Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 962: Đại vu sư (1)



Bên kia, thẩm thẩm bước nhỏ, hấp tấp vào khuê phòng con gái.

Không khí nơi này đã có chút giương cung bạt kiếm, ba nữ nhân âm thầm phân cao thấp, giống như tuyệt thế cao thủ so đấu nội lực, lâm vào cục diện bế tắc, ai cũng không làm gì được ai.

“Đang yên đang lành làm việc thêu thua gì chứ.”

Thẩm thẩm tiến vào phòng, nháy mắt đánh vỡ cục diện bế tắc, nội lực tuyệt thế cao thủ phóng ra giống như thủy triều rút lui.

“Cả ngày chỉ biết làm những việc này, con bây giờ cũng là đại tiểu thư của Hứa phủ rồi, phải có tự giác đối ứng với thân phận, hiểu chưa.” Thẩm thẩm răn dạy con gái.

“Mẹ, con biết rồi.” Hứa Linh Nguyệt cúi đầu.

Tô Tô mỉm cười hô một tiếng Hứa phu nhân, liền thu liễm “nanh vuốt”, cúi đầu khâu áo.

Bà ấy vừa tới đã áp chế được Linh Nguyệt cùng Tô Tô... Vương Tư Mộ thấy ở trong mắt, phục ở trong lòng. Lúc nàng ở phủ, mẫu thân nói nàng, nàng có thể phản bác mẫu thân không còn lời nào để chống đỡ.

Mà Hứa Linh Nguyệt và Tô Tô ở trước mặt chủ mẫu Hứa gia, nàng nhìn thấy là hoàn toàn áp chế, ngay cả tranh luận cũng không có.

Thẩm thẩm thấy Vương Tư Mộ không làm việc may vá thêu thùa, nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đã đến đây, thì ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Hòa ái dễ gần giải thích: “Đều do ta, ta bình thường lười quản cửa hàng cùng ruộng đất bên ngoài, còn có Ti Thiên Giám bên kia chia hoa hồng, những thứ này tất cả đều là Linh Nguyệt quản. Nó mỗi ngày bận biu không ngừng, dưỡng thành thói quen.”

Đến rồi đến rồi, bà ấy bắt đầu gõ mình rồi... Ý tứ của bà ấy là, mình tương lai nếu muốn quản sổ sách trong nhà, trước qua Hứa Linh Nguyệt một cửa này... Vương Tư Mộ thầm nghĩ.

Sau khi thẩm thẩm đến đây, trong phòng liền tràn đầy hài hòa.

Hứa Thất An đứng ở nóc nhà, nghe các nữ nhân trong phòng đối thoại không dinh dưỡng, trong lòng không khỏi bắt đầu bội phục đối với Vương Tư Mộ.

Nàng áp chế bản tính rất tốt, hoàn toàn mang mình diễn thành một tiểu thư khuê các ngoan ngoãn dịu dàng, ý đồ cho thẩm thẩm cùng cả nhà chúng ta ấn tượng cả người vẫn lật vô hại.

Không hổ là thiên kim nhà Vương thủ phụ, có mấy chiêu.

...

Bữa trưa dần dần tới gần, thẩm thẩm mang theo Vương tiểu thư cùng các nữ quyến trong nhà đi nội sảnh, chuẩn bị ăn cơm.

Mỗi ngày thức ăn như thế nào, cũng là một trong các tiêu chuẩn cân nhắc nội tình Hứa phủ, nhưng có khách nhân, thức ăn phong phú là theo lý thường. Cho nên Vương Tư Mộ xem không phải thức ăn, mà là đồ sứ.

Thẩm thẩm gọi Vương tiểu thư vào ngồi, Vương Tư Mộ nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, đều là vừa bưng lên, chưa từng động vào. Lúc này vừa tới giờ cơm, nơi này lại là bàn chính, trong nhà rõ ràng có nam nhân, vì sao là các nàng ăn trước?

Vương Tư Mộ thử nói: “Sao không thấy Hứa Ngân la?”

Thẩm thẩm khoát tay áo, thuận miệng nói: “Trong phủ chỉ hắn là nam nhân, ngồi chung với ngươi không tiện, ta bảo nó đi phòng mình ăn rồi.”

... Trong lòng Vương Tư Mộ nhảy dựng, nhìn chủ mẫu Hứa gia thật sâu, thầm nhủ: ngươi lại là kiêng kị nàng như thế nào chứ, Hứa Ngân la!

Lúc này, thẩm thẩm cầm lấy bầu rượu ngọc, nhiệt tình chiêu đãi: “Đây là rượu ngọt trong phủ ủ, nếm thử.”

Vương Tư Mộ theo bản năng bưng lên chén rượu, lúc này, nàng mới phát hiện chén rượu có vấn đề, nó có màu ngọc vàng, hơi có một chút đỏ sẫm nhàn nhạt.

Lúc mới nhìn, Vương Tư Mộ cho rằng đây là cái chén ngọc tầm thường, vào tay mới phát hiện thế mà là lưu ly.

Màu sắc như ngọc, bên trong mang theo đỏ sẫm như máu... Tay Vương Tư Mộ run lên, rượu ngọt của thẩm thẩm nhất thời đổ nghiêng, rơi ở trên bàn, ở trên quần áo của nàng.

“Ai da, sao lại không cẩn thận như vậy.”

Thẩm thẩm vội vàng mang bình rượu cùng chén ném sang một bên, lấy ra khăn lau vết rượu trên quần áo cho Vương Tư Mộ.

Long Huyết Lưu Ly?!

Vương Tư Mộ ngây người, lưu ly vốn quý, mà Long Huyết Lưu Ly là một loại đất Tây Vực cực kỳ hiếm thấy nung thành, sản lượng cực thấp.

Khi Tây Vực cùng Trung Nguyên quan hệ thân mật, Long Huyết Lưu Ly thường xuyên làm cống phẩm, chảy vào Trung Nguyên, bình thường được chế tác thành dụng cụ chén rượu, bệ hạ khi mở tiệc chiêu đãi quần thần, mới có thể lấy ra sử dụng.

Theo quan hệ Tây Vực cùng Trung Nguyên dần dần lạnh nhạt, Long Huyết Lưu Ly rất nhiều năm chưa chảy vào Trung Nguyên, quý tộc kinh thành ngàn vàng khó cầu, phần lớn đều cất giữ ở trong nhà, ngẫu nhiên tự mình lấy ra sử dụng.

Nhưng tuyệt đối sẽ không dùng để đãi khách.

Nàng rất nhanh nhìn lướt qua, phát hiện trên bàn tất cả đều là chén Long Huyết Lưu Ly, là cả một bộ chén lưu ly, giá trị, giá trị đủ để mua hai tòa Hứa phủ.

Thẩm thẩm sau khi chà lau sạch sẽ cho nàng, tiếp tục rót đầy một ly, nói: “Có phải mệt mỏi hay không?”

Trong giọng nói xen lẫn thân thiết.

Gõ thì gõ, nhưng đây là tranh đấu lập trường? Bản thân bà ấy thật ra là rất coi trọng ta, chủ mẫu Hứa gia, muốn biểu đạt là ý tứ này sao...

Vương Tư Mộ mím môi không nói lời nào, trong lòng nàng có chút cảm động, nàng lĩnh hội được chủ mẫu Hứa gia tôn trọng cùng coi trọng đối với nàng.

“Đến, nếm thử món này, đều là chỉ Hứa phủ chúng ta có, bên ngoài cháu không ăn được đâu.”

Thẩm thẩm nhiệt tình giới thiệu thức ăn trên bàn, sắm vai đầy đủ nhân vật một vị nữ chủ nhân kiêm mẹ chồng tương lai.

Quả thật có mấy món ăn Vương Tư Mộ chưa từng ăn được, khiến mắt nàng sáng ngời.

Vịt nướng lớp da ngoài nướng vàng và giòn, cắt miếng, dùng vỏ mì mỏng manh bọc, đã ngon lại không ngấy; Hồng Thiêu Sư Tử Đầu (một món ăn khá nổi tiếng ở Trung Quốc. Thịt viên được tẩm ướp các gia vị và nguyên liệu như hải sâm, tôm xắt nhuyễn bao trứng cút, sau đó được rim với nước sốt có thành phần khá cầu kì) bề ngoài khó coi, nhưng vào miệng mềm mại, mặn nhạt vừa phải; Thịt kho mùi nồng đậm, mềm nhũn không ngấy...

Hứa phủ tuy là “thế gia” mới lên, nhưng tài lực không thể xem nhẹ... Vương Tư Mộ vừa nghĩ như vậy, đột nhiên ánh mắt co lại, nàng nhìn chằm chằm âu sứ nhỏ canh gà!

Thầm nhủ: ngươi không thích hợp!

Vương Tư Mộ xuất thân thế gia quan lại, bản thân lại cực có tài hoa, năng lực giám thưởng rất mạnh, nàng rất nhanh đã nhìn ra những món đồ sứ trên bàn này không đơn giản, mỗi một món đều là đồ cổ.

Đồ cổ giá trị cất chứa cực cao...

Đây không phải thường ngày nhỉ, đây không phải thường ngày nhỉ, sao có khả năng có người dùng đồ cổ làm đồ vật sử dụng hàng ngày?

Trong không khí ăn cơm yên tĩnh, trong lòng Vương tiểu thư nhấc lên sự chấn động thật lớn.

Lấy lại bình tĩnh, Vương Tư Mộ quay sang quan sát nữ quyến trên bữa, cô nương Tô Tô kia không ngồi bàn ăn cơm, cái này nói lên cô ấy cho dù gả vào Hứa gia, cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp.

Lý Diệu Chân tính cách đạm mặc, ôn hoà, phù hợp thân phận thánh nữ Thiên tông của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.