Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 12: Mặt kề mặt



Khi thời gian trôi dần về tối, Hạ Trường Sinh ở lại trong phòng không làm gì. Lâm Kiến cũng ở trong phòng với hắn. Hạ Trường Sinh ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đùi, hai mắt nhắm lại, như đang nghỉ ngơi cũng như đang tu hành.

Lâm Kiến có hơi nhàm chán, y học theo dáng vẻ của hắn, ngồi xếp bằng lại, đáng tiếc không ngồi được bao lâu đã tê chân, vì thế lại khôi phục trạng thái hai chân duỗi thẳng.

Đợi ở nơi này rất chán, Lâm Kiến chẳng làm gì được chỉ có thể nhìn Hạ Trường Sinh trong phòng.

Ánh nắng chiều màu vàng cam, Hạ Trường Sinh ngồi trên giường, cúi đầu, ba ngàn tóc đen rũ xuống theo động tác của hắn như thác nước.

Lâm Kiến nhìn hắn đến ngây ra.

Chỉ cần hắn không nói lời nào thì vẫn là cảnh đẹp ý vui.

“Nói đi.” Hạ Trường Sinh mở miệng.

Lâm Kiến hận, vì sao Hạ Trường Sinh lại mọc thêm một cái miệng chứ.

Hạ Trường Sinh nói: “Trời sinh hai mắt ngươi đã vậy sao?”

Lâm Kiến không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, y hơi khựng lại, chậm rãi nói: “Ta nghe nói… bởi vì ta cũng không nhớ những chuyện xảy ra lúc ta mới sinh ra, chỉ có thể nghe nói.”

Y vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt khinh thường khi Hạ Trường Sinh nói tin tức tình báo của y không chuẩn đó.

Hạ Trường Sinh cười khẽ.

“Đại ca của ta nói, khi ta mới sinh hai mắt vẫn mãi chưa mở, cho nên cũng không phải ngay từ đầu đã biết ta là dị đồng.”

Mỗi lần nhớ lại chuyện này Lâm Kiến đều thầm cảm thấy may mắn vì lúc mới được sinh ra y không mở mắt, nếu không dựa theo bản tính của cha mẹ y, ngay khi phát hiện điểm khác thường sẽ lập tức vứt y đi ngay.

“Trong nhà nhiều trẻ con, cha mẹ cũng bận, cho nên khi ta ba tuổi, bọn họ mới phát hiện hai mắt của ta không giống nhau. Ban đầu bọn họ còn nghĩ là tật ở mắt, không để ý đến. Sau đó cuối cùng bọn họ cũng biết, mắt ta có thể thấy… quỷ? Yêu quái? Vật kỳ lạ? Về sau người khác thấy hai mắt ta cũng cảm thấy rất lạ, cho nên tỷ tỷ của ta mới dùng vải thừa trên váy của tỷ ấy may một cái che mắt cho ta. Tam tỷ của ta tên là Lâm Thời, đã gả ra ngoài từ sớm. Gả đi rồi cũng chưa từng trở về.”

“Đôi mắt của ngươi không phải mắc bệnh.” Hạ Trường Sinh nghe xong trải nghiệm của y vẫn rất thờ ơ, thậm chí cố gắng sửa lại cho đúng những lỗi sai trong lời y nói.

Lâm Kiến không khỏi cười khúc khích: “Hiện tại ta cũng đã không nghĩ là bệnh nữa rồi.”

“Ừ.” Hạ Trường Sinh mở to mắt, thả chân xuống, nói với Lâm Kiến: “Giới tu chân của chúng ta có một số người trời sinh đã có một số thể chất đặc thù. Tình huống này của ngươi ta cũng từng nghe rồi, Chưởng môn đời trước trước trước nữa của chúng tên là Linh Triệt, chính là mắt âm dương trời sinh, có thể nhìn thấu ngụy trang của yêu ma quỷ quái, nhìn thấu tất cả mọi thứ. Chẳng qua người ta có một đôi còn ngươi chỉ có một con.”

Lâm Kiến chớp chớp hai mắt, từ đoạn giữa y đã nghe không hiểu rồi.

“Ta muốn đưa ngươi đi học quá, nói chuyện với đồ ngu ngốc thật tốn sức.” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu lên, hoạt động cổ.

“Trong lòng ngươi có ai thông minh không?” Lâm Kiến có phần không chịu nổi người này.

“Không có, con người đều rất ngốc.” Hạ Trường Sinh có một loại cô tịch mang tên chỉ mình ta hiểu ta: “Ôi, nhưng ta thường xuyên tự dặn mình phải hạ mình, hạ thấp tư thái, chăm sóc người đời, nếu không sẽ chẳng có ai để giao lưu.”

Lâm Kiến phản bác: “Ngươi có từng nghĩ đến, những người khác cũng không muốn giao lưu với ngươi.”

“Không có, bởi vì ta như hoa như ngọc, người muốn bám lên người ta rất nhiều.”

Lâm Kiến ngậm miệng.

“Không cần lo lắng.” Hạ Trường Sinh cười xinh đẹp: “Có lẽ vận mệnh đều đã có sắp xếp.”

Lâm Kiến ôm đầu gối, trong bóng đêm lặng lẽ nhìn Hạ Trường Sinh: “Chúng ta không đi tìm thi thể sao?”

“Thời gian không còn kịp rồi, chờ xem.” Hạ Trường Sinh lại đả tọa.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, trong gian phòng tối tăm, Lâm Kiến không nhịn được nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến tận khi… bên tai y truyền đến tiếng leng keng leng keng.

“Oan có đầu, nợ có chủ.”

“Hồn ơi về đi.”

Lâm Kiến mở choàng mắt.

Trước mắt y một mảnh đỏ như máu, đợi y chớp mắt hai lần xong mới nhận ra, là một nữ nhân mặc áo đỏ đứng cách y không xa. Nàng ta mặc áo cưới màu đỏ, đi giày đỏ, móng tay dính máu, đội khăn voan đỏ, đoan trang đứng cạnh vách tường.



Trong phòng âm u ẩm ướt.

Lâm Kiến không nhịn được đạp chân một phát.

Vừa động, lúc này y mới phát hiện chân mình đã tê rần bởi vì chân giữ một tư thế trong thời gian dài.

Trong lúc Lâm Kiến đang lăn lộn, tân nương kia lại gần y thêm một chút.

“Trời ơi!”

Không đợi y kịp phản ứng lại, tân nương kia đã lại gần y thêm một chút. Nàng ta không hề di chuyển những vẫn đang kéo gần khoảng cách với Lâm Kiến. Cuối cùng Lâm Kiến cũng không chịu được áp lực, gấp đến độ liên tục phun ra một loạt lời thô tục học được trên phố, trong lời nói bao gồm xưng hô giữa người nhà, bộ phận trên thân người, còn có một ít cách chết mà con người không thể tiếp cận.

Tân nương không chịu ảnh hưởng, vẫn tiến đến gần Lâm Kiến.

Đến khi Lâm Kiến nói hết lời, tân nương đã đến trước mặt y, Lâm Kiến đang ngồi trên sàn nhà, nhìn từ dưới lên lại phát hiện điều ngoài dự kiến. Tân nương lần này có đầu. Khuôn mặt dưới khăn voan trắng nhợt như giấy Tuyên Thành, môi đỏ như bôi máu. So sánh với không đầu thì có đầu lại càng đáng sợ hơn.

Cuối cùng chân Lâm Kiến cũng có thể cử động, y xoay người bò dậy, lao về phía Hạ Trường Sinh đang ở sau lưng.

Hạ Trường Sinh vươn tay, ôm lấy Lâm Kiến đang nhào về phía mình.

“Ngươi sao thế?” Hạ Trường Sinh hỏi

“Có quỷ! Tân nương kia đến rồi!” Lâm Kiến dán mặt lên lồng ngực ấm áp của Hạ Trường Sinh, trở tay chỉ vào tân nương.

Hạ Trường Sinh dùng sức muốn kéo y ra.

Lâm Kiến quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Một cái liếc mắt này, Lâm Kiến cảm thấy trái tim mình tạm ngừng đập trong một giây.

Tân nương kia kề ngay bên cạnh đầu y, nàng ta khom lưng đứng phía sau Lâm Kiến, dán vào y. Khoảng cách giữa hai người chưa đến một ngón tay, Lâm Kiến chỉ cần quay đầu lại đã có thể mặt dán mặt với nàng ta.

“Ngươi sao thế?” Hạ Trường Sinh nghi hoặc khó hiểu.

“Như ngươi mà cũng là đạo trưởng đấy!” Lâm Kiến ôm chặt lấy eo Hạ Trường Sinh, mặc kệ hắn có kéo thế nào Lâm Kiến cũng không buông tay: “Quỷ đã chạy vào rồi! Ngươi không nhận ra chút nào sao?”

“Nếu có quỷ, đương nhiên ta sẽ phát hiện đầu tiên, nhưng vấn đề là bây giờ đâu có gì đâu.” Hạ Trường Sinh đáp.

Ảo giác sao?

Lâm Kiến dùng sức kéo miếng vải che mắt phải ra, đánh bạo quay đầu lại lần nữa.

Y lại một lần nữa mặt kề mặt với tân nương quỷ.

“Á á á! Là thật đó!” Lâm Kiến muốn phát điên.

“... Thì ra là thế.” Hạ Trường Sinh ngộ ra.

Lâm Kiến ôm chặt Hạ Trường SInh, gấp đến độ nước mắt cũng sắp tuôn ra.

Hạ Trường Sinh vươn tay, điểm một cái lên trán Lâm Kiến.

Nói đến cũng lạ, Lâm Kiến bị ngón tay hắn điểm một cái, vậy mà lại có cảm giác vén mây thấy ánh trăng.

“Là ảo giác, chẳng qua không phải do bên ngoài biến ra, mà bởi vì ngươi đã uống nước ở con sông ngâm đầu của tân nương quỷ, cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy những ảo giác này. Đây là một trong số những năng lực của thuật Ngũ Hành Hồi Hồn, hôm nay coi như đã được chứng kiến.”

Lâm Kiến nhắm mắt lại phất phất tay.


Thật ra không cần giảng giải đâu, cứu y là được.

“Ngươi đã không có việc gì rồi, buông ta ra đi.” Hạ Trường Sinh.

“Ta không…”

“Ta đã nói không có việc gì!” Hạ Trường Sinh dùng sức nắm lấy Lâm Kiến, buộc y phải quay đầu lại nhìn.

Lúc này Lâm Kiến quay đầu lại, sau lưng đã không còn ai.

Y thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hạ Trường Sinh mới là người nên thở phào nhẹ nhõm, hắn ném Lâm Kiến lên giường, sốt ruột đứng lên kiểm tra y phục của mình.



Lâm Kiến đã tuyệt vọng với tình người của loại người này.

“Khi ở bên ngoài, y phục của ta tuyệt đối không thể bị bẩn, bằng không sẽ có nỗi lo về tính mạng.” Hạ Trường Sinh không nhịn được nói thật với Lâm Kiến.

Hiện tại Lâm Kiến vẫn còn đang đắm chìm trong lốc xoáy thất vọng về nhân tính của Hạ Trường Sinh.

Trong lúc hai người bọn họ đang cãi cọ vì một bộ y phục, bên ngoài truyền đến hết loạt tiếng kêu thảm thiết này đến loạt khác.

“Á á á!!”

“Ngươi là thứ gì? Tránh ra mau!”

“Ta… không thở nổi…”

Hạ Trường Sinh chạy ra, Lâm Kiến mau chóng đi theo phía sau y. Chưởng quầy khách điếm ở dưới lầu đang không biết làm sao, ông ta thấy hai người Hạ Trường Sinh thì sốt ruột hỏi: “Các ngươi có nghe âm thanh kỳ lạ bên ngoài không?”

“Nghe, ngươi ở yên đây đừng chạy loạn, chúng ta đi xem tình huống.” Lúc này Hạ Trường Sinh cầm kiếm của mình đi ra ngoài.

“Ngươi thật đáng tin cậy mà!” Lâm Kiến khích lệ trước, sau đó đề nghị: “Ta và chưởng quầy cùng nhau ở lại đây chờ ngươi về.”

“Không, ngươi đi với ta.” Hạ Trường Sinh dẫn theo Lâm Kiến.

Lâm Kiến khóc không ra nước mắt: “Ta chẳng có tác dụng gì, đi theo chỉ kéo chân sau ngươi thôi.”

“Ngươi không đi theo ta sẽ chết.” Hạ Trường Sinh thật sự ghét bỏ y vì quá ngốc: “Thuật Ngũ Hành Hồi Hồn sẽ chiêu hồn, phóng đại oán khí, nhưng rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì thì còn phải xem cách làm của oán linh. Dưới tình huống chưa xác định, đi theo ta mới là an toàn nhất.”

Hắn tràn đầy tự tin, tin tưởng bên cạnh bản thân chính là nơi an toàn nhất.

Lâm Kiến che mặt, im lặng khóc thút thít.

Hạ Trường Sinh không vui: “Ta cũng không muốn dẫn ngươi theo đâu, trăm phần trăm sẽ làm bẩn y phục của ta.”

Lần này đến lượt Lâm Kiến kêu cha gọi mẹ, cầu xin Hạ Trường Sinh dẫn mình theo.

Nguyên nhân Hạ Trường Sinh muốn dẫn theo Lâm Kiến rất đơn giản, những ai đã uống nước ở con sông kia đều sẽ sinh ra ảo giác thấy tân nương quỷ. Kế đó không phải bị dọa chết tươi thì bởi vì ảo giác sẽ muốn vươn tay giết chết tân nương quỷ. Nhưng mà đôi tay này sẽ không đuổi được tân nương quỷ đi, ngược lại còn bóp chết bản thân.

Đây không phải là suy đoán của Hạ Trường Sinh mà là khi bọn họ ra ngoài đã nhìn thấy mười mấy người làm như vậy. Số lượng quá nhiều, ban đầu Hạ Trường Sinh còn vừa đi ngang qua vừa giải ảo thuật cho những người hắn thấy. Về sau vì quá tốn thời gian và tinh lực, Hạ Trường Sinh mau chóng quyết định, động tác dứt khoát, dùng kiếm của mình đánh hôn mê tất cả những ai hắn thấy.

“Đánh hôn mê là không có việc gì sao?” Lâm Kiến rút kinh nghiệm xương máu: “Vậy cho ta một cú đi!”

“Có khả năng sẽ chết trong mơ, nhưng nếu ngươi nhất định yêu cầu, qua đây, ta chắc chắn sẽ đánh tàn nhẫn một chút, cố gắng khiến ngươi ngủ một giấc ngàn thu luôn.” Hạ Trường Sinh giơ kiếm lên.

“Không có việc gì nữa rồi, ta sẽ bám sát theo ngươi.” Lâm Kiến vội đổi ý.

Hạ Trường Sinh dẫn Lâm Kiến đi đến bờ sông.

Lâm Kiến vừa thấy con sông quen thuộc trong trí nhớ, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Trên mặt sống phủ kín sợi tóc màu đen, hết lớp này đến lớp khác, nổi lên mặt nước.

Đầu nguồn con sông, thôn dân mới vừa uống nước dưới sông ghé vào một bên nôn mửa.

“Đây là cái thứ… gì vậy…”

Thân thể người nọ lung lay muốn ngã, đột nhiên, tóc bên bờ sông động đậy cuốn lấy chân gã rồi kéo người xuống sông. Tóc giống như nước bùn, nuốt trọn thôn dân đang kêu thảm thiết.

Rất nhanh âm thanh đã biến mất, mặt sông lại bị tóc phủ kín.

-----------------------------------------------------------------

Vở kịch nhỏ:

Lâm Kiến: Cái tiêu đề “mặt kề mặt” và cái trọng điểm giản lược “lần tiếp xúc thân mật đầu tiên” chỉ chính là?

Hạ Trường Sinh: Ngươi và tân nương quỷ mặt kề mặt tiếp xúc thân mật.

Lâm Kiến: … À.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.