Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 789: Nhìn lại (3)



“Trải qua một trận chiến này, ta lĩnh ngộ đối với hóa kình cũng càng sâu, thiết thân thể nghiệm cao phẩm võ phu chiến đấu, thể nghiệm bọn họ vận dụng đối với lực lượng, với ta mà nói, là thể nghiệm quý giá...”

Hắn cố gắng gượng tinh thần, ngồi xếp bằng thổ nạp, trong đầu tiêu hóa một lúc, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hắn bắt đầu nhìn lại “vụ án tàn sát ba ngàn dặm”.

“Trấn Bắc vương tàn sát cả thành mục đích có hai cái, một: luyện chế Huyết Đan, xung kích đại viên mãn, sau đó hấp thu linh uẩn của vương phi, chính thức bước vào nhị phẩm. Hai: bố cục săn giết Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu.

“Trấn Quốc Kiếm xuất hiện, ý nghĩa Nguyên Cảnh Đế rất rõ ràng đối với Trấn Bắc vương tàn sát cả thành, thậm chí có tham dự trong đó. Nếu không, Trấn Quốc Kiếm không có khả năng xuất hiện ở Sở Châu.”

Lúc ấy nhìn thấy Trấn Quốc Kiếm xuất hiện, Hứa Thất An là vô cùng kinh ngạc giận dữ. Chỉ là lúc ấy đối đầu kẻ địch mạnh, không có thời gian nghĩ quá nhiều.

“Nguyên Cảnh Đế tên cẩu hoàng đế này...” Hứa Thất An phun ra một hơi, nói cho mình phải kiềm chế lửa giận.

“Cẩu hoàng đế biết việc này, ừm, trái lại khiến ta gỡ bỏ được một nghi hoặc, vị hiệp sĩ kia chết ở ngoài kinh thành, là Nguyên Cảnh Đế phái người xử lý. Chỉ có hắn, mới có thể ở quanh kinh thành bày ra thiên la địa võng, cũng sàng chọn, điều tra ra nhân vật mục tiêu.

“Bởi vậy, vì sao để ta làm quan chủ sự, vì sao không bố trí tuần phủ, tất cả cái này liền có thể giải thích... Bởi vì sứ đoàn vốn chính là qua loa cho xong, không cần thiết an bài một vị tuần phủ quyền lực quá lớn kiềm chế Trấn Bắc vương. Mà đến vạn bất đắc dĩ, Trấn Bắc vương còn có thể giết người diệt khẩu.

“Ngoài ra, sứ đoàn còn có một tác dụng, chính là hộ tống vương phi đi biên cảnh phương Bắc. Cẩu hoàng đế tuy không ra làm sao, nhưng cũng là lão tiền bạc. Nhưng, luôn cảm thấy hắn quá tín nhiệm, dung túng Trấn Bắc vương rồi.”

Hứa Thất An trầm ngâm vài giây, theo lối suy nghĩ này tiếp tục nghĩ:

“Nguyên Cảnh Đế biết chân tướng vụ án tàn sát cả thành, như vậy Ngụy Công có biết hay không? Nhìn từ tàn hồn ta cho hắn đáp lại, hẳn là không biết... Ặc, Ngụy Công lão tiền bạc như vậy, phản ứng hắn biểu hiện ra ngoài chưa chắc là phản ứng chân thật, mà là phản ứng hắn muốn cho ta nhìn thấy.

“Giả thiết Ngụy Công biết việc này, như vậy hắn sẽ bố cục như thế nào? Lấy tính cách hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ Trấn Bắc vương tàn sát cả thành, cho dù Đại Phụng sẽ bởi vậy xuất hiện một vị nhị phẩm.

“Nhưng cho tới bây giờ, ta cũng chưa nhìn ra nơi nào có dấu vết Ngụy Công đánh cờ. Ừm, suy luận ngược một lần, giả thiết Ngụy Công biết việc này, lấy tính cách hắn khẳng định sẽ ngăn cản.

“Nhưng Trấn Bắc vương tam phẩm võ phu, Đại Phụng đệ nhất cao thủ, ngăn cản hắn như thế nào? Trong Đả Canh Nhân khẳng định không có cao thủ như vậy, nếu không vừa rồi không phải ta ngăn cản Trấn Bắc vương.

“Vậy ngăn cản Trấn Bắc vương như thế nào đây?”

Trong đầu Hứa Thất An linh quang chợt lóe, nghĩ đến một từ: Xua hổ nuốt sói.

Ở biên cảnh phương Bắc, có thể phá hư chuyện tốt của Trấn Bắc vương, chỉ có Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu, đổi là ta, ta sẽ mang địa điểm Trấn Bắc vương tàn sát cả thành tiết lộ cho kẻ địch của hắn.

“Nhưng Ngụy Công là như thế nào biết địa điểm tàn sát cả thành ở Sở Châu?” Hứa Thất An nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến một chi tiết không hợp lý.

Trước khi rời kinh, Ngụy Uyên từng nói cho hắn, bởi vì mang cơ sở ngầm đều điều đến đông bắc, tình báo biên cảnh phương Bắc xuất hiện lạc hậu, dẫn tới hắn đối với vụ án tàn sát ba ngàn dặm một mực không biết.

“Lấy trí tuệ Ngụy Công, cho dù muốn điều động đi cơ sở ngầm, cũng không có khả năng rút hết khỏi biên cảnh phương Bắc, khẳng định sẽ ở vài thành thị cố định, quan trọng giữ lại mấy quân cờ. Nếu không, hắn liền không phải Ngụy áo xanh.”

Lại tìm được một bằng chứng ở mặt bên, chứng minh Ngụy Uyên có điều giấu diếm.

Theo tư duy này phát tán, suy nghĩ của Hứa Thất An dần dần rõ ràng: “Ngụy Công cố ý tìm ta nói chuyện, hỏi ta tính tra án như thế nào, ta nói cho hắn, giữa đường thoát ly sứ đoàn, một mình Bắc thượng.

“Sau đó hắn liền cho phương thức liên lạc Thải Nhi cô nương, ta vừa gặp được Thải Nhi, lập tức từ trong miệng nàng biết được tình báo quan trọng quận Tây Khẩu. Tất cả cái này đều quá mức thuận lợi.

“Mặt khác, quận Tây Khẩu cùng Sở Châu vừa vặn quay lưng vào nhau, cái này có phải hay không ý nghĩa, Ngụy Công là cố ý cho ta tình báo giả mang ta đuổi đến phía tây, hắn không muốn để ta tham dự việc này.

“Nếu là như vậy, vậy hắn đối với tình huống biên cảnh phương Bắc thật ra rõ như lòng bàn tay.”

Trong nháy mắt, Hứa Thất An có chút da đầu phát tê, tâm tình phức tạp. Đã có cảm kích, lại có bản năng kiêng kị đối với lão tiền bạc.

“Chờ đón vương phi, hội hợp với sứ đoàn, ta lại đi huyện Tam Hoàng một chuyến.”

...

Hôm sau, buổi sáng.

Hứa Thất An dùng dung mạo kiếp trước đẹp trai đến kinh động đảng, xấu hổ chết Cổ Thiên Lạc tiến vào nhà trọ, gõ vang cửa phòng của vương phi.

“Thùng thùng...”

Tiếng đập cửa vang hai lần, trong phòng chưa có phản ứng, Hứa Thất An nghiêng tai nghe một lát, bắt giữ được tiếng hít thở rất nhỏ đều đều.

Mặt trời phơi nắng mông rồi, vẫn còn ngủ, nữ nhân này quá không tim không phổi rồi... Hứa Thất An nói thầm một tiếng, lòng bàn tay đè cửa phòng, ở dưới khí cơ thúc đẩy, then cửa tự động văng ra.

Bước vào phòng, trong phòng sạch sẽ, cửa sổ đóng chặt, trên bàn tròn úp bốn chén trà, trong đó một cái đặt thẳng, trong chén lưu lại nước trà chưa uống hết.

Trên bình phong đối diện cửa phòng treo váy lụa, áo sam cùng cái yếm thêu hoa mai màu hồng nhạt.

Nàng hẳn là tối hôm qua tắm sớm, tắm xong liền nằm ở trên giường ngủ ngáy khò khò, quần áo cùng vật nhỏ bên người chưa kịp thu.

Đây chính là nội y nguyên vị của Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, nếu là ở thời đại kia của ta, khẳng định có thể treo trên mạng bán được rất nhiều bạc, không, là Nhuyễn Muội Tệ (Ruǎnmèibì từ có cách phát âm gần tương tự với Nhân Dân Tệ - rénmínbì thường dùng trên mạng vì có một số trang web cấm dùng hoặc chăn 3 ký tự viết tắt của nó)... Hứa Thất An ở trong phòng tìm một vòng, chưa phát hiện mảnh vỡ Địa Thư, theo cảm ứng với pháp bảo, cuối cùng phát hiện nó bị dùng để kê góc bàn.

Đột nhiên có chút muốn cho nàng biết cái gì gọi là tiên pháp một roi... Hứa Thất An đau lòng mang mảnh vỡ Địa Thư thu về trong lòng.

Nữ nhân này căn bản chưa ý thức được tấm gương ngọc thạch nhỏ này quý giá, bên trong nó là cất giấu tích tụ cả đời của Hứa Thất An.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía nữ nhân trên giường, nghiêng người ngủ say, tư thế ngủ trái lại rất văn tĩnh, có vài phần khí chất vương phi.

Khi tỉnh lại thì một lời khó nói hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.