Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 742: Tất cả đều là nói dối (1)



Cho nên nói giang hồ đúng là nguy hiểm, không phải ngươi chém ta, chính là ta đâm ngươi, người trong giang hồ không có một kết cục tốt... Đời trước làm cảnh sát Hứa Thất An yên lặng cảm khái một tiếng, không để trong lòng.

Thế giới này có quy củ của nó, ví dụ như việc giang hồ thì giang hồ xử, giang hồ nhi nữ giang hồ lão.

Quan phủ bình thường sẽ không đi quản nhân sĩ giang hồ chết sống, chỉ cần bọn họ không thương tổn bình dân nhiễu loạn trị an.

“Cho ta một chỉ bạc...” Vương phi thấp giọng nói.

“Không, mười quan tiền là được rồi.” Nàng sửa lời.

Hứa Thất An nhìn nàng một cái, giống Khổng Ất Kỷ bày đồng tiền, đặt từng đồng lên mặt bàn.

Vương phi vươn bàn tay nhỏ, hoảng hốt mang đồng tiền thu lại, lén lút nhìn chung quanh, trừng mắt nhìn hắn, xùy: “Không lộ tiền tài.”

Sau đó thu vào trong dây thắt eo nhỏ.

Hứa Thất An cười, trải qua hắn hun đúc, vương phi bắt đầu chủ động học tập, hấp thụ kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, là nữ tử hiếu học, chỉ là nàng tựa như một con chim hoàng yến bị nuôi ở trong lồng, đối với dân chúng tầng dưới chót cùng hiện trạng xã hội đều không biết gì.

Khó tránh khỏi có chút học vẽ hổ vẽ không thành lại đi vẽ chó.

Mười quan tiền mà thôi, còn xa chưa tới mức tiền tài động lòng người.

Vương phi thu đồng tiền, lại hỏi chủ quán lấy thêm hai cái bát, một ấm trà, sau đó thật cẩn thận ôm vào trong lòng, tính cả bọc hành lý rời khỏi lán che nắng.

Nàng đi theo ven đường, rất nhanh ngừng lại, nàng đứng ở trước mặt hai người ăn xin.

Một người ăn xin già, mang theo một đứa nhóc ăn xin.

Ánh mắt Hứa Thất An luôn đuổi theo Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, nhìn nàng ngồi xổm xuống ở trước mặt hai người ăn xin, mang hai cái bát xếp ra, rót trà cho bọn họ.

Tiếp theo, vương phi nhan sắc bình thường mang đồ ăn của mình, bánh ngon nhất Hứa Thất An đại phát thiện tâm mua, chia cho đứa bé ăn xin cùng lão ăn xin.

Chờ hai người ăn như hùm như sói một lát, nàng cảnh giác nhìn chung quanh, từ trong dây lưng lấy ra mười đồng tiền, lén lút đưa cho lão ăn xin, như rất sợ bị người ta thấy.

Hứa Thất An bình tĩnh nhìn một màn này, con ngươi có chút chạy xe không.

Qua một lát, vương phi ôm ấm trà cùng bát trà, bước chân nhẹ nhàng trở về.

“Như vậy, ta nợ ngươi một chỉ bạc... Còn có mười quan tiền.” Vương phi nói, nàng cũng không biết một chỉ bạc tương đương bao nhiêu quan.

Có cần thiết không? Ngươi dọc theo đường đi, ăn mặc ngủ nghỉ ta đều thầu... Hứa Thất An gật gật đầu, hiếm thấy chưa trào phúng nàng, mà là hỏi:

“Ngươi đã nói gì với bọn họ?”

“Bọn họ là từ biên cảnh trốn tới, thôn bị mọi rợ diệt rồi, người nhà chết hết, lão ăn xin mang theo nhóc ăn xin cháu nội một đường đào vong đến nơi đây.” Vương phi nhíu chặt đuôi lông mày.

Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, im lặng một lúc lâu, trêu chọc: “Ngươi hôm nay rất đẹp.”

Vương phi cười nhạt, kiêu ngạo nâng cằm.

Toàn nói những lời thừa, trên đời còn có nữ tử nào đẹp hơn nàng?

Đột nhiên, nàng buồn rầu ôm mặt mình, dùng sức chà chà, mặt mày đau khổ nói: “Cho dù ta thành bộ dạng này bây giờ, ngươi vẫn như cũ sẽ bị sắc đẹp của ta dụ dỗ.”

“...”

Vừa vặn lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, một mũi kỵ binh từ phương hướng huyện Tam Hoàng chạy tới, kẻ cầm đầu quấn áo bào đen, đội nón, khuôn mặt bao trùm một tấm mặt nạ chỉ lộ ra cằm cùng môi.

Vị mật thám này của Trấn Bắc vương, chính là vị sáng nay gặp Hứa Thất An ở bên đường.

Ặc, ta còn tưởng ít nhất phải chờ vài ngày bên đường cái... Trong lòng Hứa Thất An vui vẻ, rất phấn chấn, có vết xe đổ sáng nay, vì tránh dẫn tới đối phương chú ý, hắn không nhìn đối phương nhiều, đồng thời kiềm chế ác ý của mình, để tránh chạm đến trực giác võ giả của đối phương.

Nơi đây cách huyện Tam Hoàng cực gần, người đi đường rất nhiều, không thích hợp động thủ.

Đát đát đát... Chi kỵ binh này đi ngang qua bên lán che nắng, nhanh chóng đi xa.

Ngay tại lúc Hứa Thất An muốn dẫn vương phi theo đuôi, ba hán tử bàn bên cạnh dẫn trước hành động, bọn họ bỏ lại một hạt bạc vụn, nắm lên vũ khí tựa chéo vào bên cạnh bàn, dùng mảnh vải bọc, hướng tới phương hướng kỵ binh rời đi chạy như điên.

Ba người cũng là hướng về phía mật thám của Trấn Bắc vương?

Hứa Thất An cúi đầu uống trà, không biểu hiện gì cả.

Qua thời gian nửa nén hương, hắn đứng dậy nói: “Đi thôi, dẫn ngươi đi xem kịch vui.”

Vương phi lập tức tựa bàn đứng dậy, ngoáy mông, đi theo phía sau hắn.

Tuy mặc váy vải, cài trâm gỗ, nhưng dáng người đầy đặn mê người của nàng vẫn làm đàn ông trong lán che nắng liếc nhìn, trong lòng cảm khái một tiếng: Người đàn bà này mông to thật.

Hứa Thất An sau khi đi vài bước, dừng lại, quay đầu nhìn vương phi, nói: “Ta cõng ngươi.”

Như vậy đi qua, hoa cúc đồ ăn đều nguội lạnh rồi.

Vương phi theo bản năng lắc đầu, bất cứ hành vi tiếp xúc thân mật nào với nam tính đều là nàng kiên quyết từ chối.

“Không được?”

“Không được!”

Hứa Thất An vẫn là tôn trọng nữ thân sĩ, vì thế xách cổ áo sau gáy vương phi, bắt đầu hình thức chạy như điên.

Rầm rầm rầm... Tiếng đạp đất tựa như sấm sét, hắn mỗi một bước bước ra, liền nhảy ra mấy chục trượng, để lại trên đường cái một dấu chân thật sâu.

“U u oa... Sắp chết rồi...” Vương phi đã thừa nhận áp lực đẳng cấp này của nàng không nên có.

Hứa Thất An quay đầu nhìn, ngũ quan của nàng ở trong gió mạnh đập vào mặt vặn vẹo thành một cục, nước mắt từ khóe mắt điên cuồng chảy ra, có thể nhìn thấy nét xấu như vậy của Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, Hứa Thất An cảm thấy rất thú vị.

Đáng tiếc trang phục của Đại Phụng quá mức bảo thủ, vương phi không thể giống nữ thần Lỵ Ti Thản Đại của đám háo sắc bởi tốc độ quá nhanh mà lộ ngực.

Một khắc đồng hồ sau, Hứa Thất An đột nhiên ngừng lại, buông ra cổ áo sau gáy vương phi.

Phốc... Vương phi đặt mông ngồi ở trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, con ngươi tan rã, tạm thời có thể từ trong tốc độ cùng kích tình mới vừa rồi hoàn hồn.

“Khốn kiếp!”

Nàng vẻ mặt sắp khóc ra, lao tới vừa cào vừa cắn, cùng với Hứa Thất An liều mạng.

Đáng thương vương phi xinh đẹp lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải đãi ngộ như vậy, chưa từng xuất hiện chuyện xấu hổ lớn như vậy.

Hứa Thất An trở tay tát một cái mang nàng đập ngã lại xuống đất, trầm giọng nói: “Đừng ồn nữa, nhìn phía trước.”

Vương phi mím môi, nín nhịn tủi thân và uất ức, lã chã chực khóc nhìn về phía trước.

Chỗ cực xa xôi đang xảy ra một trận chém giết kịch liệt, ba gã mọi rợ mặt xanh nanh vàng đang vây công một nam nhân khoác áo bào đen, đeo mặt nạ.

Mà ở bên cạnh hai bên, xa xa, ngang dọc mấy chục xác người, xác ngựa.

Trong lòng vương phi rùng mình, bước nhỏ tới gần Hứa Thất An, ở bên cạnh hắn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.

“Đó là mật thám của Hoài Vương.” Nàng thấp giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.