Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 998: Các phương (1)



Thuật sĩ áo trắng cười nói: “Tiểu tặc trong kinh thành kia, chẳng ra làm sao.”

Bàn Nhược Bồ Tát giọng điệu mềm mại, dễ nghe như cũ, nói: “Độ Ách muốn đón kẻ này về, tôn sùng là Phật tử. Quảng Hiền vui vẻ, Già La Thụ không vui.”

Thuật sĩ áo trắng hỏi: “Ý Phật Đà thế nào?”

Nữ tử Bồ Tát nhìn kỹ hắn một cái, giọng điệu chuyển sang lạnh nhạt: “Phật Đà ngủ say đã năm trăm năm.”

Thuật sĩ áo trắng gật gật đầu, cắt vào đề tài chính: “Ta lần này đến, là muốn hướng Phật môn mượn một thần khí.”

Con ngươi màu lưu ly của nữ tử Bồ Tát không vui không buồn nhìn hắn.

“Đừng vội từ chối, nghe một chút điều kiện của ta.” Thuật sĩ áo trắng cười nói:

“Ta dùng một tin tức trao đổi với các ngươi.”

Nữ tử Bồ Tát im lặng.

Nụ cười khóe miệng thuật sĩ áo trắng mở rộng, chậm rãi nói: “Ta biết vật phong ấn dưới Tang Bạc ở nơi nào.”

...

Sau bữa trưa, Hoài Khánh ngồi xe ngựa bình thường, chậm rãi dừng ở ngoài cửa Hứa phủ.

Xa phu từ gầm xe ngựa rút ra ghế gỗ, nghênh đón công chúa điện hạ, sau khi giẫm ghế xuống xe, lông mày Hoài Khánh chợt khẽ nhíu, phát hiện thăm dò đến từ nơi bí ẩn.

Phụ hoàng luôn phái người âm thầm theo dõi Hứa phủ... Hoài Khánh không biểu cảm gì vào Hứa phủ.

Chưa kinh động nữ quyến Hứa phủ, ở dưới sự dẫn dắt của lão Trương gác cổng, nàng vào nội viện, Hứa Thất An ngồi ở bên bàn đá nội viện, cười tủm tỉm hướng nàng gật đầu.

Hoài Khánh gật đầu đáp lại, theo hắn vào phòng.

Đôi mắt sáng như đầm nước mùa thu nhìn lướt qua, phát hiện Lý Diệu Chân cũng ở trong phòng hắn.

“Ta bảo Chung Ly bố trí một trận pháp nhỏ ngăn cách thanh âm, dù sao chuyện chúng ta kế tiếp muốn nói, không thể để người ngoài nghe thấy.” Hứa Thất An ngồi xuống sau bàn sách, cười nói:

“Đúng không, điện hạ, hoặc là nói, số 1!”

Khuôn mặt xưa nay lạnh nhạt của Hoài Khánh đột nhiên cứng ngắc, con ngươi hiện ra co rút lại rất nhỏ.

Giờ khắc này, Hoài Khánh cảm giác trong đầu chấn động “Oành”, có một loại cảm giác hoảng hốt bí mật mình che giấu sâu nhất, bị người ta vô tình chọc thủng, do đó dâng lên sự luống cuống chân tay rất nhỏ.

Hắn, hắn biết ta là số 1, sớm biết thân phận của ta?!

Hắn mấy ngày nay không ngừng lén tìm ta truyền thư, vài lần muốn hẹn ta gặp mặt, mà ta nghiêm khắc từ chối, hắn, hắn lúc ấy là nghĩ như thế nào, nhất định trong lòng cười thầm, không, thậm chí là trực tiếp cười ra tiếng...

Hắn chẳng những biết thân phận của ta, còn công bố trước mặt Lý Diệu Chân...

Khuôn mặt thanh lệ thoát tục của hoàng trưởng nữ cũng cứng lại, hơi trợn to con ngươi, lấy tâm cơ lòng dạ của nàng, đây là biểu hiện cực kỳ kém cỏi.

Hai mắt Lý Diệu Chân lập tức trợn lên, cái miệng nhỏ nhắn há có thể nhét vào quả trứng gà, nàng thật là không ngờ sẽ nghe được tin tức bom tấn như thế.

Số 1 là Hoài Khánh, là công chúa của hoàng thất, là hoàng trưởng nữ của Nguyên Cảnh Đế?!

Chấn động qua đi, Lý Diệu Chân nhớ tới câu treo cửa miệng của mình ở trong Thiên Địa hội: “Ta muốn ám sát Nguyên Cảnh Đế”, “Nguyên Cảnh Đế chết chưa?”, “Nguyên Cảnh Đế bao giờ chết!”

Da đầu thánh nữ Thiên tông từng chút một phát tê, cổ nổi từng tầng da gà, sinh ra xúc động muốn lao ra khỏi phòng, nhảy xuống giếng.

Xấu hổ khiến nàng suýt nữa không biết chui vào đâu.

Mắt Hoài Khánh lóe lên một cái, khôi phục lạnh lùng trấn định, thản nhiên nói: “Biết từ khi nào, học sinh thư viện Vân Lộc, Hứa công tử...”

... Hoài Khánh thật sự là lão âm dương nhân rồi! Vẻ mặt Hứa Thất An cũng hơi cứng đờ, ho khan một tiếng, bất động thanh sắc nói:

“Cũng chỉ chuyện gần đây, ừm, ví dụ như điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, sai sử Lâm An đi Văn Uyên các mượn sách.”

Lúc nói chuyện, Hứa Thất An nhìn thoáng qua Lý Diệu Chân bên cạnh, thầm nhủ thật tốt, mọi người cùng nhau chết về mặt xã hội.

Hoài Khánh gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Hứa công tử quả nhiên trí tuệ, không hổ là người đọc sách đọc đủ sách thánh hiền, không kém đại ca kia của ngươi lúc ở Vân Châu một mình chắn tám ngàn phản quân.”

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu: “Quá khen quá khen, điện hạ mới là người thông minh nhất Thiên Địa hội, lấy mượn Thu Liệp Đồ làm lý do, gợi lên hứng thú săn bắn của Lâm An, mang bản thân che giấu vô cùng tốt.”

Hoài Khánh mặt không biểu cảm nói: “Hứa công tử lợi hại như vậy, người khác biết không.”

“Đừng, đừng nói nữa...” Lý Diệu Chân yên lặng ôm mặt.

Hứa Thất An cùng Hoài Khánh đồng thời lặng lẽ, cau mày không nói lời nào.

Chỉ cần chúng ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Hứa Thất An nhìn hoàng trưởng nữ sắc mặt như thường, không một gợn sóng, trong lòng lẩm bẩm vài câu:

Nếu không phải vừa rồi thấy ngươi ngây cả người, ta còn thực cho rằng ngươi không biết xấu hổ, không thẹn với lương tâm...

Lý Diệu Chân đằng hắng cổ họng, nhìn nhìn bọn họ, đề nghị: “Chuyện hôm nay, chỉ giới hạn trong ba người chúng ta biết, như thế nào?”

“Ta không có ý kiến.” Hứa Thất An “trầm ổn” gật đầu.

Diệu Chân trợ thủ tốt!

Hoài Khánh gật đầu, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, nói: “Còn có ai biết thân phận của ngươi?”

Hứa Thất An trả lời: “Hết rồi, chỉ hai người các ngươi.”

Tự động bỏ qua Lệ Na.

Lại trầm mặc một lát, Hoài Khánh mang đề tài kéo về trục chính, nói: “Vụ án đã tra rõ ràng rồi?”

Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, “Trước đó, hai người các ngươi trả lời ta một vấn đề. Điện hạ, ngươi có phải sáu năm trước nhận được mảnh vỡ Địa Thư hay không?”

Hoài Khánh giật mình, chưa phản bác.

Hứa Thất An lại hỏi: “Diệu Chân, ngươi là khi Kim Liên đạo trưởng đi Thiên tông, đưa cho ngươi mảnh vỡ Địa Thư nhỉ.”

Lý Diệu Chân khó nén kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết?”

Phỏng đoán của ta không có sai, khớp rồi... Hứa Thất An phun ra một hơi, nói: “Ta quả thật điều tra rõ vụ án rồi, đầu tiên phải nói cho các ngươi một sự kiện, Kim Liên đạo trưởng, chính là đạo thủ Địa tông.”

Vẻ mặt Hoài Khánh cùng Lý Diệu Chân nháy mắt đọng lại.

Sắc mặt Hoài Khánh lộ ra trịnh trọng, nghiêm túc vô cùng, nói từng chữ một: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Đạo thủ Địa tông đã nhập ma, nhưng cũng chưa hoàn toàn rơi vào, thiện niệm phân liệt ra, trở thành Kim Liên đạo trưởng. Diệu Chân ngươi hẳn là còn nhớ, khi thủ hộ hạt sen, một mình Kim Liên đạo trưởng cuốn lấy Hắc Liên, cũng cùng một luồng ma niệm kia của hắn dây dưa.” Hứa Thất An nhìn về phía thánh nữ Thiên tông.

Lý Diệu Chân nhíu mày: “Ta lúc ấy quả thật từng có hoang mang, cho dù là một luồng ma niệm, đó cũng là ma niệm của nhị phẩm Độ Kiếp kỳ, Kim Liên đạo trưởng ngay cả tam phẩm cũng không phải, chống lại như thế nào? Chỉ là...”

Chỉ là ngươi lười đi động não! Trong lòng Hứa Thất An lải nhải.

Nếu Hoài Khánh lúc ấy có mặt, nhắm chừng sẽ suy nghĩ ra càng nhiều thứ hơn, đáng tiếc Hoài Khánh là con gà yếu ớt, không có tu vi.

Hứa Thất An chưa tạm dừng, mang phỏng đoán của mình cùng Lạc Ngọc Hành, từ đầu tới cuối thuật lại cho hai người nghe, trong đoạn thuật lại này, Lạc Ngọc Hành ẩn sâu công cùng danh, chưa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.