Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 24: Ma giả gặp ma (2)



“Ngươi khó chịu chỗ nào? Ta đi gọi Thường Khê Đình đến cho ngươi, nhìn hắn ta cũng khá giỏi.”

“Tề Quảng Cung các chính là rác rưởi.” Dù Hạ Trường Sinh có sắp chết cũng muốn tỏ vẻ khinh thường Tề Quảng Cung các.

“Vậy ngươi làm sao vậy?” Hạ Trường Sinh nói đông nói tây, chỉ không trả lời vấn đề của y, Lâm Kiến cũng sốt ruột.

“Hai mắt của ngươi mù à, không nhìn thấy cả người ta chảy bao nhiêu máu sao?” Hạ Trường Sinh mỉa mai châm chọc.

Người cũng sắp chết rồi, rất khó có tính tình tốt được.

Lâm Kiến im lặng một hồi, sau đó nghi hoặc đánh giá Hạ Trường Sinh: “Trên người ngươi không phải là máu của những yêu quái đó sao?”

Hắn đã quên cảnh tượng bản thân một kiếm phanh thây, máu yêu quái trào ra sao?

“Ta không biết.” Giọng Hạ Trường Sinh yếu ớt xuống.

“Thân thể của chính ngươi, sao lại không biết được?” Lâm Kiến thu tay lại, tức giận đến bật cười.

“Thân thể của ta khác với người thường.” Hạ Trường Sinh giải thích: “Khả năng cảm giác đau của ta rất yếu, cảm giác đau khi ngón tay bị thương và ta bị người cắt một miếng thịt gần như là như nhau, cho nên sau khi bị thương, ta thường không biết mình có bị thương hay không. Hơn nữa hai mắt ta nhìn vật màu đỏ và những màu khác rất lộn xộn, nếu máu và bụi cùng làm bẩn một mảnh vải, trong mắt ta đều như nhau cả thôi. Cho nên để tự bảo vệ mình, nhất định phải mặc y phục màu nhạt, hơn nữa luôn giữ sạch sẽ. Chỉ có như vậy, khi máu của ta nhiễm lên y phục, ta mới phát hiện được rồi tự chữa trị kịp thời, nếu không ta sẽ chết mất. Ta không hề nói quá đâu, ta trải qua một lần chảy máu quá nhiều mới có được kết luận này.”

Đây là nguyên nhân hắn không cho người khác chạm vào y phục của hắn, hơn nữa khi ở bên ngoài phải luôn giữ sạch sẽ.

“Vậy à…” Lâm Kiến nhận ra lúc trước bản thân đã hiểu lầm hắn: “Nhưng mà máu trên người ngươi không phải của ngươi thật, ngươi đã từng gặp người nào chảy nhiều máu như vậy còn có thể tự mình đi về, hơn nữa đến bây giờ còn chưa chết không?”

Y định dùng lý thuyết phục người.

“Có đó, ta này.”

Trước kia Hạ Trường Sinh đã từng trải qua tình huống, sau một hồi đại chiến, bản thân hoàn toàn không biết gì cứ thế trở lại phòng mình, kết quả ngủ rồi ngủ, ngủ đến đổ mồ hôi toàn thân, suy yếu đến không dậy nổi, ngã xuống mặt đất luôn.

Cuối cùng vẫn là Đường Trĩ đi ngang qua phát hiện được hắn mới cứu về được.

“Hu hu hu, ta sắp chết mà.” Hạ Trường Sinh khóc nức nở: “Sau khi ta chết nhất định phải thiêu ta đi, không muốn chôn dưới đất, bởi vì sẽ bị thối rữa, người sẽ rất xấu.”

Lâm Kiến cảm thấy nhẫn nại của mình sắp dùng hết rồi: “Ngươi thật sự không sao.”

Hạ Trường Sinh thấy y như thế, xoay người đi, không muốn nói chuyện với y nữa.

“Ta nói thật.” Lâm Kiến lật người hắn lại, kéo tay áo hắn xuống, để lộ da thịt trên cánh tay ra: “Ngươi xem, không có miệng vết thương, sao lại có máu được chứ, không chỉ cánh tay, trên người ngươi cũng…”

Lâm Kiến nóng nảy, vươn tay cởi đai lưng của hắn.

Hạ Trường Sinh cũng không động đậy, chỉ nhìn động tác của y.

Tay Lâm Kiến khẽ run, sau đó từ bỏ.

“Nếu không tin, tự ngươi xem đi!” Y nói.

“Chờ một lát.” Hạ Trường Sinh kéo vạt áo ra, sau đó vươn bàn tay vào trong sờ soạng một chút.

Hình như là không có chuyện gì.

Lâm Kiến thở phào nhẹ nhõm, thế này được rồi.

Hạ Trường Sinh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.

Lâm Kiến chuẩn bị đứng dậy khỏi mép giường hắn.

“Huhu.” Hạ Trường Sinh đổi một cách khóc khác.

“Ngươi lại làm sao nữa?” Vẻ mặt Lâm Kiến bất lực, quay trở lại.

“Y phục của ta bẩn như vậy, ta cũng bẩn như vậy, trên người còn rất thối, không bằng ta đi chết luôn cho xong.” Hạ Trường Sinh rơi vào một loại tuyệt vọng khác.

“Không phải ngươi nói ngươi yêu sạch sẽ là vì sợ có nỗi lo về tính mạng sao? Chỉ bẩn thì ngươi sẽ không chết.”

“Sẽ chết, ta sẽ chết, tự sát là được! Sau khi ta chết, thiêu thi thể ta đi, trước khi thiêu giúp ta thay một bộ y phục sạch sẽ, ta không muốn mặc y phục bẩn lúc chết.” Hai mắt Hạ Trường Sinh vô thần, vẻ mặt tuyệt vọng: “Ôi, cuộc đời dài lâu này đã kết thúc.”

Đầu tiên Lâm Kiến im lặng không lên tiếng, cầm lấy Không Sơn kiếm Hạ Trường Sinh đặt ở một bên, sau đó hỏi hắn: “Được, để ta giúp ngươi vậy, ngươi muốn chém chỗ nào?”

Hạ Trường Sinh trả lời: “Cổ đi.”

Lâm Kiến buông kiếm xuống, ho khan một tiếng, muốn ngồi xuống mép giường, tỉ mỉ nói chuyện với hắn một lần.

“Khụ khụ.” Hạ Trường Sinh ho khẽ nhắc nhở.

Lâm Kiến không ngồi mà nắm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ thủ thỉ như đang dỗ một đứa trẻ: “Không cần đến sau khi chết mới thay y phục, bây giờ thay luôn đi, ta gọi người chuẩn bị nước ấm cho ngươi, giúp ngươi chuẩn bị y phục mới, ngươi dậy tắm rửa một cái được không?”

Hạ Trường Sinh cực kỳ đáng thương nhìn y.

Nếu hắn còn không gật đầu, bây giờ Lâm Kiến có thể rời khỏi gian phòng này, đi theo bọn Thường Khê Đình ngay.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

Lâm Kiến thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài, gọi chưởng quầy cho người đưa nước ấm lên. Đến khi thùng tắm chứa đầy nước ấm, tiểu nhị lập tức rời đi. Lâm Kiến đi đến mép giường, khuyên can mãi, cuối cùng khuyên được Hạ Trường Sinh cởi y phục bẩn ra, bước vào thùng tắm.

Ngâm mình trong nước ấm, rốt cuộc tâm trạng Hạ Trường Sinh khôi phục lại một chút.

Lâm Kiến đi ra sau lưng Hạ Trường Sinh, chuẩn bị cởi dây buộc tóc của hắn xuống. Tay Lâm Kiến mới vừa duỗi về hướng tóc của Hạ Trường Sinh, hắn đã cảnh giác, lập tức vươn tay bắt lấy cổ tay Lâm Kiến, cản động tác của y lại.

“Ta quên mất, không thể động đến tóc ngươi, đúng không.” Lâm Kiến nói, sau đó muốn tránh khỏi tay Hạ Trường Sinh.

Tay Hạ Trường Sinh mới vừa ngâm trong nước, vừa nóng vừa ướt.

“Để ta.” Hạ Trường Sinh nắm lấy dây buộc tóc màu bạc, sau đó đặt trong tay.

“Ý là ta có thể chạm vào sao?” Lâm Kiến khom lưng, kề khuôn mặt lại gần Hạ Trường Sinh rồi hỏi.

Hạ Trường Sinh đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với khuôn mặt Lâm Kiến, lập tức đỏ mặt: “Ừm… nhưng mà phải cẩn thận đó.”

Lâm Kiến tản tóc của hắn ra, tóc của hắn đúng là vừa đen vừa dày, lại còn mượt mà, đặt trong tay mang lại xúc cảm hệt như tơ lụa thượng hạng. Thả tóc vào nước ấm, lúc Lâm Kiến cúi đầu, khó tránh khỏi nhìn thấy dáng người đẹp mắt của Hạ Trường Sinh.

Lâm Kiến vừa kiên nhẫn vừa tốt tính giúp Hạ Trường Sinh gội sạch đầu, trước khi hắn tắm xong, y đổi toàn bộ chăn đệm đã bị bẩn trên giường đi. Hạ Trường Sinh tắm rửa xong, thay y phục sạch sẽ, lại nằm về giường một lần nữa. Lâm Kiến trông thấy vậy như trút được gánh nặng, y chuẩn bị lấy y phục bẩn mang đi giặt.

Hạ Trường Sinh nằm trên giường, lại bắt đầu hu hu hừ hừ.

Lâm Kiến muốn giả vờ như mình không nghe thấy, mau chóng rời khỏi gian phòng này.

“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh gọi tên y.

Nể tình đây là lần đầu tiên hắn kêu tên y, Lâm Kiến đành xấu hổ đi trở lại.

Hạ Trường Sinh vươn tay, vỗ vỗ lên giường của mình.

“Đây là bảo ta nằm, hay là bảo ta ngồi?” Lời phải nói rõ ràng nha.

“Ngươi ngồi.” Hạ Trường Sinh nói.

Lâm Kiến đặt mông ngồi xuống.

“Ngồi nhích vào một chút nữa.” Hạ Trường Sinh yêu cầu.

Lâm Kiến lại ngồi gần hắn hơn một chút.

Đến khi y ngồi đúng ý, Hạ Trường Sinh chống người, sau đó nhấc đầu đặt lên đùi Lâm Kiến.

Ở góc độ này, Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, Lâm Kiến cúi đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi lại muốn thế nào?” Lâm Kiến sẽ không bị lừa tiếp, khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác nào bẫy rập, chờ Lâm Kiến sinh ra lòng thương hoa tiếc ngọc chính là lúc Hạ Trường Sinh phiền chết y.

“Bây giờ có phải ta xấu như ma không?” Hạ Trường Sinh mếu máo.

“Cái này à…” Lâm Kiến vươn tay nắm lấy cằm của Hạ Trường Sinh, xoay trái xoay phải một chút, xem xét một hồi: “Vẫn rất đẹp nha.”

“Ngươi gạt ta.” Hạ Trường Sinh sẽ không dễ tin lời nam nhân chó má như vậy: “Tóc ta đều bị cắt đứt, khó coi!”

“Hạ công tử, Trường Sinh Quân, đại ca ca, Trường Sinh.” Lâm Kiến buồn cười, nói lời thấm thía: “Không có ai sẽ vì rụng mấy sợi tóc mà thay hình đổi dạng, ngươi bị cắt mấy sợi tóc, ta cũng rất tiếc và tức giận, nhưng ngươi ngẫm lại đi, mỗi lần ngươi gội đầu, chải đầu đều sẽ rụng tóc mà, không bao lâu sẽ mọc lại sợi mới thôi, không sao.”

“Vừa rồi ta gội đầu không bị rụng mà.” Hạ Trường Sinh phản bác.

“Rụng, ta sợ ngươi lại khóc, cho nên giấu đi rồi.”

Hạ Trường Sinh nổi giận, chuẩn bị ngồi dậy: “Nếu ngươi đã giấu đi rồi, vì sao bây giờ còn muốn nói ra!”

Lâm Kiến vươn tay dí lên trán Hạ Trường Sinh, ấn hắn về: “Được rồi được rồi, nằm xuống đi.”


Bị người còn nhỏ hơn mình nhiều như vậy lớn tiếng, Hạ Trường Sinh cũng choáng váng.

“Sẽ mọc lại thôi!” Lâm Kiến khẳng định.

Hạ Trường Sinh sụt sịt.

“Ngủ đi, bây giờ cũng đã muộn rồi.” Lâm Kiến cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều hơi mệt mỏi, Hạ Trường Sinh còn không ngủ nữa sẽ đến lượt y ngủ mãi không tỉnh mất.

“Ngươi sẽ kể chuyện xưa dỗ ta ngủ chứ?” Hiện tại Hạ Trường Sinh thật là yếu ớt mà.

Cuối cùng Lâm Kiến lại nhẫn nại thêm một lần.

Hạ Trường Sinh nằm lại tử tế trên giường một lần nữa, Lâm Kiến ngồi ở đầu giường hắn, thử vươn tay thăm dò, vỗ vỗ lên chăn của Hạ Trường Sinh, y đang dùng hết sức nhớ lại chuyện xưa mình đã từng nghe được ven đường.

“Ngày xửa ngày xưa có một nữ nhân, nàng sinh ra một bé trai thật xinh đẹp, tóc của nó đen như màn đêm tối tăm nhất, làn da trắng như màn tuyết tinh khiết nhất.”

Hạ Trường Sinh rất sợ hướng đi của câu chuyện này sẽ có vấn đề.

“Về sau, nữ nhân này chết đi, bỏ lại đứa con của nàng. Phụ thân của đứa bé trai lại thành thân cùng nữ nhân khác. Kế đó người phụ thân kia cũng chết, người mẹ kế lại dẫn theo nó đi thành thân với người nam nhân khác. Mẹ kế đối xử khắc nghiệt với nó, luôn bắt nó làm việc nhà, mà đứa con của mẹ kế lại hưởng vinh hoa phú quý.”

“Có một ngày, cố chủ là một nhà có tiền đưa tiền để nó đến một cái sơn động nguy hiểm, lấy một cái giá nến có thể thực hiện ước nguyện về. Nếu nó hoàn thành nhiệm vụ là có thể cầm số tiền này đi sống cuộc sống mới.”

“Bé trai đi, kết quả trong sơn động vậy mà lại giấu một vùng biển rộng xanh thẳm, nơi đó có giao nhân, thân người đuôi cá…”

Hạ Trường Sinh đã ngủ.

Cả người Lâm Kiến đều rệu rã, y ngồi bệt xuống sàn nhà, khiếp sợ nhìn người trên giường.

Trời ạ, bình thường thật sự sẽ có người chịu được người này sao?

Hạ Trường Sinh yên tĩnh ngủ, không trả lời được vấn đề của y.

Ngày hôm sau, sau khi Lâm Kiến rời giường, Hạ Trường Sinh còn chưa thức, y xuống lầu, gặp được đoàn người Thường Khê Đình muốn rời đi.

“Các ngươi phải đi sao?” Lâm Kiến chạy đến, từ biệt với Thường Khê Đình.

“Đúng vậy.” Thời gian bọn Thường Khê Đình dừng lại đã quá dài, thật ra hắn ta có rất nhiều chuyện phải làm: “Tiền ta đã trả rồi, các ngươi cứ yên tâm ở lại đi.”

Lâm Kiến cười: “Cảm ơn ngươi.”

Thường Khê Đình nhìn Lâm Kiến cũng cười vui vẻ, chẳng qua nét cười của hắn ta nhiều hơn một chút u ám so với ban đầu.

Về chuyện ngày hôm qua, Lâm Kiến có thể thuyết phục được đệ tử Long Quang kỳ nhưng lại không thuyết phục được hắn ta.

Người hành tẩu của Phục Hy viện, có thể là Chưởng môn đời kế tiếp…

Vì sao lại không thông tình người như thế, không yêu thương người như vậy?

Thường Khê Đình có phần phiền não này, nhưng đây không phải chuyện hắn ta có thể can thiệp được.

Kết quả, hai người Lâm Kiến và Thường Khê Đình chào hỏi đơn giản, sau đó Thường Khê Đình rời đi.

Lâm Kiến ở dưới lầu ăn ăn uống uống, vào lúc y không dễ gì mới hưởng thụ được thời gian nhàn nhã thì có một người đứng sau y. Lâm Kiến quay đầu lại, đầu tiên là một cây quạt đè lên má y, tránh để hai người tiếp xúc quá gần.

Được rồi, Lâm Kiến đã biết người đến là ai.

Hạ Trường Sinh mặt không cảm xúc mở quạt ra, che nửa khuôn mặt của mình lại, nhìn dáng vẻ thì đã khôi phục lại như thường.

Bởi vì bộ trang sức bạc đeo hôm qua đã bị bẩn, cho nên Hạ Trường Sinh dùng lại bộ vàng, hoa tai vàng cứ đung đưa mãi.

“Đứng lên đi.” Hạ Trường Sinh gọi y.

“Phải lên đường sao?” Lâm Kiến thấy hắn đeo bọc hành lý.

Hạ Trường Sinh ném tay nải của Lâm Kiến cho y, nói: “Đúng vậy, ta phải lên đường, cho nên hôm nay sẽ giúp ngươi sắp xếp việc kia cho thỏa đáng.”

Việc kia mà hắn chỉ là phó thác Lâm Kiến cho tử tế.

Lâm Kiến đeo bọc hành lý, tuy y không nói gì nhưng ánh mắt y nhìn Hạ Trường Sinh chẳng khác nào nhìn tên nam nhân cặn bã xách quần lên là đi.

Ánh mắt Hạ Trường Sinh cũng né tránh, hơi chột dạ.

Chẳng qua Lâm Kiến không phản đối, y đeo hành lý, đứng lên, đi theo sau lưng Hạ Trường Sinh, giống như lúc lên đường đến đây.


Hai người bọn họ đi đến tòa nhà lớn mà Lâm Kiến nhìn trúng từ ban đầu.

“Người một nhà này đúng là có tiền, chẳng qua trong đó có mấy người đã chết trong tay Thiên Thượng Diệu Âm. Ta tính toán thử, người nhà này không qua mấy năm nữa sẽ bắt đầu xuống dốc. Tuy nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhưng vận mệnh sau này của người nhà này cũng không đi đến đâu cả. Tuy nhiên nếu ngươi vẫn kiên trì, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Hạ Trường Sinh phân tích.

Lâm Kiến đứng trước tòa nhà lớn mà vốn đời này sẽ không liên quan đến y, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi nhau, hơi do dự.

“Hoặc là, ta còn có một đề xuất khác.” Hạ Trường Sinh dẫn Lâm Kiến đến mặt sau của một khu nhà.

Bọn họ đi ngang qua, trông thấy chủ của một tiệm bán vải vóc và y phục, ông đang ra khỏi cửa, đi về hướng cửa hàng của mình.

Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến đi theo phía sau ông.

“Người nhà này cũng không tệ, hơn nữa khí vận quanh thân. Tuy rằng cả đời này thê tử ông ấy sẽ không sinh được đứa bé nào nữa nhưng bọn họ sẽ nắm tay nâng đỡ nhau đến già, cả đời ân ái, hơn nữa cũng sẽ đối xử tử tế với người bên cạnh.” Hạ Trường Sinh hiểu loại người này: “Vào năm đứa con trai duy nhất của bọn họ chết, tuổi tác nó cũng không hơn kém ngươi bao nhiêu. Phu thê bọn họ đến giờ vẫn còn đang nhớ thương con trai. Tình cảm của người đối với người đã chết là dựa vào ký ức để duy trì, ta lấy tình cảm nhớ thương con trai của bọn họ ra, cất vào trong một túi gấm. Chỉ cần ngươi đeo cái túi gấm này, bọn họ sẽ chuyển tình cảm nhớ nhung con trai sang người ngươi, dần dần, bọn họ sẽ cho rằng ngươi mới là con trai của bọn họ. Ngươi có thể ở lại đây sống hạnh phúc.”

Đây là chuyện Hạ Trường Sinh ra ngoài làm ngày hôm đó.

Nói xong, Hạ Trường Sinh để Lâm Kiến lựa chọn.

“Ngươi muốn ở lại chỗ nào, tự ngươi chọn đi.”

Lâm Kiến đứng trước mặt Hạ Trường Sinh, nhìn hắn một hồi lâu.

Trong tay Hạ Trường Sinh cầm hai túi gấm.

“Đưa túi gấm của nhà chủ tiệm kia cho ta.” Lâm Kiến nói.

Hạ Trường Sinh rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đưa túi gấm cho Lâm Kiến.

Hai người mặt đối mặt, nhất thời không nói được gì.

Hạ Trường Sinh thở dài một hơi, sau đó nói: “Vậy ta đưa ngươi qua đó xong, ta phải đi ngay.”

Một khi tách ra hẳn là đời này không còn khả năng gặp lại nữa.

“Được, đại ca ca, ngươi đi thong thả.” Lâm Kiến cười ngọt ngào.

Hạ Trường Sinh im lặng một hồi, sau đó thu quạt lại, sờ sờ đầu Lâm Kiến một cái.

Lâm Kiến sửng sốt.

Hạ Trường Sinh hơi mỉm cười.

Lâm Kiến cũng mỉm cười, sau đó chạy về hướng cửa tiệm kia, đi tìm ông chủ kia.

Tuy ý định ban đầu của Hạ Trường Sinh là thoát khỏi Lâm Kiến, nhưng nhìn dáng vẻ không tim không phổi của y vẫn bị chọc tức đến bật cười. Hạ Trường Sinh dùng sức lắc quạt, cảm thán thứ đồ như người phàm này thật là bạc tình bạc nghĩa, sau đó hắn lại tiếp tục lên đường.

Bên kia, dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến đi vào gian cửa tiệm đó.

Chủ tiệm kia vừa trông thấy Lâm Kiến đã cười: “Sao ngươi lại đến đây? Muốn mua gì sao?”

“A, à, có, ta ngồi một lát trước đã, người mua đồ sẽ đến ngay.” Y nói.

Chủ tiệm rất thích y, chờ y ngồi xuống, ông lập tức lấy đồ ăn vặt ở phía sau lên cho y ăn, còn cầm một con thú bông cho y chơi.

“Không cần khách sáo như vậy.” Lâm Kiến xua tay.

Hiện tại trong tiệm không có khách nào, chủ tiệm dứt khoát ngồi luôn xuống vị trí đối diện y, nhìn dáng vẻ Lâm Kiến ăn uống, ông cười.

Lâm Kiến ngẩng đầu nhìn ông.

“Ngươi thật là đáng yêu, lại rất ngoan, cha mẹ ngươi nhất định rất thích ngươi..”

Ông nói toàn bị ngược, Lâm Kiến nghĩ, ta vừa không đáng yêu cũng không ngoan, cha mẹ ta cũng không thích ta.

Chủ tiệm ngắm Lâm Kiến, nhìn nhìn đột nhiên rơi hai giọt lệ. Sau khi ông nhận ra mình đang khóc lập tức dùng ống tay áo lau nước mắt một cái, sau đó xin lỗi.

“Xin lỗi, ta không biết vì sao hôm nay vô cùng nhớ đứa con trai đã mất của ta.”

Ông không biết nguyên nhân nhưng Lâm Kiến biết, bởi vì cái túi gấm đang đặt trong ngực Lâm Kiến kia chứa tình cảm nhớ nhung con trai của ông. Ông càng đến gần sẽ lại càng nhớ đến con trai mình hơn.

Lâm Kiến mau chóng tìm một chiếc khăn tay sạch sẽ cho ông lau nước mắt.

Chủ tiệm cảm thấy thật kỳ lạ, bình thường ông vẫn còn khống chế được tình cảm, nhưng hiện tại lại như nước lũ vỡ đê xông ra, không ngăn cản được.

“Một người ngẫu nhiên sẽ rất mong nhớ người nào đó, có lẽ bởi vì mặt trời vừa lên, có lẽ bởi vì vừa đổ một trận mưa. Hơn nữa mong nhớ con trai mình là chuyện thường tình, không sao cả.” Lâm Kiến trấn an ông.

Có lời của Lâm Kiến, chủ tiệm yên tâm mà lên tiếng khóc lớn.

Hồi ức của một người với một người khác là căn cứ vào mong nhớ của bản thân người đó.

Có thể cướp lấy tình cảm của người này rồi chiết lên trên người người khác.

Đây đúng là tà thuật.

Bản thân y chỉ cần vẫn luôn giữ túi gấm này lại sẽ có được gia đình như thế.

Không cần cân nhắc nhiều đã có thể tưởng tượng ra một đời hạnh phúc đơn giản mà mình có thể có được.

Lâm Kiến lắc lắc đầu, sau đó nhét cái túi gấm Hạ Trường Sinh cho y vào trong con thú bông trong lòng, rồi đưa cho chủ tiệm, cười nói: “Tặng cho ông.”

Chủ tiệm ôm lấy thú bông kia, đột nhiên cảm thấy con trai nhà mình dường như ở ngay trong lòng ông, ông dùng sức ôm, nước mắt rơi như mưa.

“Xem ra người mua y phục không đến đón ta, ta muốn đi tìm hắn.” Lâm Kiến đứng lên, vỗ vỗ bả vai chủ tiệm: “Ta phải đi, cảm ơn đồ ăn vặt của ông.”

Chủ tiệm muốn mở miệng giữ lại thì Lâm Kiến đã đi ra ngoài rồi trà trộn vào dòng người, biến mất không thấy tung tích.

“Được rồi, tiếp theo đi chỗ nào tốt đây?” Lâm Kiến đeo bọc hành lý lên, lẩm bẩm.

Y ngẫm nghĩ một lát, đã có quyết định, vì thế đi đến trạm dịch ở gần đó. Dưới sự dò hỏi, y biết được có một thương đội sắp xuất phát, trên đường sẽ đi qua trấn Đào Tiên, mà trấn Đào Tiên là một điểm nút giao thông quan trọng, từ đây có thể đi rất nhiều nơi, vì thế Lâm Kiến quyết định đi trấn Đào Tiên trước. Y cho người phụ trách của thương đội một ít tiền, nói bản thân muốn đến trấn Đào Tiên để tìm họ hàng, người phụ trách thương đội dễ dàng đồng ý sẽ đưa y đi một đoạn đường.

“Vừa khéo chúng ta cũng cần đưa một người đến trấn Đào Tiên, trong xe kia còn có thể ngồi thêm người, ta đi hỏi rồi, hắn đồng ý cho ngươi vào ngồi chung. Chẳng qua tính tình người kia không tốt lắm, sau khi ngươi vào rồi, nhất định không được làm ồn.” Chủ thương đội nói với Lâm Kiến.

Lâm Kiến bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, gật đầu.

Người phụ trách nhấc mành che lên, Lâm Kiến đi vào.

Lâm Kiến nhìn thấy trang trí bên trong thì thoáng khiếp sợ, thật xa hoa thoải mái nha. Thùng xe rất lớn, ở giữa có buông một tấm mành chia toàn bộ thùng xe làm hai, ngồi bên trong chính là khách quý mà người phụ trách nhắc đến. Cách một tấm mành, Lâm Kiến không thấy rõ dáng vẻ của người nọ.

Lâm Kiến vừa bò vào thùng xe vừa hỏi người phụ trách: “Ta đến trấn Đào Tiên rồi, nếu còn muốn đi Tề Quảng Cung các thì phải đi tiếp thế nào nhỉ?”

Y vẫn là một thiếu niên không lớn không nhỏ, lần đầu tiên đi xa nhà.

Người phụ trách là một người tốt bụng, nghe y hỏi như vậy, sang sảng đáp: “Ở trạm dịch trấn Đào Tiên có rất nhiều đội ngũ, đến lúc đó ngươi đi hỏi xem, hẳn là sẽ có người đồng ý dẫn ngươi đi.”

Lâm Kiến yên lòng.

Sau khi y vào thùng xe ngồi xong, người phụ trách lập tức chỉ chỉ lên miệng mình, lại chỉ chỉ người bên trong, dùng ánh mắt hỏi Lâm Kiến, ngươi đã hiểu chưa?

Lâm Kiến gật đầu, che miệng mình lại.

Người phụ trách cười, sau đó buông mành xe xuống, hô về phía đội ngũ nhà mình: “Xuất phát!”

Ngựa xe bắt đầu chuyển động.

Lâm Kiến im lặng ngồi trong xe, cảm nhận được thùng xe di chuyển. Không thể nói chuyện, y chỉ đành vén mành cửa sổ xe, nhìn đội ngũ lên đường.

Những đội ngũ đó chậm rãi vượt qua thùng xe của bọn họ.

Lâm Kiến chống đầu nhìn, lỗ tai dựng thẳng lên.

So với hắn, vị khách quý ngồi trong mành kia còn im lặng hơn, không rên một tiếng, thậm chí đến âm thanh phát ra lúc hoạt động cũng không có. Lâm Kiến ngồi mãi, ngồi đến ngủ mất, đến khi y tỉnh lại thì phát hiện trời đã tối rồi, xung quanh im ắng, thùng xe cũng không di chuyển nữa.

Thật kỳ lạ.

Trực giác nói cho y biết, không thích hợp!

Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiến nhanh chóng vén mành lên, chạy ra khỏi thùng xe.

Y vừa ra ngoài đã đụng phải người giấy cao lớn hơn y mấy lần.

Lâm Kiến sợ đến mức ngã trở lại trong xe.

Một đống lửa được đốt lên ở bên ngoài, bên cạnh đó có một người đang ngồi, ngẩng đầu đối diện với hai mắt Lâm Kiến.

“Đứa bé không ngoan, ăn rồi bỏ đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.