Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 799: Mắng! (1)



Sắc mặt Vương thủ phụ từng chút một ngưng trọng, giọng điệu lại chưa có biến hóa, thậm chí càng bình tĩnh, càng lạnh nhạt hơn, nói: “Đường đệ của Hứa Thất An?”

Vương phu nhân thật cẩn thận quan sát sắc mặt chồng, khẽ gật đầu, giải thích: “Không có khoa trương như Nhị lang nói, nhiều nhất là có hảo cảm với nhau.”

Vương thủ phụ gật gật đầu, vui giận không hiện ra mặt.

Ăn xong bữa trưa, giữa đó có một canh giờ thời gian nghỉ ngơi, Vương thủ phụ đang định trở về phòng ngủ trưa, liền thấy quản gia vội vàng mà đến, đứng ở cửa phòng, nói:

“Lão gia, Hình bộ Tôn thượng thư bái phỏng.”

Giờ này... Vương thủ phụ có chút bất ngờ, nói: “Mời hắn đi thư phòng của ta.”

Càng làm Vương thủ phụ bất ngờ là, kế sau Tôn thượng thư, Đại Lý tự khanh cũng tới nhà bái phỏng, Đại Lý tự khanh chính là lãnh tụ Tề đảng hiện nay.

Ngoài ra, còn có mấy vị quan viên giữ chức vị quan trọng, từ tứ phẩm, cho tới thất phẩm, nhưng đều là nhân vật thực quyền.

Trong thư phòng, Vương thủ phụ sau khi phân phó kẻ dưới pha trà, nhìn quét mọi người, cười nói: “Hôm nay là làm sao vậy? Có phải chư vị đại nhân lấy nhầm thiệp mời, nghĩ lầm phủ bản thủ phụ tổ chức việc vui hay không?”

Hắn cho dù là trêu chọc, sắc mặt cũng là uy nghiêm hơn nữa nghiêm túc.

“Việc vui thì đừng nghĩnwax, tang sự trái lại cần cân nhắc lo liệu hay không.” Tôn thượng thư bóp cổ tay thở dài:

“Sở Châu xảy ra việc lớn rồi, thủ phụ đại nhân, chúng ta vẫn là nghĩ xem xử lý ra sao chuyện kế tiếp đi.”

Vương thủ phụ nhìn chằm chằm hắn, lại nhìn nhìn người khác, âm thầm thẳng sống lưng, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì.”

Khuôn mặt già của Tôn thượng thư hiện ra một loại xám xịt suy sút, nhìn thật sâu Vương thủ phụ, đau lòng nói: “Thành Sở Châu, mất rồi...”

Đoàng!

Một tia sét nện ở đỉnh đầu Vương thủ phụ.

Đại Lý tự khanh vô cùng đau đớn bổ sung nói: “Trấn Bắc vương, chết rồi...”

Rầm rầm!

Hai tia sét nện ở đỉnh đầu Vương thủ phụ, chấn động hắn trợn mắt há hốc mồm.

Một vị quan viên tứ phẩm khác oán giận nói: “Trấn Bắc vương, tàn sát cả thành rồi...”

Rầm rầm rầm!

Vương thủ phụ chỉ cảm thấy ót trúng từng phát sét, tư duy dần dần hiện ra khoảng trống, không có suy nghĩ gì cả, thậm chí mất đi năng lực quản lý vẻ mặt.

Ở trong mắt đám người Tôn thượng thư, Vương thủ phụ ngồi yên ở sau bàn, hai mắt tan rã, vẻ mặt dại ra, như là người giấy không còn sinh khí.

Thành Sở Châu mất rồi?

Trấn Bắc vương chết rồi?

Thành Sở Châu là Trấn Bắc vương tàn sát?

Vì sao tin tức quan trọng như vậy, ta ngược lại là một người cuối cùng biết?

Hồi lâu, đại não Vương thủ phụ từ trạng thái treo máy khôi phục, một lần nữa tìm về năng lực tự hỏi, từng cái nghi hoặc tự động hiện lên trong đầu.

Vương thủ phụ chìm nổi quan trường nhiều năm hít sâu một hơi, ánh mắt đau kịch liệt hơn nữa sắc bén, “Nói chi tiết chút, Tôn đại nhân, từ ngươi bắt đầu.”

Tôn thượng thư gật gật đầu, lại chưa nói gì, mà là nhìn về phía ngoài thư phòng, hô: “Trần bộ đầu!”

Trần bộ đầu bước vào cửa, vào thư phòng.

Tôn thượng thư thở dài, nói: “Vẫn là để đương sự nói đi.”

Đại Lý tự khanh nghe vậy, lắc đầu bật cười: “Ngươi ta nghĩ giống nhau.”

Hắn sau đó ra khỏi thư phòng, bảo kẻ dưới của Vương phủ đi mang Đại Lý tự thừa chờ đợi ngoài phủ gọi vào.

Chờ Đại Lý tự thừa vào thư phòng, Trần bộ đầu thấy Vương thủ phụ nhìn chằm chằm mình, khẽ gật đầu, lập tức hướng các quan viên ôm quyền, nói:

“Thủ phụ đại nhân, các vị đại nhân, một đường này bắc thượng, chúng ta trên đường cũng không an ổn, lúc ở địa giới Giang Châu, đã gặp phải ba vị cao thủ tứ phẩm của man tộc chặn giết. Mà lúc ấy trong sứ đoàn chỉ có một vị tứ phẩm Dương Kim la.”

Vương thủ phụ vẻ mặt ngạc nhiên, đánh giá hắn: “Các ngươi là như thế nào thoát khỏi chặn giết.”

Trần bộ đầu trả lời:

“Thật ra ở trên thuyền quan, sứ đoàn đã suýt nữa bị diệt, lúc ấy là Hứa Ngân la đột nhiên triệu tập chúng ta bàn bạc, nói muốn đổi đi đường bộ. Công bố nếu là không đi đường bộ, ngày mai đi ngang qua bãi Lưu Thạch, rất có thể gặp phục kích. Sau một phen tranh chấp, chúng ta lựa chọn nghe ý kiến của Hứa Ngân la, đổi đi đường bộ. Hôm sau, Dương Kim la một mình đi thuyền tới thử, quả nhiên đã gặp phục kích. Kẻ mai phục là Thang Sơn Quân giao bộ Yêu tộc phương Bắc.”

Vương thủ phụ khẽ gật đầu: “Người này tâm tư tỉ mỉ, sâu sắc như thỏ khôn, lúc trước lựa chọn hắn làm quan chủ sự, chư công triều đình hơn phân nửa thật ra là tán thành năng lực của hắn.”

“Đáng tiếc chúng ta vẫn chưa thể tránh thoát chặn giết, cuối cùng vẫn bị bọn hắn tìm được. Lúc ấy ba tứ phẩm vây khốn sứ đoàn, Dương Kim la một cây chẳng chống vững nhà.” Trần bộ đầu nói đến chỗ này, lộ ra sự cảm kích:

“Lúc nguy cơ, là Hứa Ngân la đứng ra, lấy sức một người ngăn trở hai tên tứ phẩm, tranh thủ thời cơ chạy trốn cho chúng ta. Cũng chính là sau một lần đó, chúng ta cùng Hứa Ngân la tách ra, thẳng đến thành Sở Châu phá diệt, chúng ta mới gặp lại...”

Vương thủ phụ nâng tay, ngắt lời hắn, hỏi: “Nguyên nhân man tộc phục kích sứ đoàn là cái gì? Hứa Thất An đã đi đâu?”

Trần bộ đầu cau mày, không quá xác định nói: “Tựa như là vì vương phi. Về phần Hứa Ngân la, hắn thoát ly sứ đoàn, một mình bắc thượng, phân công nhau hành động với chúng ta.”

“Tựa như?” Vương thủ phụ nheo mắt, giọng điệu mang theo một chút nghi ngờ.

“Đây là suy đoán của Hứa Ngân la, không phải là ty chức.” Trần bộ đầu ôm quyền, cường điệu nói.

Vương thủ phụ chậm rãi gật đầu, nghi ngờ trong mắt tan đi, nghiêm túc tự hỏi nguyên nhân man tộc bắt bóc vương phi.

Trần bộ đầu thấy thế, tiếp tục nói: “Sau đó chúng ta đến thành Sở Châu, bởi vì Khuyết Vĩnh Tu quấy nhiễu, liên tục nhiều ngày, không thu hoạch được gì. Thẳng đến ngày đó...”

Ở trong lời kể của Trần bộ đầu, Vương thủ phụ biết được đại chiến kinh thiên ngày đó xảy ra ở thành Sở Châu.

Trong sự yên tĩnh thật lâu, Vương thủ phụ nói: “Trong quá trình này, Hứa Ngân la ở đâu?”

Hắn khi hỏi ra câu này, ánh mắt là nhìn về phía Đại Lý tự thừa.

Đại Lý tự thừa ngầm hiểu, chắp tay nói:

“Hứa Ngân la một mình lẻn vào biên cảnh phương Bắc, phối hợp cùng thánh nữ Thiên tông Lý Diệu Chân, tìm được người duy nhất sống sót là Trịnh Bố chính sứ. Lúc trong thành xảy ra đại chiến, hắn hẳn là mới vừa tách ra với Trịnh Bố chính sứ không lâu.”

Vương thủ phụ “Ừm” một tiếng, mang ánh mắt ném về phía Trần bộ đầu: “Hứa Ngân la đối với thân phận của vị cao thủ thần bí kia, phỏng đoán thế nào?”

Thủ phụ đại nhân rất coi trọng suy đoán của Hứa Thất An, vừa rồi nhắc tới chuyện vương phi, ta vừa nói là Hứa Ngân la phỏng đoán, hắn liền không nghi ngờ nữa... Trần bộ đầu trả lời:

“Nhắc tới vị cao thủ thần bí kia, Hứa Ngân la lúc ấy cười lạnh nói một câu.”

Bao gồm Vương thủ phụ ở trong, quan viên ở đây lập tức nhìn về phía Trần bộ đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.