứa Thất An. Nhất là bộ đầu Hình bộ, vừa rồi còn nói Hứa Thất An muốn quyết định hết là si tâm vọng tưởng.

Lúc này, chỉ cảm thấy má nóng rát, bỗng nhiên hiểu sự phẫn nộ cùng bất đắc dĩ của Hình bộ Thượng thư, hận thấu xương đối với tiểu tử này, lại không có cách nào làm gì.

Đương nhiên, mất thể diện nhiều nhất là Chử Tương Long, thân là phó tướng của Trấn Bắc vương, hắn ở biên quan tay nắm thực quyền, về kinh thành, cũng không cần nhìn sắc mặt người ta.

Cho dù là chư công triều đình, hắn cũng không sợ, bởi vì người có thể chúa tể sự sống chết, tiền đồ của hắn là Trấn Bắc vương. Chư công quyền lực lớn nữa, cũng không xử trí được hắn.

Dần dần dưỡng thành tính cách ương ngạnh ngang ngược, thẳng đến giờ phút này, ngã đau ở trong tay Hứa Thất An.

Chử Tương Long vừa nói với chính mình đại cục làm trọng, vừa bình ổn nghẹn khuất cùng lửa giận trong lòng, nhưng cũng không còn mặt mũi ở lại sàn tàu, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, im ỉm không hé răng rời khỏi.

Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều mang theo trào phúng, một khắc cũng không muốn ở lại.

Trên sàn tàu, trong khoang thuyền, từng ánh mắt nhìn phía Hứa Thất An, ánh mắt lặng yên xảy ra biến hóa, từ đánh giá cùng xem kịch vui, biến thành kính sợ.

Chức quan Ngân la không tính là gì, trong sứ đoàn quan chức cao hơn hắn có cả đống, nhưng Hứa Ngân la nắm giữ quyền lực cùng gánh vác hoàng mệnh, khiến hắn vị quan chủ sự này trở nên hoàn toàn xứng đáng.

Nếu có ai dám bằng mặt không bằng lòng, hoặc lấy quan chức áp chế, nỗi nhục của Chử Tương Long hôm nay, chính là tấm gương của bọn hắn.

Vương phi bị mấy con nhỏ này cản, chưa thể nhìn thấy sắc mặt mọi người trên sàn tàu, nhưng nghe tiếng, đã đủ rồi.

Hành vi của hắn nhìn qua bá đạo cường thế, cho người ta cảm giác trẻ tuổi khí thịnh, thật ra trong thô có tinh tế, hắn sớm đoán được đám cấm quân sẽ vây quanh hắn.... Không, không đúng, ta bị bề ngoài mê hoặc, hắn sở dĩ có thể áp chế Chử Tương Long, là vì hắn làm là chuyện không thẹn với lòng, cho nên hắn có thể đường đường chính chính, cái gọi là kẻ đắc đạo nhiều giúp đỡ, kẻ thất đạo ít ai giúp... Vương phi thừa nhận, đây là một nam nhân rất có quyết đoán cùng sức quyến rũ nhân cách, chỉ là quá háo sắc.

Theo Chử Tương Long chịu thua, rời khỏi, trận sóng gió này đến đây là kết thúc.

Hứa Ngân la trấn an cấm quân, đi về phía khoang thuyền, đám tỳ nữ che ở lối vào nhao nhao tản ra, ánh mắt nhìn hắn có chút sợ hãi.

Khi sát qua bên người bà dì, Hứa Thất An hướng nàng đá lông nheo, nàng lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét, rất khinh thường quay mặt đi.

Quả nhiên là đồ háo sắc... Vương phi nói thầm.

Bộ dáng nàng bây giờ, quả thật chẳng dính dáng gì tới mỹ nhân, hơn nữa dung mạo bình thường. Nhưng cho dù như vậy, Hứa Thất An đáng khinh háo sắc lại vẫn ý đồ câu dẫn.

Tiến vào khoang thuyền, đi lên lầu hai, Hứa Thất An gõ gõ cửa phòng Dương Nghiễn.

“Tiến vào!”

Dương Kim la từ đầu tới đuôi đều không thèm tham dự tranh cãi thản nhiên nói.

Hứa Thất An đẩy cửa mà vào, thấy Dương Nghiễn ngồi xếp bằng ở trên giường, hai đôi giày bên giường bày chỉnh tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.