Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 961: Kiêng kị (2)



Vương Tư Mộ âm thầm kinh hãi, mặt ngoài không biểu cảm gì, thậm chí mang theo mỉm cười: “Thánh nữ cũng đến phủ làm khách?”

Lý Diệu Chân lắc đầu: “Không phải, ta ở nhờ Hứa phủ mấy tháng.”

Ở nhờ Hứa phủ mấy tháng... Nàng là khách khanh Hứa phủ? Vương Tư Mộ bỗng tỉnh ngộ, khó trách Hứa phủ không cần thị vệ, đương nhiên không cần.

Có nữ tử Nam Cương cổ tộc thể lực kinh người kia, có thánh nữ Thiên tông Lý Diệu Chân, có Ngự Đao vệ bách hộ Hứa Bình Chí, còn có Hứa Ngân la lực áp hai tông Thiên Nhân.

Cho dù là Vương phủ nàng, cũng không có chiến lực cấp cao như vậy, nào còn cần thị vệ bình thường?

“Hứa phủ tuy ở quan trường nội tình nông cạn, nhưng ở trên giang hồ, ở một số phương diện nào đó, nội tình thâm hậu dọa người...” Vương Tư Mộ nghĩ, phương diện thủ vệ, nàng hài lòng rồi.

Nàng nhìn về phía Tô Tô, cười nói: “Vị tỷ tỷ này là...”

Lý Diệu Chân thản nhiên nói: “Nàng tên Tô Tô, là tỷ tỷ ta.”

Ở trước mặt người ngoài, nàng sẽ không nói Tô Tô là nữ phó.

“Chào Tô Tô cô nương.” Vương Tư Mộ nhiệt tình chào hỏi, “Tô Tô cô nương công việc kim chỉ rất thành thạo, so với ta mạnh hơn nhiều.”

Tô Tô mỉm cười nói: “Ta xuất thân không tốt, tương lai cho dù lập gia đình, cũng chỉ là làm thiếp cho người ta, không thiếu được phải làm việc. Trái lại hâm mộ Vương tiểu thư, xuất thân cao quý, mười ngón không dính nước mùa xuân.”

Đến rồi đến rồi... Hứa Linh Nguyệt mắt sáng lên, không uổng công nàng mang Vương Tư Mộ dẫn sang bên này.

Tô Tô cô nương này tựa như rất có địch ý đối với ta, nhưng ta rõ ràng lần đầu tiên gặp cô ấy! Con ngươi Vương Tư Mộ hơi co lại, nàng có một phán đoán lớn mật, vị cô nương tên Tô Tô này, thích Nhị lang?

Cô ấy biết mình tranh không lại với ta, cho nên nói ra làm thiếp lời như vậy, ỷ vào có thánh nữ Thiên tông chống lưng, trong bông có kim dùng lời lẽ đâm chọc ta...

Vương Tư Mộ cười lên, loại kịch đối chọi quen thuộc này, khiến nàng giống như về tới sân nhà, từ trong “bóng ma” chủ mẫu Hứa gia tạm thời đi ra.

Vương gia tiểu thư giọng điệu nhu hòa:

“Tiểu thiếp có nỗi khổ của tiểu thiếp, chủ mẫu cũng có cái mệt của chủ mẫu, tỷ tỷ không cần tự oán tự trách. Nhưng trên đời này, có cái đạo lý là không thay đổi. Vị trí càng cao, bản lãnh phải càng cao. Cho nên xét đến cùng, làm tiểu nhân, tiểu thiếp, giống nhau là nhẹ nhàng nhất. Đúng không, Tô Tô tỷ tỷ.”

Tô Tô kinh ngạc nói: “Phải không? Ta thấy Hứa phu nhân sống rất thích ý, chồng sủng ái, con cái hiếu thuận. Nhưng, Vương tiểu thư xuất thân hào môn, tự nhiên là khác biệt.”

Đây là mặt ngoài thì khen âm thầm lại trào phúng... Vương tiểu thư thầm nhủ.

Lý Diệu Chân ở một bên xem kịch, Tô Tô cùng Vương gia tiểu thư ngươi một lời ta một câu nói những lời quái dị, hai người đều là cao thủ đấu đá gia đình cấp đại sư, ngôn từ sắc bén giấu ở trong cười cười nói nói.

Tâm tính cũng vững như lão cẩu, không thấy chút lửa giận, đây hiển nhiên sẽ là một trận đánh lâu dài.

Lý Diệu Chân chưa từng trải qua loại chuyện này, cho nên nghe say sưa, chỉ là có chút nghi hoặc, Vương Tư Mộ này là tiểu nhân tình của Hứa Nhị lang. Tô Tô là tiểu nhân tình của Hứa Ninh Yến, hai người này tranh cãi cái gì?

Nàng lại nhìn thoáng qua Hứa Linh Nguyệt, Hứa gia muội muội vẻ mặt ngây thơ dịu dàng, cười tủm tỉm ngồi ở một bên, giống như hoàn toàn nghe không hiểu hai người giao phong.

Cừu nhỏ nhu nhược mới là nguy hiểm nhất... Lý Diệu Chân cảm khái một phen, bỗng nhiên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, thoáng cảm ứng.

Nàng trừng mắt, Hứa Ninh Yến cũng tới nghe kịch rồi...

Tên khốn kiếp này!

Lý Diệu Chân chớp mắt, cảm thấy nên thêm mồi lửa, không thể để gã trên đỉnh đầu quá nhàn nhã, tìm một cơ hội xen vào đề tài, cười nói:

“Nói tới, Tô Tô tỷ tỷ gia cảnh thê lương, nhiều năm trước cha mẹ đều đã mất, cùng ta sống nương tựa lẫn nhau. Lần này đến kinh thành, tỷ ấy sẽ không đi nữa.”

Trong mắt Vương Tư Mộ hiện lên ánh sáng sắc bén: “Ồ? Không đi nữa?”

Tiểu tiện nhân này thật đúng là muốn làm thiếp cho Hứa Nhị lang? Hứa Nhị lang rõ ràng từng nói trong nhà hắn không có thiếp thất, a, quả thật là chưa có thiếp thất, bởi vì chưa chính thức nạp thiếp!

Trong lòng Vương Tư Mộ đột nhiên trầm xuống.

Lý Diệu Chân nói tiếp: “Tô Tô cùng Hứa Ninh Yến tình đầu ý hợp, ta tính mang Tô Tô để lại Hứa phủ, không cầu có vị trí chính thê, làm thiếp là được.”

A! Tiểu thiếp của Hứa Ninh Yến? Vậy không có việc gì.

Vương Tư Mộ lại cháy lên hi vọng, lộ ra nụ cười hữu hảo phát ra từ trong lòng.

Ồ, tình đầu ý hợp với đại ca à... Trong mắt Hứa Linh Nguyệt cũng hiện lên ánh sáng sắc bén, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Tô Tô tỷ tỷ giấu thật tốt, muội thế mà mãi chưa phát hiện tỷ cùng đại ca của muội tình đầu ý hợp. Thật tốt, sau khi Phù Hương cô nương ốm chết, đại ca vẫn luôn buồn bực không vui, giờ thì tốt rồi, có Tô Tô tỷ tỷ, nghĩ hẳn đại ca có thể dần dần vui vẻ hẳn lên.”

Đây là mang ta so sánh nữ tử phong trần sao... Tô Tô nhìn Hứa Linh Nguyệt một cái.

Lý Diệu Chân nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ rời khỏi, Hứa Ninh Yến lặng lẽ đến, lại lặng lẽ chuồn.

Ù ù cạc cạc lửa đốt đến trên người ta, lấy tính tình Linh Nguyệt, sợ không phải muốn giấu kim ở trong quần áo ta... Không được, không thể để thẩm thẩm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, ta muốn thấy thẩm bị treo lên đánh, con người phải có sơ tâm... Hứa Thất An đen mặt, bước về phía nội sảnh.

Thẩm thẩm cầm cái ấm nhỏ, cúi lưng, đang tưới nước cho chậu hoa mình âu yếm.

“Khụ khụ!”

Hứa Thất An ho khan một tiếng, hấp dẫn thẩm thẩm chú ý, nói:

“Thẩm thẩm à, cháu vừa rồi thấy Linh Nguyệt dẫn Vương tiểu thư đi làm việc thêu thùa may vá, thẩm nói muội ấy cũng thật là, người ta là tới làm khách, sao có thể để người ta làm việc.”

Thẩm thẩm vừa nghe liền cuống lên, “Vậy làm sao được, Linh Nguyệt nha đầu này cũng không thông minh hơn Linh m, bụng dạ quá thành thật, cả ngày chỉ biết làm việc, tương lai lập gia đình, không chừng làm tỳ nữ cho mẹ chồng tương lai sai bảo.

“Vương tiểu thư người ta là thiên kim thủ phụ, dẫn người ta đi thêu thùa may vá là thế nào, tức chết lão nương rồi.”

Nói xong, thẩm thẩm bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Ninh Yến à, trong nhà hình như không có chén lưu ly, chỉ có khay sứ chén sứ nhà bình thường, cách bữa trưa còn sớm, cháu giúp thẩm thẩm đi mua một ít trở về?”

Thẩm thẩm lựa lời thương lượng: “Có mấy cái chén lưu ly, nhà chúng ta càng có thể diện hơn phải không, không thể để Vương gia tiểu thư thấy rõ.”

“Được được được, thẩm thẩm mau đi đi.” Hứa Thất An thúc giục.

Thẩm thẩm bước nhanh rời khỏi.

Thẩm thẩm cố lên, thẩm thẩm đi mạnh khỏe... Nhìn bóng lưng thướt tha của thẩm thẩm, Hứa Thất An lộ ra nụ cười.

Nếu mua chén, một đi một về cần bao lâu, như vậy liền không nhìn thấy kết cục thẩm thẩm rank Sắt Đen này chen vào trong rank Vương Giả chiến đấu, bị bắt nạt thê thảm.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, lấy ra tấm gương ngọc thạch nhỏ, mang một bộ chén ngọc Long Huyết Lưu Ly quý giá trong nhà riêng của Tào quốc công bày ở trên bàn.

Lại mang vại sứ nhỏ long phượng trình tường, vài cái khay sứ Thanh Hoa lấy ra, đưa đến phòng bếp, bảo đầu bếp dùng chúng nó để đựng đồ ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.