Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 2: A Phúc muốn xuất giá . .



A Phúc thấy Tô ma ma cùng hai tiểu nha hoàn đi qua đây, biết đây là cơ hội khó được, lấy thân mình chỉ còn sót lại lớp áo trong mềm mại cọ xát lên tấm lưng rắn rỏi của Thường Hiên, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng hắn, trong miệng khóc kêu: "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, huynh thực bỏ được để muội đi làm thiếp cho nhị lão gia sao, huynh thật quá nhẫn tâm mà!"

Tô ma ma là loại người nào, vừa thấy tình cảnh này trong lòng đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn dậm chân nổi giận đùng đùng chất vấn: "Thường Hiên, chuyện này là sao?"

Thường Hiên cả kinh miệng đều mở lớn. Hắn ngày thường đi theo tam thiếu gia coi như là gặp qua nhiều người, nhưng tình cảnh này hắn làm sao cũng không phản ứng lại được.

A Phúc thấy hắn không thoát ra được, lộ vẻ mặt đầy nước mắt ở sau gáy hắn cọ lung tung, trong miệng còn ai oán kêu: "Hiên ca ca, huynh đừng bỏ mặc muội mà!"

Một tiếng nũng nịu ‘Hiên ca ca’, vừa kêu lên khiến Thường Hiên đen mặt, trán đổ mồ hôi, miệng mở ra, nửa ngày sau hắn rốt cục lấy lại được phản ứng, nâng mày oan khuất biện hộ: "Tô ma ma, con và nàng ấy không có nửa điểm quan hệ, nàng ấy vu oan cho con!"

A Phúc cũng không nói gì nữa, chỉ đem nước mắt đầy mặt ở sau gáy hắn nức nở khóc. A Phúc như thế, ngược lại càng làm cho Tô ma ma thêm tin tưởng hai người có chút quan hệ, lập tức cả giận nói: "Mày cái thằng nghiệp chướng này, mày có biết hiện nay nhị lão gia muốn thu nàng ấy hay không, mày còn dám làm như vậy, mày như vậy không phải là hại tam thiếu gia chúng ta sao!"

Thường Hiên cả cổ cũng đỏ: "Con đã nói, con thật sự cùng với nàng ấy không có chuyện gì cả! Con vốn không có chạm vào nàng ấy!"

Tô ma ma cả ngón tay cũng run run: "Mày, mày... Mày lại còn nói không có chạm vào nàng ấy?" Hai người ôm ấp cùng một chỗ như vậy, mà không có chạm qua?!

Thường Hiên lúc này mới phản ứng lại, cảm thấy phía sau có cái gì đó mềm mại đầy co dãn kề sát thân mình, dùng sức giãy giụa người muốn thoát khỏi A Phúc. Ai biết tuy rằng hắn có chút võ công, nhưng vẫn không thoát nổi A Phúc đang cố chết ôm hắn, thế cho nên loay hoay mấy cái cũng không thoát khỏi A Phúc được, ngược lại khiến cho cái gì đó mềm mại đang kề sát sau lưng cọ xát vài cái.

Thường Hiên tức giận nói: "Ngươi là xú nha hoàn, lại dám hại ta!" Nói xong hắn lập tức cúi đầu tách mấy đầu ngón tay của nàng ra.

Đầu ngón tay A Phúc đã trắng bệch, nàng gần như dùng hết lực ôm chặt thắt lưng hắn. Thường Hiên tức giận bùng phát, bàn tay to dùng lực cứng rắn đem ngón tay A Phúc vặn bung ra. A Phúc cho dù dùng lực cũng không bằng một người đàn ông đã từng luyện võ, vì thế nàng đành trơ mắt nhìn mấy ngón tay kia bị bung ra.

A Phúc tê tâm liệt phế khóc lên, vừa khóc vừa cầu xin: "Hiên ca ca, xin huynh, cứu ta đi! Huynh coi như thấy ta đáng thương đi, bằng không ta cũng chỉ có thể tìm đến cái chết thôi!"

Thường Hiên vốn đang trong cơn tức giận bất kể thế nào cũng muốn đem xú nha hoàn này đá ra, nhưng lúc giọng nói tuyệt vọng và tiếng khóc của nàng vang lên, hắn lại dừng tay trong khoảnh khắc. Một lúc sau, nâng mắt nhìn Tô ma ma đang tiếc rèn sắt không thành thép đi tới, hắn rốt cục cứng lòng đem cái tay kia hoàn toàn vặn bung ra, sau đó dùng sức vung lên đẩy A Phúc ngã sấp xuống.

Thân hình mềm mại của A Phúc như búp bê nát vụn chợt ngã mạnh xuống đất, thân mình va chạm với nền đất rất đau, nàng vừa khóc, vừa thở hổn hển, tro bụi theo đó vào trong miệng, thế cho nên nhất thời bị sặc, lập tức ho khan. Tô ma ma lúc này đã bước tới, vội đi qua đỡ A Phúc dậy, hai tiểu nha hoàn cũng đến hỗ trợ. A Phúc lại bởi vì đang bị sặc, mắt đỏ hồng lộ ra nước mắt cũng vừa ho không ngừng. Thường Hiên giật mình ngây ngốc nhìn tiểu nha hoàn bị mình ném trên đất kia, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác khó tả. Hắn nhớ tới lời của A Phúc vừa rồi, nói là muốn đập đầu chết trong rừng đào này.

Lúc này có mấy nha hoàn gia đinh trong viện khác cũng nghe tiếng ồn chạy tới, người càng ngày càng tụ nhiều, mọi người cùng nhau đỡ A Phúc dậy, đưa nàng đến căn phòng nhỏ bên cạnh cánh rừng để nàng rửa mặt.

Toàn bộ quá trình, Thường Hiên ngây ngốc nhìn những người này vội vàng, chính mình đứng trong rừng đào không nói được một lời.

==

Lúc này, Thường Hiên đang bình tĩnh quỳ gối trước mặt Thường quản sự, cúi đầu không nói lời nào.

Cũng không biết qua bao lâu, Thường quản sự lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Một tiểu nha hoàn, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ. Hiện giờ Nhị lão gia bên kia muốn nàng ta, mà con là người của tam thiếu gia lại cùng nàng ta làm chuyện đó. Con làm như vậy, chẳng những hại chính mình, ngay cả chủ tử trên mặt cũng rất khó coi đó."

Thường quản sự nhìn đứa con không buồn lên tiếng của mình, thở dài một hơi nói: "Nàng ta bất quá chỉ là một tiểu nha hoàn trong phòng thêu thôi, nếu thực sự dám vu tội cho con, cha tất nhiên sẽ ở trước mặt nhị lão gia cho con công đạo, nhưng con phải thành thật nói ra mới được."

Thường Hiên từ sau khi gặp chuyện không may đã không nói một lời, lúc này nghe được cha nói như vậy, chỉ cúi đầu trầm giọng nói: "Cha, con trai bất hiếu." Trừ lần đó ra, hắn cũng không cãi lại, xem như cam chịu nhận chuyện kia.

Thường quản sự nghe vậy, chậm rì rì hỏi: "Bắt đầu từ khi nào con và nàng ta gặp nhau, từ lúc nào thì cùng nàng ta làm việc cẩu thả?"

Thường Hiên tất nhiên không nói được, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Thường quản sự bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Con là con trai của cha, con cho là cha còn không biết tính của con sao? Đứa nhỏ này, sai chỉ sai ở chỗ mềm lòng!"

Thường Hiên thấy cha nói như vậy, biết mình không thể gạt được, chỉ có thể ngẩng đầu, thấp giọng cầu xin: "Cha, trước kia không phải mẹ đã từng nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó sao. Ngay tình cảnh lúc đó, nàng ấy đã nói như vậy, nếu con cứ nói toạc ra, nàng ấy hẳn phải chết không cần nghi ngờ."

Thường quản sự nghiêm mặt cúi đầu nhìn dọc theo cạnh bàn hồi lâu, lâu đến đầu gối của Thường Hiên đã chết lặng, cuối cùng Thường quản sự rốt cục cũng gật gật đầu: "Thôi, nha hoàn này vốn dĩ cũng không sai, ta cứ làm hết sức đi."

Thường Hiên cúi đầu cắn răng không nhắc lại, hắn cũng biết hắn đã khiến cho cha mình khó xử rồi. Cha hắn ở trong phủ Hầu gia này tuy rằng cũng sẽ được mấy nha hoàn người hầu cung kính gọi Thường quản sự, nhưng bất quá cũng chỉ là trong mắt người hầu thôi.

Cha dù cố gắng làm việc, nhưng khi ở trước mặt chủ tử vẫn phải khúm núm dập đầu.

=

Lúc này A Phúc đang ngồi ở đầu giường của mình đặt gần lò sưởi, mặc Lâm ma ma hỏi thế nào, nàng cũng không nói một lời.

Hôm nay nhất thời xúc động, chính mình ngốc nghếch đem con trai của Thường quản sự kéo xuống nước, cũng chính là đem Thường quản sự kéo xuống nước. Ngày thường, Thường quản sự phụ trách mua bán, mà bên phòng thêu các nàng bởi vì cần được cung cấp vải dệt nên khó tránh khỏi cần giao tiếp với Thường quản gia, A Phúc cũng quen biết Thường quản sự. Nàng biết Thường quản sự là người tuy rằng không hay nói chuyện, nhưng cũng là người tốt. Năm kia có một nha hoàn trong nhà có mẹ sinh bệnh nặng, gấp đến độ nàng ấy lại dám lấy trộm tiền trong phủ. Tuy nói cũng chỉ là chút bạc vụn, nhưng theo quy củ trong phủ, vẫn phải chịu phạt. Lúc ấy Thường quản sự vì nàng ấy đã cầu tình với đại quản gia, còn lén lấy mấy lượng bạc cho nha hoàn kia.

A Phúc nhớ tới chuyện này trong lòng áy náy không thôi. Cũng vì nàng biết Thường quản sự tâm địa tốt, hơn nữa ông làm việc dưới trướng tam thiếu gia, chung quy sẽ có thể nói mấy câu, cho nên mới dám đánh bạo kéo người ta xuống nước. Chuyện này, nếu không bị phơi bày, liều chết không nhận, nàng sẽ còn đường sống; mà nếu bị mạnh mẽ phơi bày, chẳng những là A Phúc không sống được, mà còn làm liên lụy đến tính mạng người khác.

A Phúc cắn môi, hai tay nắm chặt một cây kim thêu hoa, nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ. Lúc này sắc trời đã tối muộn, ngoài cửa sổ không có ánh trăng cũng không có sao, một màn tối đen. (cái này giống Tắt đèn của NTT thế)

Con kiến hôi còn có thể sống tạm bợ, nếu có thể sống sót, nàng làm sao tình nguyện đâm đầu chết chứ. Lần này, nàng vì giữ mạng, lại rõ ràng đem hai người tốt cùng kéo xuống nước.

Nhưng nàng không biết, chuyện này cuối cùng làm sao kết thúc đây?

=============

Thường quản sự là người già dặn kinh nghiệm, ở trong phủ cũng có chút thủ đoạn, chuyện này tuy rằng hiện giờ khá gian nan, nhưng vẫn có thể thành công. Nhị lão gia tuy là nhớ thương tiểu nha hoàn mềm mại A Phúc này, nhưng ngẫm lại nha hoàn kia còn trẻ như vậy đã học cách vụng trộm với đàn ông, trong lòng có chút không vui. Lúc này người ở phòng lớn quanh co lòng vòng đến đây cầu tình, trong lòng ông tuy rằng hận xú tiểu tử dính líu với A Phúc, nhưng ngẫm lại cũng không đáng để trở mặt với bên phòng lớn, chuyện này đành phải nhẫn nhịn xuống.

Mà đại phu nhân bên kia, bà xưa nay bằng mặt không bằng lòng với nhị phu nhân. Nay người hầu nhà mình thế nhưng lại làm ra loại chuyện này, rất giận dữ, một mạch nói muốn đem Thường Hiên loạn côn đánh chết, đem A Phúc đưa qua mặc cho nhị lão gia xử trí, nhưng lúc tam thiếu gia đến, đấm lưng bóp chân cầu tình, còn nói A Phúc và Thường Hiên tình thâm như thế nào, nói đến khi tâm tình của đại phu nhân chậm rãi dịu xuống. Cuối cùng đại phu nhân trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng vẫn lên tiếng đồng ý: "Để bọn chúng nhanh chóng thành thân đi, giảm bớt vụ tai tiếng này xuống, đỡ bại hoại thanh danh phủ Hầu gia chúng ta."

Kỳ thật cái gọi là tai tiếng này mọi người đều đã sớm biết, chẳng qua là trên mặt tự nhiên không nói đến thôi. Thường quản sự nét mặt già nua làm bộ như không biết, bắt đầu bận rộn theo lệnh phu nhân tự mình xử lý hôn lễ.

Hôn lễ của người hầu, nói ra cũng rất đơn giản, bất quá là một bộ áo đỏ cùng một chiếc khăn voan đỏ, lên kiệu hoa rồi đưa qua thôi.

A Phúc bị dày vò mấy ngày, nay cuối cùng cũng có kết quả tốt, trong lòng vừa vui lại vừa mắc cỡ, nâng bàn tay nhỏ bé lên kiệu hoa.

Đợi cho tất cả lễ nghi hoàn tất, A Phúc bị đưa đến phòng tân hôn ngồi chờ, lại đợi hồi lâu mới nghe được tiếng cửa mở ra, có tiếng cười đùa của mọi người, trong đó còn kèm theo tiếng tam thiếu gia trêu chọc Thường Hiên, nói là bổn thiếu gia còn chưa thành thân, nhưng tiểu tử này lại giành trước.

Sau khi tất cả mọi người đi, cửa bị đóng lại, Thường Hiên cũng cất bước tiến vào.

Cảm giác được Thường Hiên đứng ở trước mặt, A Phúc giật mình một cái, vội vàng ngồi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.