【 3: ngươi có từng nghĩ hay không, nếu vùng đất phía Bắc thật sự xảy ra việc lớn như vậy, ai sẽ ngay lập tức buộc tội Trấn Bắc vương? 】
【 2: tự nhiên là quan viên vùng đất phía Bắc, ừm, quan viên địa khu gặp tàn sát ba ngàn dặm. 】
【 3: bổng bổng đát, như vậy, vì sao ngươi phát hiện lại là thi thể một nhân sĩ giang hồ? 】
【 2: bổng bổng đát? 】
【 3: cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, vì sao là thi thể nhân sĩ giang hồ? 】
Lý Diệu Chân phương diện này kinh nghiệm phong phú, truyền thư trả lời: 【Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha, có nhân sĩ giang hồ nhìn thấy thảm trạng, trong lòng phẫn nộ, tới kinh thành cáo ngự trạng rất bình thường nhỉ. 】
Hứa Thất An khẽ cười một tiếng, truyền thư nói: 【 Nếu là như thế, vậy hắn căn bản sẽ không bị chặn giết. Ai sẽ chú ý tới một tên thất phu giang hồ, tương ứng, hắn cho dù đến kinh thành, nói không có bằng chứng, cũng không cáo được ngự trạng.
【 ta không nói với ngươi chuyện sau màn của việc cáo ngự trạng, chỉ luận việc, một thất phu ở dưới tình huống không có chứng cớ, cáo một vị thân vương? Tin tưởng ta, triều đình không thèm để ý. 】
Nói tới đây, trong lòng Hứa Thất An lại hiện lên nghi hoặc, cho nên, mặc kệ là Nguyên Cảnh Đế, hay Ngụy Công, hoặc là chư công triều đình, ở trên việc phái sứ đoàn Bắc thượng, đều tỏ ra có chút qua loa...
Lý Diệu Chân vẫn là rất thông minh, trải qua hắn nhắc nhở, lập tức hiểu ý, truyền thư nói: 【 Ý của ngươi là, quan viên địa phương thật ra có dâng sớ buộc tội, nhưng đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên phái hảo hán kia đến kinh thành cáo trạng, trên người hắn có thể mang theo tín vật nào đó, bởi vậy hắn gặp chặn giết. 】
Phân tích đến đây, Lý Diệu Chân chợt vén mây nhìn trời, suy nghĩ thông suốt.
Thật ra bản thân ta cũng có chút suy nghĩ, chỉ là không đủ thông suốt, trải qua hắn nhắc nhở mới nghĩ thông... Lý Diệu Chân thầm nhủ, sau đó theo bản năng truyền thư nói:
【 Vậy ta nên điều tra như thế nào? 】
Gửi xong tin tức, nàng liền hối hận, thầm nhủ: Lý Diệu Chân ơi Lý Diệu Chân, ngươi quá mức không có chủ kiến, tỏ ra ngươi là nữ tử vô năng, cần dựa vào hắn!
【 3: đơn giản, ngươi che giấu thân phận thánh nữ Thiên tông của mình, lấy thân phận Phi Yến nữ hiệp hành tẩu giang hồ Sở Châu. Tốt nhất làm nhiều chút chuyện hành hiệp trượng nghĩa. 】
Lý Diệu Chân giật mình, 【 Ngươi là nói... 】
Hứa Thất An truyền thư nói: 【 Chúng ta vẫn luôn xem nhẹ kẻ đứng sau “người chết ven đường”, người nọ sau lưng tất nhiên đã gặp phiền toái, bởi vậy mới sẽ để nhân sĩ giang hồ truyền tống tin tức. Nếu hắn còn sống, khẳng định là nấp ở nơi nào đó, yên lặng chờ tin tức.
【 Hắn không nhất định sẽ đi tìm sứ đoàn, ha ha, sứ đoàn vừa tiến vào vùng đất phía Bắc, chỉ sợ đã bị giám thị nhiều tầng. Thậm chí phe Hoài Vương cũng đang lợi dụng sứ đoàn câu cá, so sánh với sứ đoàn, ta cảm thấy hắn càng có thể sẽ tìm một ít hiệp sĩ giang hồ thanh danh vô cùng tốt, một điểm này, từ trên người vị hảo hán đã chết kia có thể được nghiệm chứng.
【 Đương nhiên, tất cả cái này điều kiện tiên quyết là, vị muốn cáo ngự trạng kia còn sống. 】
Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới còn có thể như vậy... Không hổ là ngươi! Mắt Lý Diệu Chân lập lòe tỏa sáng, truyền thư nói: 【 ta hiểu rồi, chờ có manh mối, lại liên lạc với ngươi. 】
Hứa Thất An lập tức truyền thư: 【 Được, ta còn có chuyện muốn hỏi, ừm, người ta trước khi chết, tinh thần sụp đổ mất đi lý trí, sau khi chiêu hồn không thể câu thông, có thể khôi phục không? Cần bao lâu? 】
Bên kia im lặng vài giây, Lý Diệu Chân trả lời: 【 hồn phách đầy đủ không? 】
Hứa Thất An nói: 【 Ba hồn đầy đủ. 】
Hắn ngày đó vì sao phải mang thi thể cùng nhau đưa đi? Chính là vì để hồn phách thuật sĩ áo trắng ở bảy ngày sau tụ lại, bảy ngày sau, Nhân hồn sẽ từ trong thi thể tràn ra, dung hợp cùng hai hồn Thiên Nhân phiêu tán bên ngoài.
Lúc này, hồn phách sẽ thoát khỏi trạng thái ngây dại, không khác gì lúc còn sống.
Lý Diệu Chân ở ven đường phát hiện người chết kia, trước khi chết nguyên thần hẳn là từng bị thương nặng, bởi vậy mới sẽ không trọn vẹn, lại bởi vì hung thủ là võ giả, không sở trường diệt hồn, cho nên mới để lại tàn hồn.
【 2: dễ làm, chuyện trong hai ba ngày. 】
【 3: chuyện này không vội, chờ chúng ta hội hợp nói sau. 】
Kết thúc truyền thư, Hứa Thất An mang cháo vẫn còn nóng húp hết, giấu mảnh vỡ Địa Thư, đi ra khỏi hang đá.
“Ta ăn xong rồi.”
Vương phi vụng trộm mang gà nướng vứt bỏ lớn tiếng nói.
Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, làm bộ chưa phát hiện động tác nhỏ của nàng, cùng nàng sóng vai đi ở đường nhỏ trên núi.
Cây xanh bóng mát, chim hót hoa nở, trừ ngẫu nhiên trong bụi cỏ hai bên sẽ truyền đến động tĩnh “loạt xoạt”, mang vương phi dọa nhảy dựng, nàng vẫn rất thích loại hoàn cảnh gần sát tự nhiên này.
Vương phi rốt cuộc là loại người nào, thế mà lại có linh uẩn trong người... thịt Đường Tăng phiên bản Đại Phụng? A, nói như vậy ta chính là Tôn Ngộ Không.
Sư phụ, ăn của lão Tôn một gậy!
Ha ha ha... Hứa Thất An nhịn không được khóe miệng cong lên.
Dần dần tới gần huyện Tam Hoàng, thôn xóm xung quanh nhiều lên, bữa trưa của Hứa Thất An cùng vương phi là ăn ở nhà nông, một người một bát cháo, một đĩa dưa muối.
Nhà nông này năm người, hai người già, một đôi vợ chồng, một đứa bé.
Ở trong nhà gỗ đá, mặc quần áo cũ nát vá chằng vá đụp, người già gầy trơ cả xương, đứa bé sắc mặt vàng như nến.
Bọn họ ngồi ở trong sân ăn bữa trưa, bên tai truyền đến tiếng đứa bé trong phòng: “Mẹ, bụng con đói quá.”
“Không phải đã ăn rồi sao.” Phụ nhân thấp giọng nói.
“Trước kia đều có một bát, hôm nay vì sao chỉ có non nửa bát nha.” Đứa nhỏ tủi thân và uất ức nói.
“Hôm nay có khách, ăn ít một chút con không đói chết được.” Nam nhân chủ nhà khiển trách.
Đứa nhỏ sợ hãi phụ thân, cúi đầu không dám nói lời nào.
“Người vùng đất phía Bắc còn rất hiếu khách...”
Vương phi nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi xem nhà bọn họ, nhà chỉ có bốn bức tường, ta đoán bọn họ là bữa nào cũng húp cháo, ăn không nổi cơm tẻ.”
Ở kinh thành lâu, ta thiếu chút nữa quên cái gì gọi là dân sinh khó khăn... Hứa Thất An trong lòng cảm khái, ngoài miệng lại nói:
“Cái này không phải chuyện rất bình thường sao, ngươi trông cậy vào bọn họ bữa nào cũng thịt cá? Có thể ăn no đã không tệ rồi.”
Vương phi mím môi, nhỏ giọng nói: “Trên người ngươi có mang bạc hay không?”
Khẳng định có, toàn bộ gia sản của ta đều ở trong mảnh vỡ Địa Thư... Hứa Thất An hiểu ý tứ của nàng, nói: “Ngươi muốn hỏi ta mượn bạc?”
Nàng gật gật đầu.
“Bao nhiêu?” Hứa Thất An hỏi.
Vương phi trầm ngâm chút, nói: “Một trăm lượng đi, cũng không thể cho quá nhiều, sẽ bại lộ thân phận chúng ta.”