Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 15: Thường Hiên đau lòng . .



Thường Hiên sau khi nghe được tiếng động, quay lại thấy là A Phúc, xoa xoa mồ hôi trên trán, cao hứng cười nói: "Nàng cuối cùng đã trở về, trước tiên về phòng nghỉ ngơi đi, ta nấu cho nàng cháo đậu đỏ này, lập tức sẽ khỏe ngay."

Trong chốc lát A Phúc có chút thụ sủng nhược kinh, đôi mắt trong veo khó hiểu nhìn Thường Hiên: "Sao chàng lại nấu cơm? Chàng, chàng nghỉ ngơi đi, ta làm được rồi." Kỳ thật ban ngày A Phúc cũng đã nghĩ kỹ, chính mình quả thật có chút ủy khuất, nhưng phụ nữ trong thiên hạ này có ai mà không chịu ủy khuất đâu? Đừng nói là làm nha hoàn, kể cả nhị phu nhân trong phủ, người mặc dù không cần khi đến nguyệt sự phải ở giữa trời lạnh dùng nước lạnh nấu cơm giặt giũ, nhưng người cũng phải chịu đựng nhị thiếu gia tầm hoa vấn liễu, còn phải chịu đựng đời này dưới gối cả đời không con.

A Phúc nghĩ thông suốt, cũng hiểu được chút ủy khuất đó không đáng là gì, hơn nữa, nếu không phải có Thường Hiên, chính mình lúc này còn sống ở phòng đó chịu khinh bỉ.

Thường Hiên lau mồ hôi, cười đến lộ ra răng nanh chỉnh tề trong miệng: "Ta hầm cháo cho nàng đã gần xong rồi, chúng ta lập tức sẽ ăn ngay."

A Phúc ngẩn ngơ, nhìn ánh lửa làm nổi bật mồ hôi còn lưu trên mặt hắn, mà trên mặt hắn không biết làm thế nào lại có một ít bụi, trông rất buồn cười. Nhưng A Phúc đương nhiên cười không nổi, nàng vẫn không thể phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thường Hiên nhìn nàng mang vẻ khó hiểu, ý cười cũng chậm chậm thu lại, trong tay nắm cây cời lò, mắt tỏa ra vẻ chân thành: "A Phúc, nếu nàng không thoải mái, vậy phải nói cho ta biết, ta tự nhiên sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Sau này lúc nàng không thoải mái, mấy chuyện nhóm lửa nấu cơm rửa bát giặt quần áo cứ để ta làm, ta không cho nàng chạm vào nước lạnh đâu, như vậy đối với thân thể nàng không tốt." ( ôi, ngọt ngào chết người ~~~)

A Phúc trong lòng chậm rãi hiểu được, trong phút chốc không biết nói gì, trong lòng giống như uống một ngụm canh nóng ấm áp dễ chịu, trong mắt giống như có cái gì ướt át muốn tràn ra.

Thường Hiên một bên kéo ống thổi hơi, một bên nói với A Phúc: "Nàng còn không mau vào nhà nghỉ ngơi đi, bên này nhiều khói, đừng để ám lên người."

A Phúc cắn cắn môi, làm bộ như lơ đãng nâng tay xoa xoa khóe mắt ướt át, đi vào phòng bếp đến bên Thường Hiên.

Thường Hiên nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ: "Nàng lại vào đây làm gì, đã nói mấy ngày này để ta nấu cơm mà!"

A Phúc nở nụ cười ôn nhu, từ trong ngực lấy ra khăn tay sạch sẽ, nâng tay giúp hắn lau đi lọ bẩn ở hai má, ôn nhu nói: "Chỗ này có lọ, ta lau cho chàng."

Thường Hiên cúi đầu nhìn, quả nhiên trên khăn tay có chút vết màu đen, chính mình không khỏi ha ha nở nụ cười: "Ta không chú ý, thì ra lại đem lọ than cọ lên mặt, lần đầu làm việc không thành thạo."

A Phúc nhẹ nhàng gật gật đầu, lại đứng dậy mở nồi nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên dưới là cháo đậu đỏ, mặt trên chưng bánh bột ngô, mà giữa bánh bột ngô thế nhưng còn có một chút thịt khô.

Thường Hiên thấy A Phúc xem xét bên trong, giải thích: "Cái này là ta ở chỗ tam thiếu gia lấy, tốt xấu cũng phải tẩm bổ cho nàng mà."

A Phúc mím môi nở nụ cười, oán giận nói: "Chàng cũng là người hầu, sau này không nên tùy tiện ở chỗ tam thiếu gia lấy này nọ, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt."

Thường Hiên lại hồn nhiên vô tình khoát tay áo: "Yên tâm, tam thiếu gia rất hào phóng, chưa bao giờ đi so đo linh tinh, huống hồ trong phòng ngài ấy có gì đều là Tĩnh nha đầu quản lý, ta nói với Tĩnh nha đầu một tiếng là được!"

A Phúc lần đầu tiên nghe hắn nhắc tới ‘Tĩnh nha đầu’, nghĩ hẳn là nha hoàn trong phòng tam thiếu gia rồi, nên thuận miệng hỏi: "Tĩnh nha đầu là ai vậy?"

Thường Hiên một bên hướng đến bếp nấu thêm lửa, vừa nói cho A Phúc nghe: "Nàng ấy vốn tên là Văn Tĩnh, ngày thường chúng ta quen thuộc lắm, thường gọi nàng ấy là Tĩnh nha đầu. Nàng ấy là đại a đầu trong phòng tam thiếu gia, từ nhỏ đã hầu hạ tam thiếu gia, coi như là cùng nhau trưởng thành."

A Phúc gật gật đầu: "Xem ra người này thật ra không tệ."

Thường Hiên nhắc tới Tĩnh nha đầu, cũng là thổi phồng khen ngợi: "Nàng ấy tốt lắm, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, nàng ấy có cái gì tốt chưa bao giờ quên ta. Lần này may mà nàng ấy..."

Thường Hiên nói nói tới đây, bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhìn trộm A Phúc, chính mình mặt đỏ, vội tiếp tục nhóm lửa không nói nữa.

A Phúc cũng không hiểu, nháy mắt hỏi: "May mà nàng ấy cái gì?"

Nàng nhìn Thường Hiên cúi đầu đỏ mặt, bỗng nhiên hiểu được, chẳng lẽ Thường Hiên không hiểu chuyện, lại đi thỉnh giáo vị ‘Tĩnh nha đầu’ này?

Thường Hiên hiển nhiên cũng ý thức được A Phúc hiểu lầm, vội vàng đỏ mặt giải thích nói: "Nàng, nàng trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, ta đương nhiên không phải hỏi nàng ấy."

A Phúc nghi hoặc: "Vậy chàng đi hỏi ai?" Nhất định là hỏi người khác, bằng không không có khả năng mới một ngày trở về đã thay đổi.

Thường Hiên nhớ tới tối hôm qua mình đã làm việc ngốc gì, cũng ngượng ngùng nở nụ cười: "Ta đi hỏi Tô ma ma, bà già ấy đem ta ra phê bình một trận, thuận tiện nói việc này cho ta nghe."

A Phúc và vị Tô ma ma bên cạnh tam thiếu gia từng gặp mặt một lần rồi, chính là ngày đó ở trong rừng đào. Nàng nghĩ đến chuyện mình làm ngày ấy, tự mình nhịn không được cũng đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bà ấy tâm tính thật hiền lành."

Thường Hiên mạnh gật đầu: "Tô ma ma là người tốt, chỉ là đôi khi tính tình kém một chút, ta nhớ rõ mới trước đây bà ấy còn từng cầm cái chổi đuổi theo muốn đánh ta và Tĩnh nha đầu."

A Phúc nghe hắn lại lần thứ hai nhắc tới Tĩnh nha đầu, lại ôn nhu hỏi: "Vậy hôm nay Tĩnh nha đầu lại giúp chàng chuyện gì?" Nàng đương nhiên không quên chuyện lúc nãy Thường Hiên nói, hắn nói may mà có Tĩnh nha đầu.

Thường Hiên ha ha cười, xoa xoa mồ hôi sau gáy nói: "Ta hỏi nàng ấy nên tẩm bổ cho phụ nữ như thế nào, nàng ấy nói ăn nhiều đồ mặn một chút, cho ta đem thịt khô này mang về."

A Phúc nghe Thường Hiên nói như vậy, lại khó mà nói được gì, chỉ cúi đầu: "Vị Tĩnh nha đầu này là người tốt."

Sau đó A Phúc cũng không nói gì nữa, Thường Hiên không biết A Phúc làm sao, nhớ tới hôm nay Tĩnh nha đầu đã nói, còn tưởng rằng A Phúc là vì thân thể không khỏe, vội đứng lên đỡ A Phúc: "Nàng vào nhà nằm nghỉ một chút đi? Ta đi dọn đồ ăn."

A Phúc lắc lắc đầu: "Không cần, ta và chàng cùng nhau làm là được."

============

Đồ ăn để lên bàn, lập tức có gã sai vặt đến gõ cửa, nói là Thường quản sự phái tới thông báo không về ăn cơm.

Thường quản sự không về ăn cơm là chuyện bình thường, bất quá lúc này Thường Hiên cũng rất là cao hứng, chỉ vì đêm nay hắn muốn bồi thường lỗi đêm qua với A Phúc, nên dụng tâm muốn cẩn thận hầu hạ A Phúc. Hắn vốn dĩ còn nghĩ nếu có cha ở nhà, hắn chẳng phải làm việc không tự nhiên sao, nay cha không về ăn cơm, thì không thể tốt hơn rồi.

Bên này A Phúc không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lấy bát của Thường Hiên định múc cháo, ai biết Thường Hiên lại tranh với nàng đoạt lấy: "Nàng ngồi là được, ta lấy cháo cho nàng." Nói xong cầm bát của A Phúc lấy đầy một chén cháo đậu đỏ thơm nức, hắn thậm chí còn săn sóc cầm một cái thìa sứ đưa cho A Phúc.

A Phúc thụ sủng nhược kinh, nàng từ nhỏ đến lớn đều ở nhờ nhà đại tẩu luôn bị ghét bỏ, ở trong phủ thì là người hầu, ngoại trừ Lâm ma ma có thể thổ lộ tình cảm, cho tới bây giờ chưa có người đối xử với nàng tốt như vậy.

Thường Hiên đem thìa đưa tới tay nàng, lại giúp nàng gắp một chút thịt khô bỏ vào trong bát, trong miệng còn khuyên nhủ: "Nàng ăn nhiều vào, ăn nhiều một chút, bổ bổ thân mình."

A Phúc mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn Thường Hiên trước mặt, nhịn không được thấp giọng nói: "Thường Hiên, cám ơn chàng."

Thường Hiên thấy nàng nghiêm túc như vậy, có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu nói: "Cảm ơn cái gì, chúng ta là vợ chồng mà, theo lý ta nên đối xử tốt với nàng."

A Phúc chỉ cảm thấy hốc mắt lập tức nóng, trong cổ họng có chút nghẹn ngào, nhất thời nói không nên lời.

Thường Hiên nhìn nàng có dáng vẻ này, nhớ tới hôm qua, càng áy náy, do dự nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: "Hôm qua là ta không tốt, ta không hiểu chuyện, khiến nàng chịu tội."

Hắn nâng mắt ngượng ngùng nhìn A Phúc, nhỏ giọng nói: "Sau này, sau này không bao giờ như vậy nữa."

A Phúc cúi đầu, cắn cắn môi, kiềm chế nghẹn ngào trong họng, thấp giọng nói: "Không có gì ... Chàng, chàng thật tốt..." Ngoại trừ câu này, nàng cũng không biết nói gì.

Vợ chồng hai người ngươi len lén ta nhìn ngươi, ngươi mặt đỏ nhìn nhìn ta, nhìn nửa ngày, rốt cục vẫn là Thường Hiên phản ứng lại, vỗ đùi nói: "Ôi chao, ta vẫn là nhanh nhanh ăn cháo đi, bằng không sẽ nguội hết."

A Phúc mím môi nở nụ cười, cũng vội vàng gật đầu, lại đứng dậy múc cho Thường Hiên một chén, Thường Hiên lại kiên quyết không cho, chính hắn tự múc cho mình, hai người ngươi gắp cho ta một miếng thịt khô, ta cho ngươi một thìa cháo, cứ như vậy rất thú vị ăn cơm chiều.

Ăn xong cơm chiều, không đợi A Phúc đứng dậy, Thường Hiên đã lưu loát đem bát đũa trên bàn dọn dẹp, động tác cực nhanh khiến A Phúc nhìn thấy mà nghẹn họng trân trối.

Thường Hiên một bên thu dọn một bên đắc ý hướng về A Phúc cười đến lộ hàm răng trắng: "Lúc mẹ ta vẫn còn, khi đó ta tuy nhỏ, nhưng cũng thường xuyên giúp đỡ bà dọn dẹp, những thứ này ta đương nhiên có thể làm." Nói xong đem bát đũa phóng tới trong bồn, bê bồn đến phòng bếp tẩy rửa.

A Phúc lo lắng, vội vàng đuổi theo, đã thấy Thường Hiên xắn tay áo động tác nhanh chóng bắt đầu tẩy rửa bát đũa, vừa nói: "Nếu nàng lo lắng, cứ việc ở bên trông coi, xem ta rửa có sạch hay không."

A Phúc thấy hắn động tác coi như thuần thục, cũng nở nụ cười: "Không có gì lo lắng cả, chàng rửa rất khá, đã như vậy, ta đây về phòng tiếp tục làm chút việc châm tuyến vậy."

====

Khi A Phúc đang chong đèn tiếp tục may áo bông cho Thường Hiên, lại nghe tiếng cửa phòng mở, Thường Hiên đẩy cửa bước vào.

Thường Hiên vừa vào cửa, lập tức áy náy đi đến trước mặt A Phúc: "A Phúc, hôm nay trời lạnh như thế, dùng nước lạnh rửa chén thật khó chịu."

A Phúc vừa thấy tay hắn, quả nhiên là toàn bộ đều đỏ lên, không khỏi đau lòng, vội vàng nắm lấy kéo vào trong lòng sưởi ấm: "Làm khó chàng rồi, sau này cứ để ta làm đi." A Phúc biết mình đã chịu quen, cũng sẽ không sao cả, nhưng Thường Hiên không giống như vậy.

Ai biết Thường Hiên lại là vẻ mặt áy náy nhìn A Phúc, lắc lắc đầu nói: "A Phúc, ta không sao. Ta chỉ là phát hiện dùng nước lạnh rửa chén thực sự khổ sở, nàng trước kia mỗi ngày đều làm như vậy, mà ta lại không biết gì..."

A Phúc nhấp mím môi, lắc đầu thấp giọng nói: "Kỳ thật cũng không có gì, ta đã quen rồi."

Thường Hiên cầm chặt tay của nàng, lấy ra nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy tay nàng không còn non mịn bóng loáng như hồi mới cưới, lập tức vô cùng đau lòng, thì thào nói: "Sau này không bao giờ cho nàng rửa chén nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.