Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 2: Đã đến lúc chọn người mới



Phục Hy viện là một trong ba ngàn môn phái tu chân, số người không nhiều lắm, diện tích cũng không lớn, nhưng có thể nói là lịch sử rất lâu dài, danh chấn tu chân giới.

Nghe nói từ khi xuất hiện trên nhân thế, Phục Hy viện đã cứu vớt thế gian này không đến mười thì cũng có tám lần. Nhưng đồng thời mấy trăm năm khốn khổ của tu chân giới cũng bắt nguồn từ Phục Hy viện. Bọn họ đặc biệt am hiểu bổ trời, cũng cực kỳ thông thạo quấy rối. Khoảng bốn trăm năm trước, số lượng lớn đệ tử Phục Hy viện ra ngoài đã tạo thành tổn thương tinh thần quy mô lớn cho tu chân giới. Vì thế tu chân giới liên hợp với nhau dâng thư lên, hy vọng nếu đệ tử Phục Hy viện không có chuyện quá cần thiết thì đừng chạy ra ngoài.

Lúc ấy Phục Hy viện gặp khủng hoảng tài chính, bởi vì Chưởng môn là một tên phá của, đã phá Phục Hy viện không còn gì. Trưởng lão quản tài chính của Phục Hy viện đã làm giao dịch với Chưởng môn các môn phái khác, càn quét bảy phần vàng bạc châu báu của toàn bộ tu chân giới, sau đó đóng cửa Phục Hy viện không ra.

Đương nhiên, Phục Hy viện cũng không nhờ đó mà trở nên giàu có. Môn phái này am hiểu nhất chính là sản xuất mấy kẻ phá của, có bao nhiêu tiền cũng không đủ đốt.

Nói đi cũng phải nói lại, Phục Hy viện của hiện tại cũng vì số tiền năm đó mới đóng cửa. Đệ tử Phục Hy viện bị vây ở bên trong, ăn không ngồi rồi, chỉ cần có chút việc như đánh rắm cũng tụ tập người toàn viện lại họp.

Lần này họp là bởi vì đại đệ tử thủ tịch của Chưởng môn tiêu tiền lung tung.

“Ta không rõ!” Trưởng lão phụ trách tài chính của Phục Hy viện - Hoàng Tuyền Lưu cầm thước, gõ đến cái bàn cũng chấn động.

Tất cả đệ tử đều như đang xem náo nhiệt, tụm lại thành một vòng.

Trong trung tâm vòng, ngoại trừ Hoàng Tuyền Lưu còn có đối tượng lão thảo phạt lần này, Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh vừa mới đến, hắn đứng bên cạnh ghế dựa, sau khi nhìn thoáng qua đầy ghét bỏ thì hất cằm với Đường Trĩ.

Đường Trĩ lập tức phi như bay qua, hắn ta móc một cái khăn tay ra, phủi sạch bụi trên ghế, sau đó mời Hạ Trường Sinh ngồi xuống. Động tác của hắn ta quen thuộc đến độ khiến người ta đau lòng. Cố Phương nhìn thấy, im lặng quay đầu đi nức nở, sao mấy người bọn họ lại lăn lộn ra trình độ này chứ.

Hạ Trường Sinh thấy lúc này trên ghế đã không còn bụi nữa mới miễn cưỡng ngồi xuống.

“Ta không rõ! Hạ Trường Sinh!” Hoàng Tuyền Lưu gầm lên, chỉ đích danh Hạ Trường Sinh: “Trước đó không phải ngươi đã có một bộ bằng vàng và một bộ bằng bạc rồi à? Vì sao còn lấy nhiều tiền như vậy mua một bộ bằng ngọc hả!”

Hạ Trường Sinh vươn tay, làn da của hắn trắng nõn nà, vòng tay vàng bao bọc lấy cổ tay, tựa như muốn kéo theo cả tay của hắn rơi xuống.

“Đẹp không?” Hạ Trường Sinh hỏi.

Mọi người có mặt bắt đầu sôi nổi thổi phồng: “Đẹp, đẹp, đại sư huynh ấy à, mặt tựa Phan An, quan như Tống Ngọc.”

Hoàng Tuyền Lưu: “...”

“Không phải, ý ta hỏi là vòng vàng của ta đẹp không?” Hạ Trường Sinh lộ ra vẻ mặt khinh thường, người trong Phục Hy viện đúng là không có mắt nhìn.

Mọi người vội vàng tiếp lời: “Đẹp, đẹp.”

Lời này không phải giả, bộ trang sức vàng này có giá trị xa xỉ, dù có khó coi thì con số kia nện xuống cũng biến thành đẹp hết.

Hạ Trường Sinh: “Chậc.”

Cuối cùng mọi người cũng hiểu ý của hắn, bắt đầu lắc đầu, nói: “Không đẹp.”

Lúm đồng tiền của Hạ Trường Sinh tươi như hoa, quay đầu lại nói với Hoàng Tuyền Lưu: “Bởi vì bộ bằng vàng này không đẹp nên con muốn mua một bộ bằng ngọc đẹp hơn.”

Hắn nói rất đương nhiên, giọng điệu kiêu ngạo đến cực điểm.

“Đồ phá của! Ở đây không phải nhà của đại thiếu gia ngươi!” Hoàng Tuyền Lưu cực kì tức giận, phất tay áo chuẩn bị đánh người.

Hạ Trường Sinh hất nhẹ tóc một cái, sợi vàng rủ xuống từ hoa tai cũng lung lay theo động tác của hắn, phát ra ánh sáng của tiền tài. Hắn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Ở đây đương nhiên không phải nhà của con, nhà con không keo kiệt thế này đâu.”

“Ở đây keo kiệt không phải vì hai cái thứ phá của là thầy trò nhà ngươi sao!!!” Hoàng Tuyền Lưu ngửa đầu gào lên.

“Sư đệ, đệ mắng Trường Sinh thì cứ mắng đi, kéo ta vào không hay lắm đâu.” Chưởng môn Phục Hy viện Phương Cảnh Tân vốn chỉ đến xem kịch, nghe vậy thì vội phủi sạch mọi quan hệ với đồ đệ nhà mình.

“Các huynh thật sự không nên như vậy.” Hoàng Tuyền lưu ghé lên bàn, khóc lóc thảm thiết: “Chúng ta thật sự sắp hết tiền rồi, các huynh biết bộ trang sức ngọc kia của Hạ Trường Sinh cần bao nhiêu không? Nửa tháng tiếp theo, cả viện chúng ta đều chỉ có thể ăn cà rốt và rau xanh.”

“Sao lại thế được!” Nghe thấy lợi ích của mình bị mất, cuối cùng chúng đệ tử cũng nhao nhau lên phản đối: “Đại sư huynh xa xỉ lãng phí là lỗi của huynh ấy, nên phạt huynh ấy ăn chay ba tháng, đừng có lấy chúng con ra khai đao!”

Tên này vừa nói xong, Hoàng Tuyền Lưu ngẩng đầu, nhìn hắn ta với ánh mắt đầy tán thưởng. Rốt cuộc trong cái viện này vẫn có người dám nói thật.

“Soạt!” Âm thanh quạt xếp được mở ra vang lên.

Mọi người lập tức ngậm chặt miệng, sau đó bắn ánh mắt đồng tình về phía đệ tử vừa nói xong.

Hạ Trường Sinh dùng cây quạt che đi nửa khuôn mặt của mình, ánh mắt lộ ra bên ngoài của hắn lạnh đến thấu xương, tựa như trời đông giá rét không vui không giận, xâm nhập vào tất cả sinh linh xuất hiện trong không khí. Hắn mở miệng nói: “Câm miệng.”

Nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, đôi môi của vị đệ tử mới lên tiếng nào đó dính chặt vào nhau, mặc kệ hắn ta có dùng sức lớn cỡ nào cũng không thể mở miệng được.


“Cút.” Hạ Trường Sinh lại nói một chữ.

Rất nhanh, vị đệ tử nào đó thật sự từ tại chỗ lăn ra ngoài.

Bởi vì cái loại động tác như lăn tương đối khó, hắn ta cuộn mình lại, thong thả di chuyển thân thể cứng đờ của mình, vẻ mặt vặn vẹo. Hắn ta khá là không tình nguyện nhưng lại không thể chống lại lời của Hạ Trường Sinh.

Nói là phải làm.

Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, đệ tử Phục Hy viện lập tức nhìn trái ngó phải, bọn họ đã khắc sâu phong cách làm người của Hạ Trường Sinh, vì để không phải chịu tội, họ bắt đầu tìm cớ rời khỏi chỗ này.

“A a a, hôm nay ta muốn nghiên cứu đèn Thất Tinh chiếu yêu, ta đột nhiên nhớ ra phải đi làm, cáo từ.”

“Ta cũng nhớ ra, hình như hôm nay ta có hẹn với người khác, cáo từ.”

“Có hẹn với hắn chính là ta, cáo từ.”

“Ta đau bụng.”

“Ta đau đầu.”

“Ta là đại phu, ta đi xem tình hình của bọn họ.”

Không lâu sau, phòng họp vốn có không ít người sắp biến thành không một bóng người.

“Còn ai có ý kiến về ta không?” Hạ Trường Sinh nhướng mày.

Không còn ai dám lên tiếng, bao gồm Hoàng Tuyền Lưu.

“Nếu không còn thì, đã đến thời gian ta đi phơi nắng rồi.” Lúc này Hạ Trường Sinh mới lộ ra chút tươi cười: “Thời tiết hôm nay không tệ.”

Đường Trĩ chân chó lập tức tiến lên, đỡ tay Hạ Trường Sinh, đưa hắn đi phơi nắng.

“Đi mười tám đời tông tộc lịch sử lâu dài tu chân giới nhà nó đi!” Hoàng Tuyền Lưu chửi một câu, lau mồ hôi trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói với Phương Cảnh Tân: “Lúc trước là ai đi điều tra, nói tính cách con trai độc nhất của phú thương số một Cù Châu dịu ngoan, làm người lương thiện, tính tình rất tốt! Tại sao lại thu một ác bá thế này vào Phục Hy viện hả!”

Phương Cảnh Tân hòa ái hỏi: “Sư đệ, sao đệ lại muốn hỏi vấn đề này sau khi Trường Sinh đã đi rồi?”

Hoàng Tuyền Lưu nói: “Vô nghĩa! Dĩ nhiên là bởi vì ta không dám nói trước mặt nó đó!”

Lão cũng sợ cái loại năng lực ngôn linh [*] của tên nhãi kia chứ!

[*]Ngôn linh: nói là linh nghiệm, nói là chuẩn, đây là một phép thuật được nhắc đến nhiều trong truyện.

Khoảng mười năm trước, Phương Cảnh Tân xuống núi đi dạo, đột nhiên dẫn Hạ Trường Sinh về.

Hai người tình cờ gặp nhau, Phương Cảnh Tân nói vậy đấy. Ông tùy tiện tìm một chỗ trên đỉnh núi ăn cơm, đột nhiên trông thấy một thiếu niên mặc trường bào màu đen, cả người bẩn thỉu. Hắn ngồi bên vách núi, bên cạnh có một đóa hoa nhỏ nở ra. Thiếu niên làm bạn với đóa hoa này, chờ đợi mặt trời ngả về Tây.

Vẻ mặt hắn an nhàn, trong tay cầm một cây quạt xếp, dù cả người bẩn thỉu cũng vẫn nhìn ra được là một thiếu niên xinh đẹp.

Đây là một mặt tốt đẹp nhất mà Hạ Trường Sinh để lại cho Phương Cảnh Tân.

Phương Cảnh Tân tiến lên bắt chuyện, tốn mất mười ngày, cuối cùng mới nói chuyện được với Hạ Trường Sinh. Ông biết được cuộc đời Hạ Trường Sinh, hơn nữa phát hiện Hạ Trường Sinh thật sự đã có tâm pháp tu luyện của Phục Hy viện.

Khi đó Hạ Trường Sinh chẳng còn nơi để về, cũng không có nơi muốn đến.

Phương Cảnh Tân đề nghị: “Không bằng đi Phục Hy viện, ta thấy ngươi và ta có duyên.”

“Đi Phục Hy viện?” Ban đầu Hạ Trường Sinh cũng không động lòng.

“Đúng đúng đúng, bao ăn bao ở, còn bao…” Phương Cảnh Tân liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt.

“Còn… bao y phục.” Phương Cảnh Tân bổ sung.

Hạ Trường Sinh nghe vậy, cuối cùng có phần động lòng.

Phương Cảnh Tân cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng vào lúc đó Phương Cảnh Tân đã hứa một lời hứa sai lầm, nếu Hạ Trường Sinh vào Phục Hy viện, từ đó về sau, Phục Hy viện bao y phục, vật phẩm trang sức và nước ấm cho hắn tắm.

Hoàng hôn buông xuống, Phương Cảnh Tân dắt Hạ Trường Sinh xuống núi, thành công thu được một vị đệ tử.



Tổng cộng thì Phương Cảnh Tân có năm đồ đệ, Hạ Trường Sinh là đại sư huynh.

Đồ đệ của Chưởng môn, vị trí này có thể lớn có thể nhỏ. Trong tình huống bình thường, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này đại đệ tử sẽ kế thừa chức Chưởng môn.

Kết quả là, Hoàng Tuyền Lưu đi đến nơi Hạ Trường Sinh sinh sống trước kia điều tra đôi chút về hắn trước.

Vừa điều tra đã nhận được tất cả đều là lời khen ngợi.

Ở Cù Châu, lời đồn về Hạ Trường Sinh tốt đến đáng sợ, đã ôn tồn lễ độ còn lương thiện cần cù, là người thích làm việc thiện. Ngoại trừ thân thể có phần không tốt lắm thì là một người hoàn mỹ.

Lúc ấy Hoàng Tuyền Lưu đã nghĩ, không ổn rồi, loại người tốt thế này không thích hợp ở lại Phục Hy viện.

Ngày thứ ba sau khi Hoàng Tuyền Lưu cho ra kết luận này, Hạ Trường Sinh nhanh chóng trở thành ác bá trong Phục Hy viện.

Bởi vì trời sinh hắn có một loại năng lực khủng bố, nói sao làm vậy.

Lời hắn nói ra khiến người khác không có cách nào chống lại, hơn nữa còn có hiệu lực công kích đáng sợ.

Tính tình ác bá cũng thôi đi, dường như Hạ Trường Sinh đã quen làm đại thiếu gia sống trong nhung lụa khi còn ở nhân gian, đồ dùng phải tốt nhất, đồ ăn phải tươi nhất, thái độ với người trong Phục Hy viện là vẫy tay là đến, phất tay là đi.

Hắn mới đến mười năm, tài chính của Phục Hy viện đã xuất hiện nguy cơ gấp trăm lần.

Hoàng Tuyền Lưu quản tài chính rất muốn khóc.

“Ha ha, sư đệ, đệ đúng là mệnh làm lụng vất vả.” Phương Cảnh Tân cười ha ha.

Vậy thì vẫn hơn Chưởng môn ngốc!

Hoàng Tuyền Lưu hận không thể đánh một trận với sư huynh ngốc.

Màn đêm buông xuống, không gió không trăng, chỉ có sao trời lấp lánh.

Hạ Trường Sinh thay một bộ trung y màu xanh lam nhạt, áo khoác to rộng bị gió thổi bay, bay bay như tiên. Tóc đen của hắn được một cây trâm ngọc cố định, tay trái đeo vòng ngọc, đứng trên mái Tàng Thư các, nơi cao nhất trong Phục Hy viện, đêm xem sao trời. Không trung xuất hiện một cái khe thật lớn, sao trời giống như con ngươi, quan sát đại địa, tìm kiếm gì đó.

“Đến lúc rồi.” Hạ Trường Sinh nói.

Sang ngày hôm sau, hắn đến trước mặt Phương Cảnh Tân, cũng chỉ nói những lời này: “Đến lúc rồi.”

“Trường Sinh, con có thể chậm chút không, ta mới vừa tỉnh dậy, còn chưa thay cả y phục.” Phương Cảnh Tân có thói quen ngủ lõa thể, trùm chăn hơi ngượng ngùng nhìn đại đệ tử đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Mặt Hạ Trường Sinh không cảm xúc.

Phương Cảnh Tân còn chưa tỉnh ngủ, ông hỏi: “Đến lúc cái gì cơ?”

“À.” Hạ Trường Sinh ra vẻ: “Đến lúc chọn một người chuyên hầu hạ con rồi.”

Phương Cảnh Tân: “... Được.”

Sau khi Phương Cảnh Tân thay y phục xong, cố ý đích thân đến mục thông báo trong viện dán thông báo.

Hạ Trường Sinh, đại đệ tử thủ tịch của Chưởng môn, hiện đang cần một gã sai vặt thân cận toàn thời gian.

Thưởng lớn.

Xem thông báo xong, toàn bộ đệ tử Phục Hy viện đóng cửa không ra, toàn thể giả chết, đều sợ bản thân bất hạnh bị chọn trúng.

Đương nhiên cũng có một số ít kẻ không sợ chết, chạy đến trước mặt Hạ Trường Sinh hỏi: “Đại sư huynh, thưởng lớn huynh nói là chỉ gì thế?”

Hạ Trường Sinh nghe vậy, cực kỳ kinh ngạc, hỏi lại: “Có thể hầu hạ một người đẹp ngời ngợi như ta, cả ngày ở bên cạnh ta, đây không được tính là thưởng lớn tốt nhất sao?”

Toàn thể đệ tử Phục Hy viện chính thức đóng cửa tu hành trong phòng mình, phần lớn phát lời thề, không đột phá cảnh giới tuyệt đối không ra khỏi phòng. Bởi vậy, bọn họ nhờ Phương Cảnh Tân chuyển lời đến Hạ Trường Sinh, không làm nổi vị trí gã sai vặt của hắn.

Phương Cảnh Tân nói: “Không còn cách nào nữa, chúng ta chiêu mộ người mới bên ngoài đi, bồi dưỡng bọn trẻ từ bé, hẳn là có thể hầu hạ tốt cho con.”

Có quyết định của Phương Cảnh Tân, đệ tử Phục Hy viện lại ra ngoài một lần nữa.

Hạ Trường Sinh chớp mắt, hỏi sư phụ nhà mình: “Bọn họ đều đột phá cảnh giới rồi sao?”

Phương Cảnh Tân sờ sờ tóc, như suy tư gì đó, rồi trả lời đồ đệ nhà mình: “Bọn họ đột phá cảnh giới về da mặt.”

Hạ Trường Sinh tin cách nói của sư phụ nhà mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.