Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 22



Sáng hôm sau, Văn Khải từ trên giường ngồi dậy, vò vò chỉnh lại mái tóc lộn xộn, hắn ngáp ngắn ngáp dài nhìn xung quanh phòng, nghe thấy tiếng nước chảy rì rào trong phòng tắm, khẽ cười tà, chậm rãi bước xuống giường đi đến cửa phòng tắm mở cửa, ngói đầu vào bên trong.

– Uây!! – Hạ Nghiệt chính là đang chăm chú đánh răng rửa mặt, thời điểm khi cậu ngửa đầu, cư nhiên gương mặt của Văn Khải lập tức nhảy vọt vào trong tấm gương, khiến cậu kinh hãi mà suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, chỉ giật thót mà nhất thời ngã bệt xuống đất.

– Hạ Nghiệt, anh không sao chứ?

Không ngờ đến bản thân lại dọa cậu sợ chết khiếp như vậy, Văn Khải vừa buồn cười vừa lo lắng chạy tới đỡ Hạ Nghiệt, miệng không tự chủ mà bật cười thành tiếng.

– Hắc.. Tôi dọa anh rồi sao? Thực xin lỗi a.

Hạ Nghiệt khinh miệt trừng mắt nhìn hắn, một phen dùng lực đẩy hắn ra, loạng choạng đứng dậy, chính là thời điểm hiện tại chạm phải vũng nước trên sàn, cậu bất giác trượt chân ngã xuống, lập tức cả người đều ghé vào lòng Văn Khải, kinh ngạc mở lớn mắt.

Văn Khải một bên ngây ngốc ngắm nhìn gương mặt Hạ Nghiệt, đầu óc hiện tại hoàn toàn trống rỗng, nhưng hai tay vẫn là gắt gao ôm chặt lấy cậu, tựa hồ không muốn buông một phút một giây nào. Hắn nhất thời nhoẽn miệng cười tà, thanh âm châm chọc nói.

– Hạ Nghiệt, anh rốt cuộc cũng chịu nhìn tôi. Thật tốt quá.

Hạ Nghiệt trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh, ánh mắt băng lãnh trong chốc lát trở về như cũ, một phen đứng bật dậy, không nói hai lời mà bước ra ngoài.

Văn Khải đưa mắt gian manh nhìn cánh cửa, nhún vai tỏ vẻ sung sướng, hắn khẩn trương đứng dậy nhìn vào tấm gương trước mắt, cười khẩy nói.

– Bước đầu thành công. Văn Khải, mày làm tốt lắm.

Vệ sinh cá nhân xong, Văn Khải đem bộ dạng phấn khởi bước ra, nhìn thấy Hạ Nghiệt đang trầm mặc ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ngẫu nhiên đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay ngắm nhìn thân ảnh tuyệt mỹ kia. Gương mặt kia chắc hẳn sinh ra không phải là một nghiệt tử, chính là do bàn tay ông trời ban cho, tựa như một thiên thần từ trên trời rơi xuống. Ánh nắng rọi qua khung cửa kính càng hiện rõ cái hảo của vẻ đẹp kia.

Hắn lén lút bước tới ôm lấy thân ảnh kia, miệng thều thào bên tai cậu.

– Hạ Nghiệt… anh thật đẹp.

Hạ Nghiệt có chút kinh ngạc mà mở lớn hai mắt, hắn… hắn ta vừa nói cái gì chứ.

– Hôm nay chúng ta đi chơi đi. Để tôi xem…. hmm… anh muốn tới công viên giải trí không? – Văn Khải thản nhiên ôm lấy cơ thể Hạ Nghiệt, đặt cằm lên vai cậu hỏi.

Hạ Nghiệt vừa nghe lập tức chán nản đảo mắt, hắn ta là trẻ lên ba sao, ngần tuổi này còn tới công viên giải trí, bệnh hoạn.

– Hảo a, chúng ta sẽ đến đó. Mau thay đồ thôi. – Văn Khải đột nhiên ngồi dậy, khẩn trương đẩy đẩy Hạ Nghiệt đến tủ quần áo, lục lọi tìm một bộ y phục thay vào, rất nhanh sau đó liền xuất phát lên đường.

Công viên giải trí ban ngày so với buổi tối tuy không được náo nhiệt vs đông đúc hơn hẳn, nhưng vừa nhìn khung cảnh nơi đây khiến tâm tình Hạ Nghiệt có vẻ thanh tỉnh một chút, bất quá với hoàn cảnh hiện tại đối với cậu chỉ là một sự đe dọa rất lớn, chính là Văn Khải hắn cứ 5 phút là mở miệng rủ cậu chơi những trò chơi cảm giác mạnh.

– Hạ Nghiệt, chúng ta chơi cái đó đi. Đi thôi! – Hắn nắm lấy cổ tay cậu kéo đến quầy bán vé, nhìn bộ dạng phấn khởi như trẻ lên ba của hắn khiến Hạ Nghiệt thập phần xấu hổ đi.

– C… cái quỷ gì vậy?… Như… như thế nào nó lại cao đến mức này chứ? – Cư nhiên thời điểm khi tàu lửa lên đến đỉnh, Văn Khải bấy giờ mới phát hiện độ cao lại kinh khủng hơn hắn nghĩ, trán cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hắn khẩn trương nắm chặt lấy bàn tay cậu, nhắm nghiền hai mắt, chờ bánh xe dần dần tuột xuống dốc.

– Aaaaaa!!

Tuy nhiên ngay sau đó Văn Khải hắn vẫn là không chịu bỏ cuộc, liều mạng thử thách bao nhiêu là trò chơi cảm giác mạnh, bất quá hệ quả vẫn là trưng bản mặt tái mét ra ngoài.

– Woaa! Hạ Nghiệt, anh như thế nào lại bình tĩnh thế chứ. Con ma đó hảo đáng sợ a. – Lúc ra khỏi ngồi nhà ma, Văn Khải sắc mặt trắng bệch nhìn xuống đất, bàn tay lại không ngừng ôm lấy ngực mình, thở hồng hộc tựa như bản thân vừa mới trải qua trận tử hình ghê ghớm.

– Ngốc, sợ thì lần sau đừng đi. – Hạ Nghiệt trầm mặc cúi đầu nhìn Văn Khải, rốt cuộc liền lạnh lùng mở miệng.

– A? – Văn Khải vừa nghe thấy thanh âm kia của cậu lập tức kinh ngạc bật người thanh tỉnh, cười hớn hở nói.

– Anh… anh rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi.

Hạ Nghiệt hừ nhẹ một tiếng, không nói hai lời liền bước qua hắn. Văn Khải nhếch miệng cười hạnh phúc, tâm tình trở nên tốt hơn bao giờ hết, khẩn trương chạy tới kè kè bên cạnh cậu.

– Tôi chơi vẫn chưa đã, chơi cái khác đi a… lần này là lần cuối cùng.

Quả nhiên, lần cuối cùng của hắn cũng là thời khắc nguy hiểm nhất, chính là đu dây trên núi. Hạ Nghiệt vừa mới nghe sơ qua nhân viên giới thiệu đã thấy sống lưng ớn lạnh khắp người, bất quá quan trọng nhất vẫn là Văn Khải hắn.

Trong nháy mắt cậu lập tức kinh ngạc với bản thân mình, như thế nào lại đi lo lắng cho hắn chứ, cậu điên thật rồi.

– Hai người chuẩn bị chưa? – Nhân viên đưa tay giữ chặt dây đai, ra hiệu cả hai sẵn sàng.

– Hạ Nghiệt, không sao, có tôi ở đây. – Văn Khải hai tay ôm chặt lấy Hạ Nghiệt, nghiêm nghị nhìn cậu.

Trong chốc lát, cả hai liền bất lực thả trong không trung rộng lớn, Hạ Nghiệt trầm mặc đưa mắt nhìn Văn Khải, phát hiện môi hắn một lúc càng trắng bệch, sắc mặt lại xanh xao cơ hồ sắp ngất xỉu, cậu có chút kinh hoảng mà lay tỉnh hắn.

– Văn Khải. Văn Khải….

Lúc Văn Khải đầu óc bắt đầu tỉnh táo, nhận ra bản thân đã đáp chân trên mặt đất tự lúc nào không hay, hắn đưa mắt nhìn sang phía Hạ Nghiệt, chỉ thấy cậu đang hai tay xách chai nước bước tới, đưa cho hắn.

– Uống đi.

– Cảm ơn. – Văn Khải ngần ngại nhận lấy, một hơi uống một ngụm nước ổn định lại tinh thần.

– Thực ra… cậu không cần phải làm những việc như vậy. Tôi biết cậu đang muốn lấy lòng tôi, nhưng tôi sẽ không thích cậu đâu. Từ bỏ đi. – Hạ Nghiệt ngồi xuống bên cạnh hắn, lạnh lùng nói.

– Không. – Hạ Nghiệt vừa dứt lời, Văn Khải đã mở miệng nghiêm túc cự tuyệt.

– Từ điển của tôi không có từ “Từ bỏ”. Hạ Nghiệt, tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi, yêu tôi, từ bỏ Sở Mặc.

Hạ Nghiệt trầm mặc cúi đầu, đối với cậu hiện tại không cần sự yêu thương từ ai cả, và kể cả cậu cũng không muốn yêu thương người khác, thực sự điều đó chỉ đem lại thống khổ và đau đớn mà thôi. Cậu đứng bật dậy, thanh âm run rẩy nói.

– Về thôi.

Văn Khải khẩn trương đứng dậy, một phen nắm lấy cổ tay cậu kéo về đối diện với mình.

– Hạ Nghiệt, tôi biết anh rất hận tôi. Tôi hiện tại cố gắng trở thành người khác, tôi vì anh mà làm những việc này. Tôi cũng biết anh sẽ khó chấp nhận tôi….

– Im đi! Tôi không cần. Không phải cậu muốn làm tình với tôi sao? Làm những trò lố bịch này làm cái gì chứ?!! – Hạ Nghiệt kích động hét lớn, thanh âm thập phần run rẩy.



– Trò lố bịch? Hạ Nghiệt, tôi hiện tại đang rất nghiêm túc! Tôi biết anh cực kì căm ghét tôi, tôi có thể thay đổi, tôi nhất định sẽ khiến anh yêu tôi… Bởi vì!! – Văn Khải nói đến đây liền thở hồng hộc nhìn Hạ Nghiệt, do dự quan sát con ngươi sớm đẫm lệ của cậu.

– Bởi vì em yêu anh, Hạ Nghiệt.

Hắn cúi đầu, ghé qua hôn lên nước mắt rơi trên gò má cậu. Sau đó hạ xuống khóe miệng Hạ Nghiệt thì dừng lại, bắt đầu chậm rãi thâm dò hôn lên môi cậu, hai tay không quên gắt gao ôm chặt thắt lưng người kia.

Đầu lưỡi hắn khẽ liếm lên đôi môi mềm mại, sau đó lại khẩn trương đỉnh tiến vào khoang miệng Hạ Nghiệt, lại gặp phải hàm răng cách trở.

Văn Khải hé mắt lén lút nhìn Hạ Nghiệt, chỉ thấy đôi lông mi ướt đẫm mà giật giật, bàn tay lập tức di chuyển đến lưng cậu, cao thấp vuốt ve.

Hạ Nghiệt cảm thấy vào lúc này phải lập tức đẩy Văn Khải ra mới đúng, chính là cậu bị cánh môi mềm mại cùng đầu lưỡi kia nhẹ nhàng lướt qua, cảm giác ôn nhu mà nhẹ nhàng tựa như bản thân được người khác che chở thực quá mức quyến luyến, cơ hồ cả thân thể đều vô pháp nhúc nhích.

Cảm nhận được người kia không kháng cự, hắn liền nhân cơ hội dùng đầu lưỡi thăm dò, thẳng đến trong miệng cậu tiến vào. Lực đạo ôm Hạ Nghiệt vào trong lồng ngực cũng tăng lên, khiến cậu bị không khí ấm áp xung quanh mê hoặc, không rõ bản thân đang nghĩ gì mà đáp lại nụ hôn của hắn.

Văn Khải hiện tại cảm thấy sung sướng đến phát điên, động tác cũng bắt đầu trở nên mạnh bạo hơn, điên cuồng đưa đầu lưỡi ở toàn bộ khoang miệng Hạ Nghiệt dao động một vòng, tham lam hôn mút lấy lưỡi cậu.

– Ưm… – Bị Văn Khải như tên chết đói mà càn quấy khoang miệng, Hạ Nghiệt nhịn không được khẽ rên một tiếng, thuận theo hắn mà cùng nhau phối hợp hôn lưỡi.

– Hạ Nghiệt… cùng tôi một chỗ, có được không? – Hai người hôn nhau mê mụi đến kiệt sức, Văn Khải lúc này mới chịu rời khỏi bờ môi của Hạ Nghiệt, hơi thở dồn dập nói.

Hạ Nghiệt trong phút chốc sực tỉnh táo lại, cậu… cậu đang làm gì thế này, cư nhiên chỉ vì lời nói ngon ngọt cùng hành động nhẹ nhàng mà ôn nhu của người cậu căm ghét, đã có thể dễ dàng buông thả mà đáp lại nụ hôn của hắn, điên thật rồi.

Cậu một phen đẩy Văn Khải ra, như người mất hồn mà lui về phía sau một bước, rồi hai bước. Sau đó lại là trở nên tức giận mà xoay người chạy đi.

– Hạ Nghiệt! – Văn Khải lập tức đuổi theo sau.

Chạy đến đường lớn thì hắn lập tức dừng bước nhìn xung quanh, chỉ thấy một chiếc xe lớn đang lao về phía Hạ Nghiệt, không suy nghĩ nhiều, hắn như điên mà chạy tới đẩy cậu ra. Trong phút chốc, cả người hắn lập tức nhào lộn trên xe tải, ngã rầm xuống nền đất, máu đen sẫm bắt đầu lan ra khắp mặt đường.

– Ôi Chúa ơi!

– Mau gọi cấp cứu!

Ngay thời điểm đó người dân xung quanh bắt đầu hốt hoảng lo sợ, thi nhau hô hoán gọi cấp cứu.

– Alo, làm ơn cho một xe cứu thương tới đường S, có hai thanh niên vừa xảy ra tai nạn… cả hai đều bị thương rất nặng.

===========

– Hạ Nghiệt, tôi từ đây sẽ cố gắng thay đổi.

– Tôi sẽ khiến anh yêu tôi, từ bỏ Sở Mặc.

– Em yêu anh, Hạ Nghiệt.

Hạ Nghiệt trong giấc mộng lúc ẩn lúc hiện gương mặt của người kia, hắn nói rất nhiều điều với cậu. Chính là chưa đầy một giây sau đó, cả thân thể hắn đều nhiễm đầy máu, tựa như một cương thi mà thất tha thất thểu tiến gần cậu, rốt cuộc biến thành một bộ xương không da không thịt.

Cậu hoảng hốt trợn lớn mắt tỉnh dậy, chỉ nghe thấy bên tai là những tiếng “tít tít” quen thuộc, phát hiện bàn tay mình đang cắm ống truyền nước, mới nhận ra bản thân đang nằm trong bệnh viện đi.

Một lát, thanh âm ong ong đau đớn phát ra từ đầu mình, Hạ Nghiệt theo bản năng cau chặt mày, vươn tay xoa xoa lấy đầu mình, cảm nhận trên đầu đã được băng một dải băng, không rõ chuyện gì đã xảy ra trước đó.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại ở đây?…. Không phải ban nãy mình và cậu ta còn đang ở công viên giải trí sao?

Cậu trong đầu không ngừng chất vấn, cố gắng nhớ lại thời điểm ban nãy, sau rốt cuộc liền phát hiện ra điều gì, cậu cả kinh mở lớn mắt, thanh âm run rẩy một cách lợi hại.

– Văn…. Văn Khải.

HẾT CHƯƠNG 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.