Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 15: Hu hu hu



Mặt trời chói chang trên cao.

Hạ Trường Sinh ngồi trong kiệu, nhóm người giấy khiêng kiệu, vì đi ngược gió nên tốc độ di chuyển của bọn chúng không nhanh. Hạ Trường Sinh vén rèm lên, lười biếng thò đầu ra.

Phía sau cỗ kiệu có một thiếu niên nho nhỏ đang chạy vội về hướng hắn.

“Chạy nhanh lên coi.” Hạ Trường Sinh lười biếng nói: “Còn không chạy nhanh là ta đến chỗ ngươi không nhìn thấy đấy.”

Lâm Kiến thở hổn hển, vừa hụt hơi vừa lên tiếng: “Ngươi không thể, cho ta cùng ngồi kiệu với ngươi sao?”

“Ta cũng muốn, nhưng cỗ kiệu và người khiêng kiệu đều là giấy, hoàn toàn không chịu nổi trọng lượng của người thứ hai.” Giọng điệu Hạ Trường Sinh cao lên: “Thấy một đứa bé như thế, ta cũng đau lòng lắm đó.”

Lâm Kiến không còn gì để nói, y hoàn toàn không nhìn ra “đau lòng” ở Hạ Trường Sinh, chỉ thấy hắn vui sướng khi người gặp họa thôi.

Hạ Trường Sinh tựa đầu trên cửa sổ nhỏ, lẳng lặng nhìn Lâm Kiến, ánh mắt dần mơ hồ. Một trận gió thổi qua, hắn ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại muốn ngủ.

Gió dần dần lớn lên, tay nhóm người giấy rung mạnh, cỗ kiệu lung lay.

“Nguy rồi.” Hạ Trường Sinh đột nhiên mở to hai mắt, tiên đoán được những chuyện sắp xảy ra kế tiếp.

Toàn bộ cỗ kiệu bị cuồng phong thổi rách, người giấy cũng bị thổi đến thân thể uốn cong, biến trở lại thành người giấy nho nhỏ. Toàn bộ cỗ kiệu dùng pháp thuật biến ra đã biến mất không thấy, Hạ Trường Sinh đập mông ngã trên mặt đất.

Hạ Trường Sinh: “...”

Lâm Kiến chạy ở cách đó không xa cũng dừng bước, y có một loại dự cảm càng thêm không ổn.

Hạ Trường Sinh chậm rãi ngẩng đầu, sau đó từ từ quay đầu nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến bị ánh mắt tối tăm của Hạ Trường Sinh nhìn chằm chằm, lùi về sau một bước theo bản năng. Hạ Trường Sinh bày ra khí thế muốn giết người.

Hạ Trường Sinh vươn tay với Lâm Kiến, vòng tay vàng treo trên cổ tay mảnh khảnh của hắn trôi xuống, sau đó mắc lại trên một chỗ ở cánh tay.

“Còn không nhanh đến đỡ ta!” Hạ Trường Sinh tức giận.

Lâm Kiến nhanh chân chạy đến.

“Không được chạm vào y phục của ta!” Hạ Trường Sinh nhìn tay Lâm Kiến duỗi về phía mình, lập tức chặn đứng động tác của y.

Tay Lâm Kiến khựng lại, sau đó y cẩn thận tránh ống tay áo Hạ Trường Sinh, bắt lấy cánh tay và bàn tay hắn. Lâm Kiến chạy theo nên cả người đều là mồ hôi, tay cũng hơi ướt, bàn tay nóng hầm hập của y chạm đến làn da của Hạ Trường Sinh mới phát hiện độ ấm của hắn thấp hơn mình, có cảm giác lạnh thấu xương. Y dùng sức túm Hạ Trường Sinh kéo dậy.

Lâm Kiến đã chuẩn bị từ sớm, trong nháy mắt y dùng bàn tay bẩn thỉu của mình chạm vào Hạ Trường Sinh sẽ nghe được hắn quỷ khóc thần gào, nhưng ngoài ý muốn là Hạ Trường Sinh không hề có chút ý kiến nào đối với động tác đụng chạm da thịt của mình.

Hạ Trường Sinh đứng dậy, hắn hơi khựng lại, cảm giác y phục vẫn bị bẩn rồi.

Cơn gió lặng lẽ thổi qua.

Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến đọc hiểu vẻ mặt hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi nhìn ta như vậy, ta cũng không có cách nào đâu! Ngươi lại không cho ta chạm vào y phục của ngươi, ta cũng không phủi sạch giúp ngươi được đâu.”

Hạ Trường Sinh lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay đưa cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến: “...”

Trong lúc Lâm Kiến giúp Hạ Trường Sinh giũ sạch phía sau y phục, có một đội người ngựa đi ngang qua, bọn họ trông thấy hai người lén lút dính vào với nhau, còn phát ra tiếng cười ý vị sâu xa.

Khóe mắt Lâm Kiến giật giật.

Những người đó thì biết gì chứ, chỉ biết ồn ào.

Sau khi Hạ Trường Sinh phủi sạch y phục, hai người lại lên đường tiếp.

Lâm Kiến hỏi: “Vì sao những người giấy kia lại biến về dáng vẻ vốn có.”

“Gió quá lớn.” Đây là chỗ Hạ Trường Sinh không hài lòng ở những người giấy kia: “Vì làm bằng giấy, vào những lúc gió lớn không có cách nào giữ được dáng vẻ đã được chế tạo.”

Lâm Kiến nhớ kỹ.

Không còn cách nào, Hạ Trường Sinh đành phải đi bộ một đoạn cùng Lâm Kiến.

Chưa đi được bao lâu Hạ Trường Sinh đã thở dốc, hắn mệt.

“Ta đã đi lâu như vậy cũng không mệt bằng ngươi mới đi nửa canh giờ.” Lâm Kiến nghẹn họng nhìn trân trối, không sao hiểu nổi.

“Ngươi biết cái gì.” Hạ Trường Sinh gạt mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang: “Ta có tiếng là thân lưu ly.”

“Vâng vâng vâng.” Lâm Kiến đúng là không hiểu, hơn nữa còn coi thường hắn.

Hạ Trường Sinh có phần không chịu nổi, hắn vẫy tay gọi Lâm Kiến đi qua.

Lâm Kiến thấy động tác của hắn thì lập tức chạy qua.

Hạ Trường Sinh vươn tay, dựa lên vai Lâm Kiến.

Hắn cao hơn Lâm Kiến một khoảng lớn, Lâm Kiến vừa bị hắn đè, thân thể lập tức nghiêng đi. May là từ nhỏ Lâm Kiến đã quen làm chân chạy vặt, phản ứng cũng nhanh cho nên kịp thời đứng vững chống đỡ được Hạ Trường Sinh.

“Không phải ngươi nói ta rất bẩn sao?” Lâm Kiến cố ý nói, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa không cách nào che giấu được.

“Đúng… nhưng vừa rồi y phục đã bẩn rồi, không có cách khác.” Hạ Trường Sinh cũng không tình nguyện dựa lên người y.

Lâm Kiến quay mặt nhìn Hạ Trường Sinh, mặt hai người kề sát trong gang tấc.

“Không sao, ta có thể đỡ được ngươi.” Lâm Kiến hào phóng đầy chí khí: “Ngươi đã mua ta, ta không thể nào đến chút giá trị này cũng không có.”

Hạ Trường Sinh cảm thấy y đã nghĩ nhiều rồi: “Chờ chúng ta vào thành, ta sẽ giúp ngươi tìm một nơi tử tế, để ngươi có chỗ dừng chân, ta không thể nào dẫn theo ngươi chạy khắp nơi được.”

Vẻ mặt Lâm Kiến cứng đờ.

“Hay là thật ra ngươi thích ở lại thôn Cát Tường Như Ý.” Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua y: “Nếu ngươi muốn trở về, hiện tại quãng đường còn chưa xa.”


Lâm Kiến hỏi hắn: “Ta có thể vứt ngươi đi không?”

Hạ Trường Sinh hiểu ra: “Ngươi vẫn nên hầu hạ ta đến khi vào thành rồi hãy quay về trong thôn.”

Lâm Kiến đổi mới nhận thức về giới hạn tính người, y không nói hai lời, lập tức muốn tránh thoát, ném Hạ Trường Sinh đi, Hạ Trường Sinh vươn tay, dễ dàng kéo y trở lại, tiếp tục biến y thành gậy chống.

“Ta sẽ không quay về.” Vào lúc Lâm Kiến rời khỏi căn nhà kia, y đã biết bản thân không về được nữa, y hơi căm giận bất bình, lớn tiếng với Hạ Trường Sinh: “Dẫn theo ta không được sao?”

“Ồn chết đi được.” Hạ Trường Sinh nhíu mày, xoa xoa lỗ tai mình.

Lâm Kiến không được tự nhiên quay đầu đi.

“Ngươi biết ta là ai không? Cứ muốn đi theo ta à?” Hạ Trường Sinh mới là người không còn gì để nói.

Lâm Kiến nghe câu hỏi của hắn, cho ra một đáp án khiến y trông không được thông minh cho lắm: “Ừm… kẻ có tiền.”

Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến không chớp mắt, dùng ánh mắt nhìn tên ngốc số một thiên hạ: “Đi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, những việc này ngồi xuống rồi nói tiếp.”

“Không phải ngươi nói muốn vào thành trong hôm nay sao? Ngươi chỉ cần đi nhanh hơn chút là được.” Lâm Kiến bình tĩnh nói với hắn.

Hạ Trường Sinh dựa vào vai Lâm Kiến, có một loại cảm giác tự sa ngã.

Dọc đường đi gió vẫn luôn rất lớn, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến đi lại bên ngoài hứng một thân bụi đất, hơn nữa còn luôn đi ngược gió. Bọn họ đi không nổi nữa, cho nên lúc nhìn thấy một cái miếu bị bỏ hoang, hai người quyết đoán đi vào tránh gió.

“Ở đây có giếng nước, bên trong có nước sạch, trong bao y phục của ngươi có một ít lương khô, gỗ đánh lửa cũng có, ở một đêm hẳn là không có vấn đề gì.” Lâm Kiến tuần tra một vòng quay lại, sau đó hoảng sợ.

Hạ Trường Sinh cúi đầu, bả vai rũ xuống, cả người tản ra hơi thở của tinh thần héo mòn.

“Ta sắp chết…” Hạ Trường Sinh uể oải ỉu xìu.

Lâm Kiến sợ đến mức nhanh chân chạy đến bên cạnh hắn, dạo một vòng quanh người Hạ Trường Sinh: “Ngươi sao thế?”

“Ta cảm thấy cả người ta đều chảy máu, ta sắp mất máu quá nhiều mà chết mất.” Hạ Trường Sinh giơ tay lên che mặt mình, phát ra tiếng nức nở.

“Trên người ngươi không phải máu, là bụi bẩn.” Lâm Kiến nghe thấy Hạ Trường Sinh nói vậy, lập tức cất tâm trạng lo lắng đi, lạnh lùng trả lời hắn.

Hạ Trường Sinh vẫn nói: “Vậy ta cũng sắp chết…”

“Ngươi lại làm sao?”

“Hu hu hu, y phục ta bẩn rồi, tóc cũng bẩn, da cũng dính dính, không bằng ta đi chết cho xong.” Hạ Trường Sinh rất muốn ngồi bệt xuống sàn nhà, đáng tiếc sàn nhà ở đây không được sạch sẽ.

Lâm Kiến nhìn Hạ Trường Sinh, nhìn khoảng ba giây, không nói một lời.

Hạ Trường Sinh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y.

“Vào thành, ngươi tìm được nhà tử tế thì bỏ ta lại đi.” Lâm Kiến đột nhiên nói.

Ở bên cạnh loại người đầu óc có vấn đề thế này, rất khó sống tiếp.

Hạ Trường Sinh hung tợn: “Ngươi không mau giúp ta giải quyết vấn đề, ta dứt khoát vứt ngươi lại ngay đây.”

Lúc này Lâm Kiến đang cân nhắc khả năng trở về thôn Cát Tường Như Ý. Đáng tiếc đã vào đêm, đường về khá phức tạp, y đành từ bỏ suy nghĩ này, quay lại suy nghĩ giải quyết vấn đề cho Hạ Trường Sinh.

Nước giếng ở đây là nước sạch, Lâm Kiến rửa sạch thùng đựng nước, sau đó gọi Hạ Trường Sinh đến.

“Khụ, khụ, nhưng mà ngươi định cởi y phục ở đây à?” Ánh mắt Lâm Kiến trôi đi.

Hạ Trường Sinh không chút do dự, cởi áo ngoài ra. Hắn cởi một lớp y phục xong, đợi một hồi, sau đó quay đầu nhìn Lâm Kiến, nâng tay về phía y.

Lâm Kiến phỉ nhổ: “Ngươi là đại thiếu gia nhà nào hả?”

“Coi là vậy.” Hạ Trường Sinh trả lời.

Lâm Kiến nhận lấy áo khoác của hắn, Hạ Trường Sinh cởi tiếp lớp y phục thứ hai, đặt vào trong lòng Lâm Kiến. Lâm Kiến cứ nhìn chằm chằm hắn, Hạ Trường Sinh cởi hết y phục chỉ chừa lại áo lót và quần, tiếp đó giơ gáo đựng đầy nước lên. Lâm Kiến thấy vậy, lập tức chạy mất. Hạ Trường Sinh dội nước lên người mình. Y phục của hắn quá nhiều, Lâm Kiến cứ ôm như vậy cũng không phải cách, y mang y phục về miếu nát. Đến khi y quay trở lại bên giếng nước, Hạ Trường Sinh đã ướt đẫm cả người.

Lâm Kiến nhìn xuống thuận theo khuôn mặt đang nhỏ nước của hắn, thấy được y phục ướt đang dán lên người hắn.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Trường Sinh trở lại miếu nát, phát hiện Lâm Kiến đã quét dọn nơi này, hắn ngồi xuống sàn nhà đã được lót cỏ khô.

“Ta cũng không biết là ngươi thích ở sạch hay là không thích nữa.” Lâm Kiến nhìn không hiểu.

“Ta ở bên ngoài đi đây đi đó nhiều năm như vậy, nếu kén cá chọn canh sao có thể sống tiếp được.” Hạ Trường Sinh hất đầu, như một con chó nhỏ bị ướt đang vẩy nước: “Ta chỉ là ghét y phục bị bẩn thôi.”

“Ta lại càng không hiểu.”

Hạ Trường Sinh ngồi trên đệm cỏ, sau đó có bốn người giấy trôi ra từ trong y phục Lâm Kiến đặt một bên. Bọn chúng đến bên cạnh Hạ Trường Sinh, ôm tóc ướt đẫm của hắn, cầm khăn lông bắt đầu cẩn thận lau khô. Hạ Trường Sinh đã tập mãi thành quen, để bọn chúng đến xử lý, ngoan ngoãn đến độ khó tin.

Lúc này một trận cuồng phong thổi qua, bốn người giấy bị thổi chạy.

Hạ Trường Sinh thở dài, lần sau hắn phải làm người gỗ.

Vào lúc Hạ Trường Sinh chuẩn bị tự sa ngã, Lâm Kiến đi đến bên cạnh hắn, nhận lấy công việc của người giấy nhỏ.

Lâm Kiến dùng khăn lông bọc lấy tóc của Hạ Trường Sinh, cứ như vậy làm lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn của hắn. Lâm Kiến nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục động tác của mình.

Mặt trời dần dần lặn xuống.

Hạ Trường Sinh thay y phục mới, Lâm Kiến trải một tấm vải lụa lớn được lấy ra từ bọc y phục của Hạ Trường Sinh lên đệm cỏ thì hắn mới chịu ngồi xuống. Sau khi ngồi xong, Hạ Trường Sinh lập tức cầm lược chải chuốt tóc mình.

Lâm Kiến cảm thấy hắn hết cứu rồi, y cũng đi dùng nước tắm rửa một chút. Thật ra không tắm cũng không sao nhưng y cứ có cảm giác Hạ Trường Sinh sẽ lải nhải mãi. Đến khi Lâm Kiến trở về, Hạ Trường Sinh đã thay y phục sạch sẽ, hơn nữa còn mỹ mãn nằm trên đệm cỏ khô, trên người đắp áo khoác to rộng.

Lâm Kiến biết ngay Hạ Trường Sinh sẽ không ngủ chung với mình, cho nên y nằm lên một cái đệm cỏ khác.

Y nằm trên đệm cỏ, cuộn tròn cơ thể, cảm giác cứ như một con chó con bị vứt bỏ.

Hạ Trường Sinh đột ngột ngồi dậy.

Lâm Kiến bị động tác bất ngờ này của hắn làm giật mình.

Một người giấy chui từ trong ổ chăn ra, ôm một kiện áo trong đưa cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến nhận lấy với vẻ mặt nghi hoặc, đây là áo của Hạ Trường Sinh mà?

Người giấy đứng trước mặt y, tựa như đang chờ gì đó.

Lâm Kiến cởi y phục của mình, mặc kiện áo trong kia vào. Với y mà nói thì áo của Hạ Trường Sinh là quá lớn. Người giấy ôm y phục bẩn của y, vui vẻ chạy đến bên giếng nước.

“Bọn chúng sẽ giúp giặt y phục.” Hạ Trường Sinh nằm trở về lần nữa.

“Bọn chúng không phải giấy sao?”

“À, không sao, bọn chúng sẽ tự mình phơi khô.” Hạ Trường Sinh hoàn toàn không lo lắng.

Lâm Kiến mặc áo trong của Hạ Trường Sinh, còn có một câu hỏi: “Vậy y phục này?”

“Mặc xong có thể vứt.” Hạ Trường Sinh không cần nữa: “Ngủ đi.”

“Hắt xì!” Lâm Kiến vừa định nằm xuống, sau đó bởi vì thân dưới y không mặc quần, trống không, gió vừa thổi qua đã bị lạnh. Nếu y biết tính toán của Hạ Trường Sinh, nhất định sẽ ngăn cản hắn. Ban đêm vẫn còn khá lạnh, dễ bị đông lạnh, còn không bằng chịu khó mặc bẩn cho qua.

Hạ Trường Sinh lại ngồi dậy.

“Động tác ngồi dậy của ngươi thật kinh khủng.” Lâm Kiến không nhịn được nhăn nhó.

Hạ Trường Sinh hơi hé một bên vạt áo khoác mình đang đắp, nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến không nhúc nhích.

Hạ Trường Sinh nghiêng đầu, còn đang đợi y.

Lâm Kiến nghi hoặc tự chỉ chỉ mình.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

Lâm Kiến lập tức bò dậy từ trên đệm cỏ, phấn chấn vui vẻ chui vào trong chiếc áo Hạ Trường Sinh đang đắp.

Hạ Trường Sinh nằm xuống khép kín áo lại.

Đống lửa còn đang cháy, đốm lửa vẫn nhảy nhót.

Lâm Kiến nghiêng người nằm trong y phục của Hạ Trường Sinh, dựa vào người hắn rồi ngửa đầu nhìn hắn.

Hạ Trường Sinh đã nhắm mắt lại.

“Đúng rồi, ta đúng là còn chưa hỏi, ngươi từ đâu đến đây?” Lâm Kiến nhớ đến những lời Hạ Trường Sinh nói vào trưa nay, ngươi biết ta là ai, đến từ đâu không mà cũng dám đi theo ta.

Hạ Trường Sinh vẫn nhắm mắt, ôm tâm tư đùa dai nào đó, cười khẽ nói: “Vực sâu vô biên.”

Đốm lửa nhảy đến giữa không trung, từng điểm từng điểm biến thành một phần trong bóng đêm, mất hút không thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.