Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 796: Tam khí Nguyên Cảnh Đế (3)



Hứa Thất An không nói hai lời, quỳ xuống kiểu mãnh hổ, để tỏ vẻ mình tôn kính đối với hoàng đế, giọng điệu thâm trầm nói:

“Bệ hạ nhất định phải bảo vệ long thể, không thể quá độ bi thương, cần biết tình thâm không thọ.”

Nguyên Cảnh Đế hít sâu một hơi, ghét cay ghét đắng đối với hắn vừa mới có điều giảm bớt, liền nghe thằng nhãi này nói: “Dân chúng Sở Châu nếu biết bệ hạ ngài bi thương như thế vì bọn họ, dưới chín suối cũng nên vui mừng.”

Sắc mặt Nguyên Cảnh Đế chợt cứng đờ, hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Thất An.

Hứa Thất An lúc này đã cúi đầu, cho nên chưa nhìn thấy ánh mắt hung ác ngầm có ý “câm miệng” của Nguyên Cảnh Đế, tiếp tục cao giọng nói:

“Trấn Bắc vương tàn sát ba mươi tám vạn dân chúng thành Sở Châu, chết chưa hết tội, nhưng hắn đã chết, tội danh lại chưa định ra, là phơi thây, hay là lấy roi đánh vào xác, đều do bệ hạ định đoạt, thần không chút dị nghị.”

Vũ Lâm vệ thủ thành xôn xao hẳn lên.

Bọn họ lúc này mới biết, nằm trong quan tài là Trấn Bắc vương uy danh lừng lẫy, là Đại Phụng đệ nhất võ phu, là em trai ruột của bệ hạ.

Một vị võ phu thực lực ngập trời như vậy, thế mà chết rồi?

Càng khó có thể tin là, hắn, Trấn Bắc vương, tàn sát ba mươi tám vạn dân chúng thành Sở Châu?

Ở trước mặt tin tức kinh thiên động địa như thế, không ai có thể quản lý tốt cảm xúc của mình, tiếng nghị luận nháy mắt nổ tung. Cho dù Nguyên Cảnh Đế ở đây, cũng không thể khiến một đám Vũ Lâm vệ ngậm miệng.

Nguyên Cảnh Đế nâng tay, chỉ vào phương xa, môi thiếu màu máu, chậm rãi phun ra một chữ: “Cút!”

Hứa Thất An giả câm vờ điếc, tiếp tục nói: “Bệ hạ chuẩn bị khi nào chiêu cáo thiên hạ?”

“Hứa Thất An!”

Nguyên Cảnh Đế đột nhiên thất thố rít gào lên, tức đến cả người phát run, ngực giống như sắp nổ tung, quát:

“Ngươi thực cho rằng trẫm không dám giết ngươi? Trẫm bây giờ giết ngươi luôn, bây giờ giết ngươi luôn...”

Hắn tạo thế đi rút bội đao của cấm quân bên cạnh.

“Bệ hạ bảo trọng long thể, ty chức cáo lui trước.”

Hứa Thất An thấy mục đích đã đạt tới, biết điều chuồn đi.

“Cút, cút hết cho trẫm!”

Nguyên Cảnh Đế hét lớn.

Trịnh Bố chính sứ muốn cứng một lần, nhưng bị Lưu Ngự sử kéo lấy tay áo, vừa chắp tay, vừa giải tán.

Đám người sứ đoàn đều tự giải tán, không trao đổi riêng thêm nữa, nhưng lời nên nói, chuyện nên bàn bạc, sớm đã quyết định ở trên thuyền quan.

...

Nha môn Đả Canh Nhân.

Cách hơn tháng, Hứa Thất An rốt cuộc quay về, hắn tính mục đích rõ ràng tới dưới Hạo Khí Lâu, trải qua thị vệ thông truyền, lên lầu tới tầng bảy.

Ngụy Uyên mặc áo xanh thêu hoa văn mây màu thiên thanh, cây trâm xanh biếc cài đơn giản mái tóc dài, hình tượng tiêu sái tùy ý, phối với ngũ quan tuấn tú, đôi mắt ẩn chứa tang thương của hắn.

Một sức quyến rũ của lão soái ca trung niên đập vào mặt.

Ngụy Uyên đang chơi trò tay trái đánh tay phải, tay trái cầm quân đen, tay phải kẹp quân trắng, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Về rồi.”

Hứa Thất An “Vâng” một tiếng, cũng không hành lễ, im lặng ngồi ở bên cạnh bàn.

“Trấn Bắc vương đã chết!”

Giọng hắn trầm thấp.

“Chết rồi thì chết rồi.”

Ngụy Uyên nhìn chằm chằm bàn cờ, lông mày nhíu chặt, sức chú ý hoàn toàn không ở trên người Hứa Thất An, nói: “Ngươi đợi trước một chút, ta đánh xong ván cờ này rồi nói.”

Hứa Thất An đột nhiên vươn tay, phủi ở trên bàn cờ.

Rào... Cờ đen cờ trắng phân tán đầy đất, bắn tung tóe khắp nơi.

Ngụy Uyên tức giận, nâng tay muốn đánh, lại nhẹ nhàng buông xuống, hầm hừ: “Đánh ngươi ta còn ngại đau tay, pha trà đi.”

Chờ Hứa Thất An pha trà xong, hắn bưng chén trà, thổi thổi, chưa uống, giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Có cái gì muốn hỏi?”

Hứa Thất An cũng không nói lời thừa, gọn gàng dứt khoát nói: “Ngụy Công sớm biết nơi Trấn Bắc vương tàn sát cả thành là thành Sở Châu?”

Ngụy Uyên gật đầu.

Hai tộc yêu man đột nhiên xua quân Nam hạ, kiếm chỉ thành Sở Châu, rất có thể là Ngụy Công tiết lộ tình báo... Trong lòng Hứa Thất An càng thêm chắc chắn, vì thế lựa chọn hỏi trước một vấn đề khác:

“Ngụy Công là làm sao mà biết, theo ty chức biết, cho dù là tán tu thuật sĩ cấu kết man tộc, cùng với hai tộc yêu man cùng dư nghiệt Vạn Yêu quốc, đều bó tay không có cách.”

“Đoán!”

Ngụy Uyên cười nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Pháp thuật có thể làm người ta có được lực lượng siêu phàm thoát tục, nhưng quá mức ỷ lại pháp thuật, cuối cùng ngược lại bị một chiếc lá che mắt.”

Câu trả lời này thực sự vượt qua Hứa bạch phiêu đoán trước, hắn nhíu mày thật sâu:

“Ngụy Công ngài ý tứ là, ngài là căn cứ vào hiểu biết đối với Trấn Bắc vương, đoán ra thành Sở Châu? Nhưng hai tộc yêu man đối với Trấn Bắc vương hiểu biết tương tự.”

Ngụy Uyên đột nhiên cười lạnh: “Ai nói cho ngươi ta đoán là Trấn Bắc vương.”

Đoán không phải Trấn Bắc vương, ý tứ của Ngụy Công là, hắn đoán là Nguyên Cảnh Đế... Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, tiếp nhận Ngụy Uyên giải thích.

Căn cứ sự thực hắn phỏng đoán ra, Trấn Bắc vương tàn sát cả thành cho dù không phải được Nguyên Cảnh Đế bày mưu đặt kế, vậy cũng là hai huynh đệ mưu đồ bí mật. Như vậy, nói không chừng tàn sát thành Sở Châu là ý tưởng của Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế làm tất cả cái này, thật sự chỉ là vì giúp Trấn Bắc vương tấn thăng nhị phẩm sao, cho dù hắn vô cùng tín nhiệm đối với Trấn Bắc vương, mong chờ gã tấn thăng nhị phẩm, nhiều lắm cũng chỉ là ngầm thừa nhận Trấn Bắc vương tàn sát cả thành nhỉ, vậy mới hợp tâm cơ cùng lòng dạ Nguyên Cảnh Đế, hợp tâm thuật đế vương của hắn... Hứa Thất An nhíu mày nói:

“Nguyên... Thì ra là thế, bệ hạ hắn, còn có mục đích khác hay không?”

Ngụy Uyên lâm vào im lặng, một lát sau nói: “Một vấn đề tiếp theo.”

Trong nháy mắt này, không biết có phải nhìn lầm hay không, Hứa Thất An thấy Ngụy áo xanh hoảng hốt một phen.

Nguyên Cảnh Đế thật sự còn có mục đích? Mà Ngụy Công biết, nhưng không muốn nói cho ta biết... Hứa Thất An tinh thông biểu cảm nhỏ tâm lý học chưa biểu hiện gì, nói:

“Thải Nhi cơ sở ngầm ở huyện Tam Hoàng, cho ta tình báo là giả?”

Hắn có trở về đi tìm Thải Nhi, tú bà nói nàng được một nam nhân chuộc thân, ngay tại ngày thứ hai sau khi Hứa Thất An rời khỏi.

“Tìm cái cớ điều ngươi đi mà thôi, thành Sở Châu quá mức nguy hiểm, ngươi đi là dê vào miệng cọp.” Ngụy Uyên bưng chén trà, vẫn như cũ chưa uống, nói:

“Một vấn đề sau có phải hay không muốn hỏi ta, có mang tình báo thành Sở Châu tiết lộ cho man tử hay không?”

Hứa Thất An gật đầu.

Khóe miệng Ngụy Uyên cong lên độ cong trào phúng, nói:

“Bệ hạ đã sớm âm thầm mang Trấn Quốc Kiếm mời ra khỏi Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, bảo người ta hoả tốc đưa tới Sở Châu. Hai huynh đệ không chỉ có muốn tàn sát cả thành luyện đan, nếu địa điểm cuối cùng bị tiết lộ, bọn họ cũng tính nhọc một lần sướng cả đời, chém giết Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.