Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Chương 2



Hoàng Sa thành, nằm ở phía bắc Phượng Thiên thành, là lãnh địa của dân Bắc Man. Khi Hoàng đế Trung Nguyên bình định loạn dân Bắc Man, tòa thành này biến thành một đống hoang tàn. Mãi đến vài năm sau, có một người tự xưng là phú cổ thương nhân Kim lão gia đi đến Hoàng Sa thành định cư.

Nghe nói hắn chính là người Bắc Man, tuy rằng tự xưng là thương nhân, nhưng cũng có người nói hắn ở Bắc Man làm thổ phỉ nên phất lên.

Lại có lời đồn, hắn vào nhà cướp của dễ dàng như ăn cơm. Nhưng bởi vì nội loạn ngoại loạn ở Bắc Man đều đã bình định, không thể tiếp tục làm thổ phỉ nên hắn mới rửa tay gác kiếm.

Nhưng rửa tay gác kiếm rồi, mấy trăm thủ hạ dưới trướng của hắn đều há mồm chờ hắn ban cho cơm ăn. không còn cách nào khác, hắn đành phải học tập làm những việc đứng đắn, để nuôi sống gia quyến của mình. Mặc kệ thân phận của Kim lão gia này là gì, thì hắn cũng đã nhìn trúng Hoàng Sa thành, gom hết của cải mua lại ngôi thành này, dùng năm năm để chỉnh đốn từ trong ra ngoài, đổi tên thành từ Hoàng Sa sang Kim Sa.

Năm năm sau, Kim Sa thành chẳng những có rất nhiều người Bắc Man dọn đến mà ngay cả người Hán ở phía nam cũng vì địa thế của Kim Sa thành – nút giao trọng điểm giữa hai miền nam bắc mà bắt đầu tới đây ở.

Xung quanh Kim Sa thành đều là cát vàng, nhưng sau khi được cao nhân chỉ điểm, tạo nên một con đường, có thể dẫn nước sông vào trong thành tưới tiêu đồng ruộng, có thể gieo trồng thực vật, làm nông.

Kim lão gia trở thành thành chủ Kim Sa thành, trồng trúc cao quanh tường thành, chung quanh còn có sông lớn hộ thành, chủ yếu là để phòng đạo tặc sa mạc cướp bóc.

Vài năm qua đi, Kim Sa Thành nhanh chóng phát triển phồn vinh. Kim lão gia cũng thành công chuyển đổi từ việc kinh doanh tiền trang nhỏ trở thành tiền trang lớn nhất Kim Sa thành.

Lí do có thể thành công như vậy, nguyên nhân là do lão có một đôi tài tử —— Con trai tên Kim Húc Diêu, con gái tên là Kim Đan Đan.

Kim Đan Đan là chưởng quản tiền trang lớn ở Kim Sa Thành. Mà những chi nhánh mở rộng về phía nam thì đều giao cho con trai Kim Húc Diêu phát triển.

Năm nay Kim Đan Đan vừa tròn hai mươi, vô cùng xinh đẹp động lòng người, làn da thừa hưởng sắc trắng nõn nà của phụ nữ Bắc Man, cộng thêm đôi mắt đào hoa màu lam đậm. Dáng người nàng yểu điệu, lại có đầu óc khôn khéo.

Vì nuôi sống mọi người làm việc ở tiền trang Kim thị, suy nghĩ đầu tiên sau khi thức dậy của nàng đều là những toan tính, luôn luôn mang theo người một bàn tính làm bằng bạch ngọc và ngà voi.

Còn Kim lão gia thì sao? đã ở trong nhà lớn của hắn cùng phu nhân của hắn hưởng phúc rồi.

“Đưa tiền cho ta!!” Lúc này, Kim Đan Đan đang ở đại bản doanh – tiền trang, nàng oán hận cắn răng, gào thét như con mèo nhỏ xù lông.

“đi cướp mới có!” một trong những tên bảo tiêu của kim hiệu tư nhân – Phục Nghĩa Phi vừa vặn từ ngoài đi vào, trên tay còn cầm một cái đùi gà hung hăn cắn.

“Mẹ nó, ngươi đi cướp cho ta đi! – Kim Đan Đan quả nhiên có hào khí của nữ tử phương bắc, không chút che giấu, bực bội liền mắng người.

“Ăn, ăn, ăn, ngươi chỉ biết ăn, nuôi con gà so với nuôi ngươi còn tốt hơn, ít nhất gà còn có thể sinh cho ta cả đàn gà con!” Nuôi hắn làm gì khi mà hắn toàn lựa những lúc quan trọng nói lời châm chọc nàng.

“Bà điên!” Phục Nghĩa Phi hừ một tiếng, tự nhận mình là nam tử hán không thèm so đo với nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, cầm chân gà sang một bên gặm cắn.

Kim Đan Đan trừng mắt nhìn hắn, lại vùi đầu tính toán sổ sách, gẩy gẩy bộ bàn tính bạch ngọc, ý đồ cân bằng doanh thu với số chi của tiền trang tháng này.

“Tiểu thư, những điều này đều là do khoảng thu tháng này bị gia hạn, các hiệu buôn thiếu nợ chúng ta chỉ thu lại bảy phần, còn khất lại ba phần vì vốn của họ không đủ, muốn chúng ta gia hạn thêm thời gian thu tiền.

Đại sảnh Kim hiệu chợt có một nam tử cao lớn bước vào, trên mặt đeo kính mắt tây dương viền vàng, diện mạo tuấn mỹ nhã nhặn. So với Phục Nghĩa Phi cầm chân gà tục tằng không chịu được kia thật khác nhau một trời một vực. Hoàng Tả Giới là chưởng quầy Kim Đan Đan tâm đắc nhất, hắn chuyên kiểm tra thương gia nào có đủ tư cách vay mượn tiền để làm vốn hay không, lại từ các cửa hàng thu về không ít lợi nhuận, bọn họ giám sát các cửa hàng vay vốn của Kim hiệu để thu hồi lợi tức vay mượn định kì.

- Tiểu thư, đây đều là khoản tiền thu hồi được từ cửa hàng Nguyệt ở Thừa Tam thành, bởi vì không còn khả năng xoay vòng vốn, chúng ta lại phải thu hồi khoản tiền vay về.

- Tốt lắm, tốt lắm – Nàng biết, phái Hoàng Tả Giới ra tay quả nhiên là không có vấn đề - Nếu như cửa hàng này đã không có tiền đồ, chúng ta đành phải đem tiền cho vay thu hồi trước thời hạn vậy.

không còn cách nào khác! Người không vì mình, trời tru đất diệt, trước cứ phải củng cố cho tốt Kim hiệu tư nhân của mình đã.

Khi nàng đang bận đến thất điên bát đảo, một gã nam nhân cao lớn lại đạp cửa tiến vào. Gương mặt hắn hơi cục mịch nhưng cương nghị, có điểm bất đồng với khuôn mặt là hắn búi một đầu chỉ có ba phần tóc trên.

Đặc biệt, hắn để đuôi tóc rất dài, tùy ý thắt thành một bím tóc, thân mặc trang phục phương bắc màu xám.

- Tiểu thư, ta muốn thành thân.

Hạng Duật đứng trước mặt nàng, mở miệng thốt ra lời làm chấn động lòng người. Kim Đan Đan nâng mắt đẹp lên nhìn. Lúc này gã người Hán này đến nháo cái gì đây? Hạng Duật cũng là một trong những chưởng quầy nàng tâm đắc nhất, có điều đầu óc nam nhân này giống như bị cái gì làm cho tắc nghẽn, có đôi khi hắn nói một là một, như thế nào cũng không thể thay đổi, người khác khuyên can thế nào cũng không có cách lay chuyển hắn.

Bây giờ lại đột nhiên thốt ra một câu hắn muốn... Thành thân?! Đầu nàng lại bị hắn làm đau âm ỉ, không biết thần kinh hắn lại không ổn chỗ nào.

- Cái gì? - Phục Nghĩa Phi mở to đôi mắt đen láy - A Duật, người trong lòng ngươi chịu gả cho ngươi rồi sao?

Hạng Duật lắc đầu:

- Bọn họ không chịu gả nữ nhi cho ta.

Tính lần này, hình như đã là lần thứ chín hắn đến cửa cầu thân, lại thất bại.

- Vì sao? - Kim Đan Đan nhíu mày, nhịn không được tò mò hỏi.

- Bọn họ yêu cầu ta xuất Sính Kim hai vạn lượng (hai vạn = 20.000), bằng không nhất định không chịu gả nữ nhi cho ta - Hạng Duật nói.

Kim Đan Đan khó chịu vô cùng gầm lên:

- Hai vạn lượng? Là cô nương nhà ai? Hình dáng ra sao?! Nàng ta là nữ nhi nạm vàng hay là nạm bảo thạch? Sính Kim đến hai vạn lượng?

Có lầm hay không? Cha nàng nói nàng chỉ cần năm ngàn lượng là có thể xuất giá, nữ nhân không biết tốt xấu này lại dám đòi Sính Kim cao hơn nàng!

- Cho nên, A Hạo và Tiểu Kỳ bảo ta đến tìm tiểu thư, nhờ tiểu thư làm chủ cho ta.

Hạng Duật nhớ tới lúc huynh đệ tốt Liêm Thiên Hạo và Quý Nam Kỳ giựt dây thúc giục, không nhịn được đỏ mặt.

- Làm chủ gì? - Muốn lấy vợ phải tự mình đi cầu thân! Muốn nàng làm chủ cái gì?

- Ta còn thiếu một vạn năm ngàn lượng Sính Kim (một vạn năm ngàn = 15.000)... - Hạng Duật cười duyên, cười đến mức nhìn cả người lẫn vật đều ngu ngơ. Nhưng mà, Kim Đan Đan lại rất muốn dùng bàn tính bạch ngọc trên tay đập tỉnh hắn!!!!

- Ngươi đi cướp được rồi đó!

Nhắc tới tiền, nàng giống như cô nương không có tí tiền nào trong túi vậy.Muốn mượn tiền lấy thê tử? không có cửa đâu.

Cưới một nữ nhân không sinh lợi, không phát tài về làm gì? Chỉ là phế vật làm lãng phí đồ ăn chực mà thôi.

- Làm trở ngại nhân duyên người khác sẽ gặp báo ứng - Liêm Thiên Hạo xuất hiện nói giúp huynh đệ.

- Được! Ngươi có bản lĩnh, ngươi tự đi kiếm một vạn năm ngàn lượng cho Hạng Duật nha!

Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn cái tên ngu ngốc chỉ biết ăn cơm lại không biết sự đời kia.

- Mẹ nó, nếu lão tử có tiền, thì đâu đến cầu xin ngươi giúp đỡ chứ.

Nếu không phải bị Quý Nam Kỳ giữ chặt, Liêm Thiên Hạo đã sớm sấn đến trước mặt nữ nhân không biết trời cao đất rộng này khai chiến rồi.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng nhìn về phía Hạng Duật

- Ngươi nói đi, là cô nương nhà ai?

- Thiên kim Nguyên phủ ở Ngọc Châu thành. Khuê danh Nguyên Sơ Chân - Nhắc tới người trong lòng, khóe môi Hạng Duật lại cong lên cười tươi.

Nguyên Sơ Chân? Kim Đan Đan đảo mắt, bắt đầu động não, trong lòng lại cả kinh.

A!

không ngờ Hạng Duật cũng có mắt nhìn ghê, lại đem lòng ái mộ thiên kim Ngọc thương (người buôn bán ngọc) lớn nhất Ngọc Châu thành. Nghe đồn, tiểu thiên kim Nguyên phủ vừa ra sinh ra đã được phúc tinh chiếu mệnh, có bản lĩnh khiến đá thành ngọc, là đứa trẻ do thần tài chuyển thế. Ai cưới nàng về nhà, quả thực chính là cưới nguyên cái cung thần tài.

Tuy rằng lời đồn đãi không thể tin, nhưng mà y theo tình huống phát đạt của Nguyên phủ này mấy năm nay, tâm Kim Đan Đan hơi động. Để Hạng Duật cưới một cô nương không biết đẻ trứng về nhà, chi bằng thành toàn cho hắn lấy tiểu thần tài Nguyên phủ.

- Được! Ta đồng ý cho ngươi lấy nàng ta.

Miệng Kim Đan Đan tươi cười giảo hoạt, tuyên bố khiến năm tên nam nhân ở đây đều mặt mày choáng váng. Lòng của nữ nhân quả nhiên như đáy biển, vĩnh viễn không thể tưởng tượng được các nàng ngay sau đó nghĩ cái gì.

- Mẹ nó, rốt cục là ngươi đồng ý cho A Duật vay tiền cầu thân thật ư?- Liêm Thiên Hạo không nghĩ tới hôm nay nàng lại sảng khoái đồng ý như thế, nhắc tới tiền lại hào phóng cho mượn.

- Ai nói ta sẽ cho vay tiền? - Nàng hừ hừ - Giống như Phục Nghĩa Phi nói, không có tiền thì đi cướp, không có được thê tử thì... Chúng ta đi đoạt tân nương!

Mọi người nghe xong thì trợn tròn mắt. Nữ nhân này kiếp trước không phải ma nữ chuyển thế, mà chính là thổ phỉ đầu thai.

---

Nguyên Sơ Chân chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn,da dẻ hồng hào phấn nộn, đôi mắt tròn đen láy như mực, dưới cái mũi nhỏ là đôi môi hình trái tim. Nàng thoạt nhìn nhỏ nhắn hoạt bát, mặt nhỏ, miệng cũng nhỏ, nhưng lại có một đôi mắt to tròn.

Lúc nàng buồn bực, môi trên cắn môi dưới, bộ dáng hờn dỗi trông quả thật rất đáng yêu.

Nàng hờn dỗi cái gì à? nói ra thì dài dòng lắm!

Nàng nói nàng không muốn gả cho đại thiếu gia Trần phủ, nhưng cha và mẹ lại kiên quyết muốn nàng lên kiệu hoa, bởi vì lúc nàng chưa chào đời đã được chỉ hôn cho Trần đại thiếu.

rõ ràng nàng đã đàm phán với cha mẹ nhiều lần, nhưng mà đầu cha vẫn cứ cổ hủ như vậy, nói không thể thất tín với bằng hữu, kiên trì muốn gả nàng cho Trần đại thiếu.

Nàng đối với Trần đại thiếu không có một chút hứng thú nào. Tuy rằng cả hai cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, nhưng nàng và hắn chỉ có tình nghĩa huynh muội. Hơn nữa... Nàng nhìn chán cái bản mặt hắn lắm rồi! Nghĩ đến sau này mỗi ngày tỉnh giấc đều phải thấy gương mặt của Trần đại thiếu, nàng đã cảm thấy mặt mũi mình muốn nhăn lại giống như cái bánh bao rồi. Nàng rất muốn phản kháng, nhưng không biết phải phản kháng như thế nào.

---

Từ nhỏ, nàng đã được nâng niu trên tay như viên ngọc Minh Châu, không biết cuộc sống thiếu thốn là gì, mỗi ngày chỉ cần học cầm kỳ thư họa, khi nào có hứng, tâm huyết dâng trào thì đi ra sân sau bắt bươm bướm, hoặc là chơi xích đu, những chuyện khác nàng không cần phải lo lắng.

Nhưng cuộc sống mỗi ngày trôi qua như vậy thật nhàn chán. Cuối cùng nàng xin cha cho học cách giám định ngọc khí (giám định chất lượng ngọc). Trời sinh đã có khí chất, nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngọc thật hay ngọc giả. Đây cũng là việc mà nàng thấy hứng thú nhất. Nhưng càng lớn, cha và mẹ càng lúc càng quản chặt thời gian của nàng. Bắt nàng ngoan ngoãn ở trong phòng học cầm kỳ thư họa, không học thì lập tức bị cấm cửa không cho đi đâu. Nàng bị làm buồn đến điên rồi!!

- Tiểu thư, tiểu thư... – Nhà hoàn Thúy Hương theo hầu nàng bước vào phòng, dáng vẻ thần bí - Cái người ăn nói thô lỗ đó lại tới nữa.

Cái mặt nhăn nhó như bánh bao của Nguyên Sơ Chân lập tức cười tươi. Nam nhân này đã đến cầu thân chín lần, chín lần đều bị từ chối, nàng không nhịn được cười trộm thành tiếng. Nghị lực của nam nhân này quả thật rất cao, từ lúc nàng đến tuổi thành thân, hắn cứ mỗi 3 tháng lại đến cầu thân một lần, nhưng kết cục đều bị cha nàng đuổi ra ngoài. Nghe nói hắn xuất thân không tốt, hơn nữa hiện tại đang làm chưởng quầy thu trướng (thu tiền lời, lãi tức) ở Kim Sa thành.

Aiz! Nghe nói thành chủ của Kim Sa thành trước kia là thổ phỉ, nay đã rửa tay gác kiếm thôi không làm chuyện xấu nữa, mở kim hiệu tư nhân. Bởi vậy mọi người đều bàn tán sau lưng nói gã Hàng Duật hay tới cầu thân này cũng là thổ phỉ.

Nguyên Sơ Chân nhớ lại diện mạo của hắn, thân hình cao lớn, dáng dấp hơi thô, cằm vuông, nhìn qua quả thật rất giống người xấu. Nhưng mỗi lần nàng tránh ở góc tường nhìn lén bộ dạng cầu thân của hắn nói chuyện với cha mẹ nàng.... nói hắn là người xấu cũng có hơi quá đáng. Nhưng diện mạo của hắn đúng là có hơi hung ác, ăn mặc không giống người Hán. trên thực tế hắn có phải thổ phỉ hay không nàng cũng chẳng biết. Dù sao nàng và hắn cũng chưa từng nói qua câu nào.

Nàng lén lút đến đứng ở một góc bên ngoài đại sảnh, vừa vặn có thể nhìn thấy động tĩnh bên trong phòng. Nhưng không ngờ trong đại sảnh không chỉ có một mình Hạng Duật, mà còn có bốn gã đại hán khác và một cô nương tuổi xấp xỉ nàng.

không biết họ nói chuyện bao lâu, chỉ thấy cuối cùng cha nàng tức giận đập bàn quát:

- không có hai vạn lượng sính kim, thì đừng mơ lấy được nữ nhi của ta. Huống chi các ngươi đừng cho là ta không biết lai lịch người của Kim gia! Làm sao ta có thể đem nữ nhi bảo bối của ta gả cho người của con của thổ phỉ được!!

Con của thổ phỉ?! Kim Đan Đan nhíu mày. Đây là tin đồn xưa lắc rồi, Nguyên lão gia này thật đúng là lão già ăn mà không tiêu, không theo kịp chuyển biến thời đại gì cả!

- Nguyên lão gia hãy nghe ta nói, Kim Sa thành đây là nể mặt lão mới cầu thân nữ nhi của lão. Cũng không phải bán heo bán trâu gì mà lão đòi đến hai vạn sính kim, đó chỉ là chút lòng thành, lão đòi như thế khác nào làm khó dễ bọn ta! – Để lấy được tiểu thần tài về, nàng nhẫn nhịn lão ta.

Nguyên lão gia tức giận chỉ vào mũi Kim Đan Đan:

- Đừng cho là ta không biết ngươi, ngươi là con gái của Kim gia. Cái kim hiệu ăn lời cắt cổ của ngươi khiến cho không ít hiệu buôn vì lãi nặng mà liên tục đóng cửa. nói cho cùng, thổ phi sinh con ra cũng là thổ phỉ, chỉ có cách thức làm thổ phỉ không giống nhau thôi!!

Aaaaa!!!! Kim Đan Đan tức giận đứng lên, chuẩn bị tư thế cãi nhau:

- Lão già kia!! Lão có biết thổ phỉ là cái gì ko? Thổ phỉ có giống như ta ôn tồn đến cầu thân vậy không? Thổ phỉ có giống như ta cho người khác mượn tiền xoay vốn không? Ta cảm thấy lão mới giống thổ phỉ, biến con gái mình trở thành công cụ phát tài, muốn cưới phải có hai vạn lượng?! Con gái lão nạm vàng hay nạm ngọc? Sao lão không đi ăn cướp đi?! Hứ!!

Nàng mà mắng người thì chẳng dễ nghe chút nào! Liêm Thiên Hạo vội vàng che cái miệng nhỏ đang bắn pháo của nàng lại:

- Chết tiệt, ngươi im miệng!!

Kim Đan Đan trừng mắt nhìn Liêm Thiên Hạo, toàn thân giãy dụa. Hoàng Tả Giới lý trí nhất, quyết định nói đạo lý với đối phương:

- Nguyên lão gia, về sính kim chúng ta có thể từ từ bàn bạc, chỉ cần ông không đưa giá trên trời như vậy...

- Hừ!! – Nguyên lão gia phất tay áo qua mặt – không thương lượng gì hết. Nữ nhi của ta phải gã cho thiếu gia Trần phủ. Đám người Kim Sa thành các người dù có khiêng đến một tòa Hoàng Kim thành (thành bằng vàng) ta cũng không bán nữ nhi cầu vinh!!

- Hoàng Kim thành?!... Lão ăn... - Cái miệng nhỏ nhắn ồn ào kia lại bị bàn tay to bịt kín.

- Nguyên lão gia thật sự không nhượng bộ sao?! – Hoàng Tả Giới thở dài một hơi, bất đắc dĩ hỏi.

- Tiễn khách!! - Nguyên lão gia phất tay, muốn tổng quản tiễn khách – Vì tránh cho các ngươi mỗi ngày tới cửa dây dưa, ta quyết định vài ngày sau sẽ tiến hành hôn sự cho nữ nhi ta, như vậy may ra đám thổ phỉ các ngươi sẽ buông tha cho nó.

- Aiz... - Hàng Duật thở dài một hơi, xem ra hôm này cầu thân lại thất bại rồi.

- Lão nhân gia chết tiệt kia!!! Sao lão dám... – Kim Đan Đan lại bị hai đại nam nhân lôi ra ngoài, ba nam nhân còn lại đưa tay cáo từ. Nguyên Sơ Chân không kịp trốn đi, bị bọn họ bắt gặp trước cửa phòng.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy diện mạo Hàng Duật gần trong gang tấc thế này. Ngay sau đó, hắn nhếch môi cười tươi, con ngươi đen láy ngập tràn nhu tình, đường cong trên khuôn mặt cương nghị của hắn dãn ra. Nàng cắn môi, nhát gan lui về phía sau vài bước. Đôi mắt dịu dàng đen láy khiến nàng hoảng hốt lạ thường.

Nàng lặng lẽ nắm chặt hai ống tay áo, nhấc váy xoay người chạy đi. Hàng Duật không nghĩ rằng nàng sẽ bỏ đi, trong lòng buồn bã.

- đi thôi! - Quý Nam Kỳ vỗ vai hắn – Lần sau gặp lại, nàng chính là của ngươi...

Hàng Duật gật đầu, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhạt. Lần tới gặp nhau, nàng sẽ là thê tử của hắn.

--- --------

Nguyên Sơ Chân không biết mình có nên chán ghét tên nam nhân đến cửa cầu thân hay không. Nếu như không có hắn, nàng sẽ không bị bắt gả cho Trần đại thiếu sớm như vậy. Chắc mấy ngày trước họ náo loạn đến cầu thân làm cho cha giận dữ nên mới quyết định gả nàng đi sớm... Huhu... nàng cảm thấy tên nam nhân lỗ mãng kia chính là người xấu!

Nàng bị bắt buộc mặc áo đỏ, đội mũ phượng, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh tế, cực kỳ xinh đẹp, rồi bị lôi lên kiệu tân nương gả đi. Chán ghét! Chán ghét!!! Nàng không muốn bị gả đi! Ngồi trên kiệu hoa Nguyên Sơ Chân cau mày, chẳng lẽ nàng thật sự cam tâm gả cho Trần đại thiếu? Chỉ cần nhớ đến diện mạo của hắn nàng sẽ nhăn mặt mất hứng.

Ló đầu ra nhìn gương mặt chàng thiếu niên 17 tuổi, nghĩ đến sau này phải ở chung với hắn vài chục năm. Ôi! Giết nàng đi!! Nàng chớp mắt đẹp đảo qua đảo lại, lặng lẽ xốc khăn đỏ lên, nhìn quanh. hiện tại kiệu hoa đang ở đường, chút nữa sẽ vào đến Trần phủ, đến lúc đó nàng sẽ như con vịt bị nấu chín, có cánh cũng không bay được.

không được, nàng nhất định phải nghĩ cách!!

- Ôi!! – Nàng lớn tiếng kêu lên, muốn người bên ngoài kiệu hoa chú ý.

- Nguyên tiểu thư, người làm sao vậy? – Người săn sóc dâu đi đến cửa sổ của kiệu hoa, sốt ruột hỏi.

- Đột nhiên ta đau bụng quá!! - Nguyên Sơ Chân ôm lấy thắt lưng, giả bộ thống khổ - Có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi chút không? Ta muốn đi... một chút...

Người săn sóc dâu gấp đến mức toát mồ hôi:

- Nguyên tiểu thư à, người nhịn một chút đi được không?

- Ngươi cho rằng đau bụng đi ngoài có thể nhịn được sao? Hay là ngươi muốn ta đi ra ngay lại lễ đường? -Ngữ khí Nguyên Sơ Chân vô cùng đáng thương. Người săn sóc dâu không còn cách nào khác, đành phải bảo kiệu phu vòng đến trà lâu phía trước cho tân nương... ‘giải quyết’ đại sự...

Nguyên Sơ Chân xuống kiệu, kêu người săn sóc dâu chờ bên ngoài, chỉ cho nha hoàn đi theo. Vào sau hậu viện trà lâu, nàng bức bách nha hoàn ra phía sau một vách đá lớn với nàng.

- Mau cởi y phục của ngươi ra.

Nguyên Sơ Chân trừng mắt đẹp uy hiếp nha hoàn. Nha hoàn không dám phản kháng chủ tử, bèn cởi y phục trao đổi với giá y tân nương tử của nàng. Đổi quần áo xong, Nguyên Sơ Chân đội khăn đỏ lên đầu cho nha hoàn dặn dò:

- Ngươi phải nhớ kĩ trước khi bái đường không được nói câu nào biết chưa?!

Nha hoàn dùng sức gật đầu:

- Nhưng mà... tiểu thư...

- Câm miệng. Dù là ta nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không được mở miệng. Còn nữa, ngươi cứ đợi ở chỗ này, lát nữa người săn sóc dâu sẽ tới tìm ngươi.

Nàng dặn dò xong, liền nhân lúc trà lâu nhiều người, trà trộn vào đám người trong rồi rời khỏi.

Nàng vừa đi không bao lâu, người săn sóc dâu liền đi tìm tân nương, vừa thấy tân nương ngơ ngắc ngồi ở vách núi cao, lập tức dẫn nàng tới kiệu hoa.

Nguyên Sơ Chân thấy kiệu hoa đi về hướng Trần phủ, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra. Tuy rằng thực sự là có lỗi với cha mẹ và Trần gia, nhưng nàng không muốn cuộc sống từ nay của mình phải chôn vùi trong những ngày tháng chán ngắt vô vị. Cho nên nàng tính đi xem thiên hạ này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu.

Hạ quyết tâm, Nguyên Sơ Chân hất mặt lên cười thỏa mãn. Cũng may nàng có chuẩn bị từ sớm, đem theo hầu bao đầy bạc, đủ để nàng ngao du mấy ngày.

Nàng xoay người bước đi, mới bước một bước liền đụng phải một bức tường thịt.

- Ái da...

Nàng tức giận nâng mắt, đang muốn mắng cho tên đụng nàng một trận lại không thể nói ra câu nào...

- Chúng ta lại gặp nhau.

Giọng nói trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu nàng, mang theo giọng cười gian xảo lọt vào tai nàng. Nàng thở dốc kinh ngạc, không nghĩ ngợi nhiều, toan tránh sang một bên bỏ chạy. Đáng tiếc, nàng đã rơi vào thiên la địa võng, bốn phía đều có người thủ sẵn.

- Bắt lại cho ta - một giọng nói mềm mại vang lên, ra lệnh cho năm tên đại hán bắt một tiểu cô nương - Nếu để nàng ta trốn thoát, lương của các ngươi sẽ giảm một nửa.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.