“Là đạo thủ Địa tông?” Tiêu Nguyệt Nô khẽ nhướng đuôi lông mày, làm ra phán đoán.
Nàng theo bản năng nắm chặt cây quạt.
Sắc mặt đám người Phó Tinh Môn đồng thời trầm xuống, nếu là Địa tông đột kích, khẳng định là vì Nguyệt thị sơn trang, nhưng sau đó phát hiện Nguyệt thị sơn trang người đi nhà trống, trong cơn tức giận, liền tới báo thù Võ Lâm minh.
Võ Lâm minh ở trong chốn giang hồ tuy là quái vật lớn, nhưng so với đạo môn tam tông, vẫn kém quá nhiều, trừ phi lão tổ tông tự mình ra tay.
Mà cho dù như vậy, cường giả đỉnh phong chiến đấu, đối với Khuyển Nhung sơn mà nói, vẫn là một hồi tai nạn lớn.
Lúc này, Dương Thôi Tuyết nói: “Minh chủ!”
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, Tào Thanh Dương một thân đồ tím từ biệt viện chính nhảy ra, ở nóc nhà lên xuống vài cái, dừng ở trước mặt mọi người.
“Là lão minh chủ phá quan rồi sao?”
“Có phải địch tấn công hay không, Tào minh chủ?”
Các môn chủ bang chủ nhao nhao tiến lên hỏi.
Tào Thanh Dương sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Không phải lão tổ tông...”
Mọi người nhìn nhau, không ôm bất cứ tâm lý may mắn gì nữa.
Tào Thanh Dương không nói nữa, rất nhanh tập trung ngọn nguồn cơn bão, dẫn đầu cưỡi gió mà đi.
Đám người Dương Thôi Tuyết đi theo.
Rất nhanh, bọn họ rời khỏi quần thể kiến trúc, vòng đến bên trái của đỉnh núi chính, nơi đó có một vách đá.
Trên vách đá, một người trẻ tuổi cao ngất đứng ngạo nghễ, trong tay chống trường đao, đao khí xuyên thủng bầu trời, huy hoàng như thiên uy, từng luồng khí quấn quanh đao khí.
“Hứa Ngân la?!”
Tiếng ngạc nhiên vang lên, đám người Võ Lâm minh mang theo vài phần mờ mịt, kinh ngạc nhìn một màn này.
Động tĩnh lớn như vậy, thế mà lại là Hứa Ngân la tạo thành?
Đao, đao trong tay hắn... Ánh mắt Tào Thanh Dương nhìn chằm chằm trên trường đao màu vàng đậm kia.
“Ực...”
Có người nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn trường đao, trong mắt lóe ra sự cực kỳ hâm mộ.
Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, đây là một tuyệt thế thần binh, người trong giang hồ, đối với thần binh thiếu sức chống cự nhất.
Càng lúc càng nhiều người tụ tập đến, thấy một màn thiếu niên đứng ngạo nghễ trên đỉnh, mạnh đến phá thủng bầu trời.
“Không phải địch tấn công?”
“Hứa, Hứa Ngân la đây là đang làm gì...”
Đám người nhao nhao nghị luận, nhưng chưa ai có thể cho bọn họ đáp án.
Nhưng từ hôm nay trở đi, trên giang hồ sẽ thêm một lời đồn đãi: giữa mùa hè năm Nguyên Cảnh thứ 37, Hứa Thất An ở Khuyển Nhung sơn đốn ngộ, trời sinh dị tượng.
Hồi lâu sau, đao khí thu liễm, cuồng phong bình ổn, vừa vặn lúc này, tia nắng sớm đầu tiên phía đông chiếu vào trên người Hứa Thất An, chiếu sáng lên góc nghiêng khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nơi đây, không biết bao nhiêu thiếu nữ tim đập thình thịch.
Hứa Thất An thu đao, cắm về vỏ đao, hắn im lặng thở phào ra, như bỗng nhiên đốn ngộ sứ mệnh của mình, cả người thoải mái.
Hắn lần lượt đảo qua Tào Thanh Dương, Dương Thôi Tuyết, cùng với bộ chúng Võ Lâm minh vây xem nơi xa, cất cao giọng nói: “Lòng có điều hiển ra, quấy nhiễu mọi người, còn...”
Vừa dứt lời, phía sau núi truyền đến tiếng kêu gọi hơi dồn dập: “Ngươi tới, ngươi tới...”
Hứa Thất An cùng Tào Thanh Dương liếc nhau, biết đó là tiếng của lão minh chủ Võ Lâm minh.
Người còn lại cũng nghe thấy.
“Thanh âm gì vậy, là ai?” Phó Tinh môn chủ nhìn chung quanh, quát.
“Phó môn chủ, không thể vô lễ.” Tào Thanh Dương khiển trách: “Đó là lão tổ tông.”
Nghe vậy, bộ chúng Võ Lâm minh ồ lên, bắt đầu kích động nghị luận.
“Lão tổ tông, là tiếng của lão tổ tông?”
“Từ nhỏ phụ thân đã nói phía sau núi có lão tổ tông ở, nhưng ta từ lúc sinh ra, chưa từng nghe tiếng của lão tổ tông.”
Võ Lâm minh luôn tuyên bố khai sơn lão tổ còn sống, nhưng người giang hồ lại chưa bao giờ thấy vị thọ ngang quốc gia đó, bao gồm bộ chúng Võ Lâm minh, từ nhỏ đã nghe trưởng bối nói hậu sơn là cấm địa, là nơi lão tổ tông tiềm tu.
Một thế hệ truyền một thế hệ, lại chưa từng có ai thật sự gặp mặt, thậm chí ngay cả thanh âm cũng chưa từng nghe.
“Lão tổ tông đang gọi Tào minh chủ đó, Tào minh chủ, ngài mau đi qua, đừng để lão tổ tông đợi lâu.”
Mọi người thấy Tào Thanh Dương ngây ra tại chỗ, nóng vội thúc giục:
“Tào minh chủ? Lão tổ tông gọi ngươi đó.”
“Tào minh chủ đi nhanh.”
Hai tiếng “Ngươi tới” đó, không cần nghĩ, khẳng định là gọi Tào minh chủ. Trong Võ Lâm minh, trên Khuyển Nhung sơn, chỉ có một mình Tào Thanh Dương có tư cách gặp mặt lão tổ tông.
Bởi vì hắn là minh chủ, là người phát ngôn của một thế hệ này.
Tào Thanh Dương vẫn chưa nhúc nhích, hướng tới Hứa Thất An gật đầu.
Hứa Thất An lập tức hướng hậu sơn bước đi, so sánh với lúc trước, hắn đột nhiên lại sợ bí mật khí vận bị bại lộ, chỉ vì giờ phút này quét sạch tầng mây sinh ra trong lòng, tiêu sái quang minh.
Từng ánh mắt hơi dại ra nhìn bóng lưng Hứa Thất An.
Lão tổ tông gọi không phải Tào minh chủ?
Lão tổ tông yên lặng mấy trăm năm, lần đầu tiên trước mặt mọi người lên tiếng, lại là gọi Hứa Ngân la?
...
Trước cửa đá, Hứa Thất An cầm bội đao, cung kính nói: “Tiền bối, tìm ta chuyện gì?”
“Ngươi là ai? Trên thân ngươi vì sao sẽ có khí vận?”
Thanh âm già nua hỏi, đi thẳng vào vấn đề, không chút ướt át bẩn thỉu, nồng đậm phong cách võ phu.
Chính như đêm qua lão trao đổi với Hứa Thất An, bí mật khí vận, chuyện cũ lịch sử, nói thẳng sảng khoái, không ngập ngừng.
Ta vẫn là thích chơi cùng võ phu, Giám chính Kim Liên Ngụy Uyên cái gì, lòng dạ đều rất bẩn, xấu hổ làm bạn với bọn họ... Trong lòng Hứa Thất An cảm khái, nói:
“Ta chỉ là một người dân Đại Phụng thường thường không có gì lạ, nhưng trên người ta quả thật có khí vận, nói chuẩn, là quốc vận.”
Trong cửa đá chưa có trả lời, tựa như đang đợi hắn tiếp tục nói.
“Hai mươi năm trước chiến dịch Sơn Hải quan, một vị thuật sĩ thần bí cùng thủ lĩnh cổ tộc Thiên Cổ bộ, trộm đi một nửa quốc vận Đại Phụng. Phần quốc vận đó cuối cùng rơi xuống trên người ta.
“Nhưng ta cũng không biết mình vì sao sẽ bị lựa chọn...”
Hứa Thất An nói ngắn gọn một lần về chuyện khí vận, cùng với cảnh ngộ của bản thân.
Rất kỳ quái, khi hắn đối mặt Ngụy Uyên cùng Kim Liên, tuyệt đối không đề cập tới khí vận, cho dù Kim Liên đạo trưởng có điều hiểu biết.
Nhưng đối với vị lão thất phu này, hắn lại không có ý giấu diếm.
Quy kết nguyên nhân, đại khái có hai điểm: Một, đối phương là võ phu thẳng tính, có chuyện nói thẳng, không giống Kim Liên Ngụy Uyên những người này, tâm tư quá nặng, ở chung với bọn họ, cũng sẽ không khỏi nghĩ quá nhiều, băn khoăn quá nhiều.
Hai, vị võ phu kia bên trong thọ ngang quốc gia, kiến thức rộng, vừa rồi một màn đó, căn bản không thể gạt được người ta, lão sốt sắng triệu hồi như thế, khẳng định là đã nhìn ra cái gì.
Cho nên Hứa Thất An không bằng hào sảng một chút, mang bí mật nói ra.