Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 893: Chia hạt sen (1)



Trong nháy mắt, mật thám Hoài Vương cùng yêu đạo Địa tông bị quần áo mình trói buộc, phi kiếm cùng bội đao của bọn họ ùn ùn làm phản, tự mình nhảy ra khỏi vỏ, cho chủ nhân một đao.

Cũng may công kích như vậy không tính là cường đại, mà mật thám bình thường cùng đệ tử Địa tông cũng có thực lực không yếu, cho nên có người bị thương, nhưng không có nguy hiểm tính mạng.

Nhưng, hiệu quả Lý Diệu Chân cần đã đạt tới.

Xẹt xẹt... Nữ tử mật thám Thiên Xu lấy khí cơ xé rách áo khoác cùng quần, mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc, chỉ mặc một cái quần trong, một cái yếm màu trắng, lộ ra vòng eo tinh tế, có đường nét cơ bắp mờ nhạt.

Đùi da thịt căng, thon dài mạnh mẽ.

Ả giống con báo cáo lao về phía Lý Diệu Chân, ý đồ áp sát giết vị thánh nữ Thiên tông này.

Lý Diệu Chân làm sao dễ dàng bị ả áp sát như vậy, đạp phi kiếm lui về phía sau, đồng thời nâng độ cao bay.

Thiên Xu chưa tiếp tục truy kích, mặc kệ quán tính xung phong, chợt ngoặt một cái, chạy.

Bởi vì ả thấy Hứa Thất An lao tới, kẻ này vừa mới tấn thăng ngũ phẩm, năng lực cận chiến rất mạnh, nếu bị hắn cuốn lấy, vậy thực sự đi không nổi.

Không biết có phải ảo giác không, Thiên Xu phát hiện kẻ này mắt tỏa sáng, tựa như sốt ruột không chờ được muốn làm một hồi vật lộn với mình mặc yếm.

Võ Lâm minh bên này, đám người Tiêu Nguyệt Nô đuổi theo không tha, Vạn Hoa lâu Tiêu lâu chủ thân pháp nhanh nhẹn, vượt xa đám người Dương Thôi Tuyết, dẫn đầu chặn lại yêu đạo Địa tông.

Xích Liên đạo trưởng một chiêu phi kiếm chào đón, mang theo tiếng xé gió gào thét.

Trong tay áo Tiêu Nguyệt Nô trượt ra cây quạt nhỏ nan bạc, nhẹ nhàng gạt, gạt phi kiếm ra, đột nhiên, nàng “Ưm” một tiếng, đỏ ửng hiện lên hai má, hai chân như nhũn ra, chỉ cảm thấy bụng khô nóng từng đợt.

Xích Liên đạo trưởng cười lạnh một tiếng, tay áo vung lên, đánh bay nàng.

Tiêu Nguyệt Nô lao vào một bờ ngực vững chắc, bên tai truyền đến thanh âm hơi xa lạ: “Tiêu lâu chủ, không sao chứ.”

Nàng nâng lên đôi mắt long lanh sương mù, thấy một khuôn mặt tuấn lãng dương cương, chính là Hứa Thất An sốt ruột không dằn nổi muốn vật lộn cùng Thiên Xu không mặc quần áo.

Tiêu Nguyệt Nô như điện giật từ trong lòng hắn bắn lên, khuôn mặt đỏ ửng như say, cố giữ thanh âm bình thường, giọng nói êm ái: “Không đáng ngại, đa tạ Hứa Ngân la.”

Yêu đạo Địa tông dơ bẩn lòng người, thủ đoạn câu động dục niệm rất cường đại... Trong lòng Hứa Thất An nghiêm nghị, thân là một nam nhân trải nhiều gió trăng, liếc một cái liền nhìn ra Tiêu lâu chủ khác thường.

Vừa rồi một kiếm đó của Xích Liên nếu đánh vào trên người ta, ta nhẹ nhàng vặn lưng, vậy thì ba vạn dặm không bóng người... Hắn nhìn kẻ địch đã chạy đi xa xa, biết không giữ lại được.

Đạo sĩ Địa tông có thể ngự kiếm phi hành, bên ta chỉ có Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn có thể bay, mà lấy chiến lực hai người rõ ràng không giữ lại được đám người Địa tông.

Về phần mật thám Hoài Vương, hai kẻ đeo mặt nạ vàng kia không hề nghi ngờ là tứ phẩm, tứ phẩm rất khó giết, đừng nhìn hắn bật hack bay lên, giống như tứ phẩm là con kiến.

Nhưng thật ra tứ phẩm võ phu sức bền, phòng ngự đều không thể khinh thường, dưới tình huống không có hack, đối phương một lòng muốn đi, hắn không giữ được.

“Để bọn hắn mặt xám mày tro về kinh chọc tức Nguyên Cảnh Đế một chút cũng không tệ.” Hứa Thất An cười lạnh nghĩ.

“Hứa Ngân la...”

Giọng nói mềm mại đáng yêu của Tiêu Nguyệt Nô mang hắn kéo về hiện thực, nhìn viên ngọc này của Kiếm Châu, Hứa Thất An gật đầu nói: “Hồn phách Tào minh chủ ở chỗ ta, ta bây giờ mang hồn phách đưa trở về.”

Đám người Võ Lâm minh vẻ mặt chờ mong.

“Meo meo...”

Một con mèo mướp xuyên qua phế tích, đứng ở nơi xa, mắt màu biếc lặng lẽ nhìn mọi người.

Con mèo này không biết là may mắn chưa chết, tránh thoát một kiếp, hay là vừa từ bên ngoài trở về, phát hiện nhà mình đã hóa thành phế tích.

Hứa Thất An đi đến trước mặt Tào Thanh Dương, ở trong ánh mắt chờ mong của đám người Võ Lâm minh, mở ra túi thơm, phóng thích hồn phách Tào Thanh Dương, dẫn đường hắn trở về thân thể.

Đúng lúc này, mi tâm Kim Liên đạo trưởng hiện ra vòng xoáy, một hồn thể ánh sáng vàng cùng sương mù đen quấn quýt bắn ra, thế mà lại muốn cướp đoạt thân thể Tào Thanh Dương.

Biến hóa quá nhanh, hoàn toàn ra ngoài mọi người đoán trước. Hơn nữa, võ phu rất khó ngăn trở âm thần đạo môn đoạt xá, thiếu thủ đoạn công kích hữu hiệu.

Sắc mặt mọi người thay đổi hẳn.

“Meo meo...”

Mèo mướp kêu lên một tiếng chói tai, cong lưng, lông rậm dựng thẳng, hướng tới hồn thể ánh vàng cùng sương mù đen quấn quýt nhe răng trợn mắt.

Mèo phi thường mẫn cảm đối với âm vật.

Nháy mắt tiếng mèo kêu vang lên, hồn thể kia rõ ràng khựng lại, sau đó, tựa như xuất phát từ bản năng, đổi hướng, cắm đầu lao vào trong cơ thể mèo mướp.

Mèo mướp chợt cứng đờ, bảo trì tư thế cong lưng, cứng ngắc vài giây, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai thê lương, lăn lộn trên mặt đất.

Một con ngươi của nó hóa thành đen sì, một con ngươi nhuộm lên màu vàng ròng thuần túy, đã yêu dị lại thần thánh.

Tiếng mèo mướp kêu thê lương khàn khàn, tứ chi đạp lung tung, như là thừa nhận đau khổ thật lớn.

Hứa Thất An không chậm trễ nữa, bấm tay bắn ra, mang hồn phách Tào Thanh Dương bắn vào mi tâm, sau đó xoay người hướng mèo mướp tới gần.

Bạch Liên đạo cô ngăn hắn, nhìn đám đệ tử, mắng: “Đừng ngây ra, mau kết Thái thượng trận pháp, độ công đức.”

Khi nói chuyện, nàng tung ra một sợi thừng nhỏ tơ vàng bện thành, mang mèo mướp trói chặt.

Tiếng rít của mèo mướp càng thêm thê lương.

Các đệ tử Thiên Địa hội như ở trong mộng mới tỉnh, ùa lên, bao vây con mèo mướp ở giữa, bọn họ tay bắt đạo quyết, trong miệng lẩm bẩm.

“Họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu; thiện ác chi báo, như ảnh tùy hình. Thị dĩ thiên địa hữu ti quá chi thần...”

Thanh âm mới đầu hỗn loạn, sau đó dần dần chỉnh tề, hóa thành cùng một thanh âm, qua một lát nữa, trong cả trời đất giống như chỉ còn lại có tiếng niệm tụng.

Hứa Thất An rõ ràng thấy, mi tâm các đệ tử Thiên Địa hội tràn ra những luồng ánh sáng màu vàng như nắng sớm, nhẹ nhàng như mưa xuân, hắt về phía mèo mướp.

Mèo mướp mắt trái ánh vàng sáng chói, bao phủ mắt phải đen sì, nó dần dần dừng giãy dụa cùng kêu thảm, lẳng lặng nằm úp sấp trên mặt đất, hoàn toàn an tĩnh lại.

Bên kia, Tào Thanh Dương vừa khôi phục ý thức, liền nghe thấy được tầng tầng lớp lớp ngâm tụng vang dội, hắn có chút mờ mịt đánh giá xung quanh, sau đó nhìn về phía đám người Võ Lâm minh:

“Đã xảy ra chuyện gì? Ta nhớ ta cuối cùng thua đạo thủ Nhân tông, hồn phi phách tán.”

Hắn trong lúc nhất thời không phân biệt rõ tình huống lúc trước là ảo thấy hay chân thật.

Thấy hắn tỉnh lại, đám người Võ Lâm minh như trút được gánh nặng.

Lâu chủ Vạn Hoa lâu nói: “Tào minh chủ, là Hứa công tử bảo vệ ngài.”

“Quốc sư chỉ là hút ra hồn phách của ngài, vừa rồi, Hứa công tử mang hồn phách ngươi trở lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.