Đại Quái Thú Không Được Ăn Thịt Papa Của Ta

Chương 2



Mộc Nhĩ ngồi trên băng ghế tại trạm xe buýt, từ trong túi lấy ra một cái thạch trái cây, vị táo. Vừa mới xé vỏ, liền phát hiện ở đầu bên kia của băng ghế đang có một đống cuộn tròn núc ních chiếm ngữ…. Bánh bao?

Tiểu bánh bao này so với Thang Tiểu Viên còn muốn tròn hơn, lắc la lắc lư theo băng ghế mà bò tới gần chỗ Mộc Nhĩ, lúc tới nơi thì nhào lên trên đùi của Mộc Nhĩ, hài lòng mà cọ xát a cọ xát, ngửa đầu nhìn. Lấy kinh nghiệm làm papa quanh năm của Mộc Nhĩ mà nói, cậu đã biết bánh bao này là muốn nói cái gì rồi.

Nhưng ngoài dự liệu, tiểu bánh bao này lại chả hề nói gì cả, đọat lấy cái thạch trái cây vị táo trong tay Mộc Nhị, ực một cái ăn luôn rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa, nở một khuân mặt tươi cười đầy nắng,

“Papa ”

Mộc Nhĩ đem tiểu bánh bao xa lạ ôm vào trong lòng, đem nó ngồi ở trên đầu gối của bản thân, trái phải xoa xoa nắn nắn, xác nhận là không có bị thương chỗ nào, hơn nữa đứa nhỏ này còn là một tiểu bánh bao được nuôi dưỡng béo trắng mềm mại. Vừa bỉ ổi mà vươn tay, nhéo nhéo mặt bảo bảo, vừa nói: “Tiểu bánh bao, nhóc là từ đâu mà chạy ra đây vậy hả?”

Bánh bao rất nghiêm túc ngồi thẳng lưng, víu vào đầu vai của Mộc Nhĩ, làm cậu phải hơi cúi xuống một chút, ghé lại gần lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Nói cho papa biết nha, con là phải dùng sức chín trâu hai hổ mới thoát khỏi ma trảo của một con đại quái thú. Hắn bây giờ đang khắp nơi lùng tìm con đó. Papa không thể nói cho đại quái thú kia là con ở đây đâu đấy.”

“Ừ.” Mộc Nhĩ nghiêm túc gật đầu,còn bị bánh bao cường ngạnh mà yêu cầu móc ngoéo, bởi vì sau khi móc ngoéo xong, ước định giữa bọn họ chính là ước hẹn của những người nam nhân đó nha!

“Móc ngoéo rồi thì trăm năm không đổi.” Vươn ngón út mà nhẹ nhàng bọc lấy bàn tay béo núc của tiểu bánh bao, nhỏ giọng lầm bầm, mấy đứa nhỏ tới tuổi này cũng có một chút suy nghĩ riêng, chỉ là mấy năm gần đây nội dung liền biến thành ái hận tình thù, cặp đôi quốc dân linh tinh. Chỉ là một suy nghĩ về đại quái thú mà thôi, nhưng đã chứng thực đây là một đứa nhỏ vô cùng hồn nhiên rồi.

Khi mà thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ đang cùng một bánh bao không rõ lai lịch móc ngoéo hứa hẹn, bỗng có một ánh đèn pin mạnh mẽ xuất hiện khiến hai mắt Mộc Nhĩ bị lóa.

“Giang Tiểu Đường, con đi ra ngay đây cho ta!” Từ xa xa có một tiếng rống tức giận. Bánh bao vừa mới nãy còn mang bộ dáng một tiểu đại nhân trong nháy mắt run lên lẩy bẩy, nhảy dựng lên chui vào trong lòng vị papa đang không hiểu mô tê gì, khóc lớn:

“Oa hu hu hu hu!! Đại quái thú đuổi tới rồi.”

Mộc Nhĩ cười rộ lên, mày mắt cong cong, hai con mắt trong suốt, giống như ẩn dấu một viên thạch trái cây trong đó, vỗ vỗ trấn an cho tiểu bảo bảo vì bị dọa sợ mà khóc lớn.

Mấy đứa nhỏ đối với những điều buồn bực có nhiều cách để nói với vị papa này, có vừa ngọt vừa nhuyễn mà kêu papa rồi nhào vào lòng Mộc Nhĩ, không hề cố kị mà nói ra hết, nào là lão nam nhân nhà con ra sao, cũng có cúi đầu mà ngượng ngùng nói, bạn trai của con vừa mua cho con váy hoa… Loại nào cũng có, nhưng là lần đầu tiên có cái đại quái thú. Thầy giáo Mộc Nhĩ không khỏi có chút tò mò, đấy là một vị papa như thế nào đây.

Người kia mặc đồng phục của cục cảnh sát đối diện nhà trẻ, ngũ quan cố gắng có thể nói là đoan chính, nhưng tướng mạo cực hung dữ, khó trách lại nói là đại quái thú.

Từ khi Giang Hình có tiểu bánh bao, sinh hoạt mỗi ngày đều như nước sôi lửa bỏng. Bánh bao gọi là Giang Đường, mềm mại mọng nước, tại cảnh cục rất được lòng người, nhưng đáng tiếc là rất không muốn thấy Giang Hình, cực kỳ không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.