Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 3: Ra ngoài



Sau hai mươi năm, cửa lớn của Phục Hy viện lại mở ra.

Đệ tử của các môn phái tu chân ngồi canh trước cửa Phục Hy viện xem tình hình sợ đến mức hồn bay phách tán. Sau đó họ lập tức ngự kiếm bay đi báo cho các môn phái trong tu chân giới.

Thám tử còn chưa kịp bay lên đã bị chúng đệ tử Phục Hy viện ra ngoài ngăn lại.

“Ở đây có một chồng thông báo mới của Phục Hy viện, phiền ngươi đi phân phát nhé.” Vị đệ tử nào đó thả vào trong lòng vị thám tử nọ một chồng giấy đã được xếp lại, sau đó vẫy vẫy tay, quay vào trong Phục Hy viện.

Cửa lớn đóng lại lần nữa.

Thám tử bị nhét một chồng giấy, tay chân run rẩy, cứ như thứ gã đang ôm là yêu ma quỷ quái vậy. Gã không dám trì hoãn thời gian, lập tức bay về môn phái nhà mình, hơn nữa còn mang thông báo đi phát theo lời vị đệ tử vừa rồi, không dám chậm trễ.

Mọi người run rẩy đọc nội dung bên trong.

“Phục Hy viện định chiêu mộ đệ tử trên phạm vi rộng.”

“Cái gì?”

“Bọn họ hoan nghênh đệ tử đã gia nhập môn phái khác, có nghị lực, máu dày, tính tình tốt gia nhập môn phái của bọn họ.”

“Cái gì??”

“Cũng hoan nghênh đệ tử còn chưa từng tiếp xúc với tu chân, có tiềm lực, có nghị lực, máu dày, tính tình tốt đến môn phái bọn họ sát hạch.”

“Cái gì???”

Thật ra chỉ là một mẩu tuyên truyền chiêu sinh thôi mà.

Phái đệ tử phát truyền đơn đi xác minh, bảo đảm mỗi môn phái trong tu chân giới đều nhận được phần truyền đơn chiêu sinh này. Trong ngày sát hạch chiêu sinh, cửa lớn Phục Hy viện mở ra, đệ tử Phục Hy viện ăn mặc thật rực rỡ, rất có không khí như ý cát tường, chờ một lượng lớn tiểu đệ tử đến cửa. Bọn họ đã chuẩn bị xong phải giải đáp vấn đề của các bạn nhỏ thế nào, hoan nghênh bọn họ gia nhập Phục Hy viện ra sao.

Đã đến giờ chiêu sinh, vậy mà trước cửa Phục Hy viện lại thật yên tĩnh.

Nhóm đệ tử Phục Hy viện vẫn bừng bừng khí thế đón chờ.

Bọn họ rất tự tin, dựa vào thanh danh của Phục Hy viện, tùy tiện cũng chiêu được không mười thì tám đệ tử mới!

Một canh giờ trôi qua, trước cửa vẫn yên tĩnh.

Đệ tử Phục Hy viện hiểu là do địa thế viện nhà bọn họ ở trên cao, phải leo lên, đến muộn cũng rất dễ hiểu.

Thêm một canh giờ trôi qua, đệ tử Phục Hy viện thấy hơi nhàm chán.

Lại thêm một canh giờ nữa qua đi.

Đệ tử Phục Hy viện bắt đầu chơi mạt chược tại chỗ, nghiên cứu pháo hoa mới, đánh bài, cắn hạt dưa, tán dóc.

Vào lúc mặt trời sắp lặn, cửa Phục Hy viện có tiếng động.

Mọi người lập tức im lặng, nhìn sang.

Một bạn nhỏ lưng đeo giỏ tre xuất hiện trước cửa.

Ánh mắt mọi người sáng lên, bọn họ cùng nhau đứng dậy khỏi vị trí ngồi của mình, giang hai tay ra, hoan nghênh đứa bé không hề biết phía trước là địa ngục.

“Á, ta phải đi nói cho mẹ biết, môn phái quái nhân trên núi đã mở cửa!” Bạn nhỏ nhìn một cái, vui mừng nhảy nhót, rời khỏi trước cửa Phục Hy viện.

Thấy nó đi mất, tất cả đệ tử vô cùng bình tĩnh thu tay về, đánh bài thì tiếp tục đánh bài, tán dóc thì tiếp tục tán dóc.

Mặt trời chiều ngả về Tây.

Hạ Trường Sinh khoan thai đến muộn, ngồi trong cỗ kiệu được biến ra từ bùa giấy.

Đi lại trong Phục Hy viện cần phải ngồi kiệu hả?

Mọi người muốn phỉ nhổ nhưng lại không dám mở miệng.

Thấy hắn đến, Đường Trĩ là người đầu tiên lướt qua đó, đỡ hắn xuống kiệu như đỡ Thái hậu.

Thái hậu khắc nghiệt Hạ Trường Sinh vui vẻ hỏi: “Các ngươi nhận được mấy đệ tử rồi?”


Nhìn vỏ hạt dưa đầy đất, chúng đệ tử khó mở miệng nổi.

Thái hậu ngoan độc Hạ Trường Sinh tiếp tục: “Nếu không có người mới đến, ta sẽ chọn một người trong số các ngươi.”

“Đại sư huynh, bọn muội nhất định làm được!” Hai tay Cố Phương vòng trước ngực, nhìn không trung rơi nước mắt: “Vì có thể tìm người hầu hạ huynh tốt hơn, bọn muội quyết định không chỉ đi đào góc tường của các môn phái khác, còn phải đi tìm kiếm người mới. Bọn muội không có cơ hội thứ hai, cho nên xin cho bọn muội thêm chút thời gian.”

“Thật à?” Hạ Trường Phong nheo mắt lại.

“Thật!” Cố Phương gật đầu kiên định, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho những người khác.

Chúng đệ tử gật đầu, động tác không khác gì gà mổ thóc.

Tuy bình thường Hạ Trường Sinh yêu cầu này yêu cầu kia, tính cách cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng bất ngờ là, hắn là kẻ rất dễ bị lừa. Hắn nghe Cố Phương nói vậy, lập tức cười lên: “Tiểu Phương, thỉnh thoảng muội cũng rất có chủ ý đấy, vậy ta sẽ cho muội mấy ngày.”

“Đa tạ đại sư huynh!” Mọi người quỳ cảm tạ.

Hạ Thái hậu vẫy vẫy tay áo, được Đường Trĩ đỡ lại lên kiệu, sau đó đi mất.

Hạ Trường Sinh đi rồi, mọi người ướt đẫm mồ hôi, bọn họ tuyệt đối không muốn đi hầu hạ Hạ Trường Sinh. Vì thế, Phục Hy viện giấu Hạ Trường Sinh mở đại hội, cuối cùng chọn ra hai mươi đệ tử chia đi bốn hướng, ngụy trang thành người của môn phái khác đến nhân gian chiêu sinh.

“Chúng ta ngụy trang thành môn phái có danh tiếng truyền đời rất tốt, Ngũ Lăng hiên.”

“Chúng ta ngụy trang thành thần toán nhất tộc, Kỳ Lân sơn.”

“Chúng ta ngụy trang thành Đông Xương môn hết sức phổ thông, bởi vì sợ một số danh môn sẽ khiến một số đứa trẻ có tư chất thông thường cảm thấy áp lực, không dám báo danh.”

“Vì để ý đến một số bạn nhỏ thích môn phái tối tăm, chúng ta ngụy trang thành tổ chức người xấu, Phiêu Miểu cung.”

“Chúng ta phải không từ thủ đoạn tìm được người mới, đưa nó đến cho đại sư huynh tra tấn.” Hai mươi người nắm tay thành quyền đặt trước ngực, trang trọng tuyên thệ.

Cố Phương: “Ta cảm thấy hơi thiếu đạo đức.”

Đường Trĩ hết sức thản nhiên: “Thà chết đạo hữu, hơn chết bần đạo.”

Cố Phương hỏi: “Bên phía đại sư huynh thế nào rồi?”

Đường Trĩ đỡ trán thở dài, nói: “Không cần nghĩ, hiện tại hẳn là huynh ấy chẳng biết gì cả, đang chuẩn bị ăn cơm rồi.”

Hạ Trường Sinh đúng là đang chuẩn bị ăn cơm.

Trên chỗ ngồi cố định của Phục Hy viện, Hạ Trường Sinh chờ đệ tử bên cạnh lau ghế dựa một lần xong, lúc này mới rụt rè ngồi xuống. Hắn vừa ngồi xuống đã có người đưa khăn lông ấm lên cho hắn lau tay, sau khi Hạ Trường Sinh ưu nhã lau tay xong, đầu bếp bên cạnh lập tức lên món cho hắn.

“Hôm nay sao lại ăn thịt sấy xào đậu que chứ, ta không thích đậu que.” Hạ Trường Sinh oán giận.

Đầu bếp: “Thích ăn thì ăn.”

“Đúng là thất phu thôn dã.” Hạ Trường Sinh lẩm bẩm bất mãn, nhưng vẫn cầm đũa lên ăn cơm.

Tư thế ăn uống của hắn cực kỳ xinh đẹp, tuy phần lớn thời điểm chúng đệ tử đều thấy hắn rất phiền nhưng không thể không thừa nhận Hạ Trường Sinh có được một túi da rất đẹp. Hơn nữa hầu như mọi lúc tính nết hắn đều rất tốt.

“Đại sư huynh, vì sao huynh lại muốn tìm sai vặt thân cận thế, toàn bộ đệ tử Phục Hy viện chúng ta đều là chân sai vặt của huynh mà.” Đệ tử khó hiểu.

Hạ Trường Sinh vui vẻ liếc nhìn tên đệ tử kia một cái: “Ta rất vui khi ngươi có giác ngộ như vậy. Nhưng ta là người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện, phần lớn thời gian phải ra ngoài, mà các ngươi lại không thể luôn đi theo ta. Ta ở bên ngoài, nếu có chủ quán còn được, đưa tiền sẽ làm vệ sinh tốt cho ta. Nhưng lúc ở nơi núi non hoang vắng, nơi nơi bẩn thỉu, ta không có chỗ đặt chân.” Hạ Trường Sinh thở dài: “Ta không muốn phải trải qua loại tình huống như chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh lại phải bắt bốn con yêu quái làm vệ sinh cho ta nữa. Cho nên vẫn nên dẫn theo một đệ tử ra ngoài thì tốt hơn, có thể hầu hạ ta mọi lúc mọi nơi.”

“Đại sư huynh, huynh cũng không mắc bệnh sạch sẽ mà.” Có người không đồng ý.


“Đúng vậy, ta không có bệnh sạch sẽ.” Hạ Trường Sinh nói rất đương nhiên: “Nhưng y phục xinh đẹp của ta sẽ bị làm bẩn đó.”

“Đại sư huynh, huynh là một nam nhân mà!” Người Phục Hy viện thật sự không nhịn được nhắc nhở hắn.

“Theo như lời ngươi nói, vừa sinh ra ta đã biết mình là một nam nhân.” Hạ Trường Sinh đồng tình nhìn gã: “Hay là, hai mắt ngươi có vấn đề, nam nữ cũng không phân biệt được?”

“Huynh có thể giống nam nhân một chút không?”

Hạ Trường Sinh khó hiểu: “Còn có người quy định nam nhân thế nào? Nữ nhân ra sao hả? Thú vị, đến giờ ta vẫn chưa nghe nói đấy.”

“Nam nhân không hề đi theo khuôn mẫu cố định!”



“Cũng có nữ nhân không đi theo khuôn phép cố định.”

“Nam nhân rất cường tráng!”

“Nữ nhân cũng có người rất cường tráng, trong viện chúng ta, có không ít nữ đệ tử có thể một quyền đánh ngất ngươi.”

“Nữ nhân mới thích xinh đẹp.”

“Từ xưa đến nay, có không ít nam nhân yêu cái đẹp.”

“Nữ nhân ồn ào.”

“Bây giờ ngươi đã rất ồn ào, ngươi là nam hay nữ?”

Vị đệ tử kia vò đầu bứt tai.

“Bây giờ trông ngươi rất giống khỉ.” Hạ Trường Sinh vui tươi hớn hở vừa ăn cơm vừa xem xiếc khỉ.

Tên đệ tử kia đau đầu.

Hoàng Tuyền Lưu là người cuối cùng biết Phục Hy viện lại đang tuyển người mới, bởi vì từ lúc bắt đầu và trong suốt quá trình nó phát triển, lão đều đang ngâm mình trong Tàng Thư các, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài. Khi lão phát hiện đệ tử Phục Hy viện không thèm báo với lão một tiếng đã chạy đi tuyển người mới, Hoàng Tuyền Lưu lập tức tìm Phương Cảnh Tân tính sổ.

Phương Cảnh Tân là ví dụ điển hình cho những người theo chủ nghĩa lạc quan, lửa mãi mãi sẽ không cháy đến trên người tên đần. Nghe Hoàng Tuyền Lưu oán giận, ông cười ha ha: “Tuyển người mới khá tốt, ta cảm thấy Phục Hy viện cũng cần có hương vị tươi mới.”

“Tuyển người mới không thành vấn đề.” Hoàng Tuyền Lưu đang nén giận: “Nhưng sao huynh có thể cùng lúc thả ra hai mươi đệ tử chứ?”

“Không thành vấn đề đâu, hahaha.” Phương Cảnh Tân rất lạc quan.

Hoàng Tuyền Lưu giận đến độ nổi gân xanh.

“Có vấn đề hay không, huynh sẽ biết nhanh thôi.” Nói xong, Hoàng Tuyền Lưu phất tay áo bỏ đi.

Mười ngày sau, trước cửa Phục Hy viện xếp một chồng thư, đến từ các môn các phái khắp tu chân giới, khiếu nại hai mươi người chạy ra từ Phục Hy viện gây chuyện thị phi ở nhân gian, hãm hại lừa gạt, gây bao gió tanh mưa máu. Các môn các phái cầu xin Phục Hy viện thần thông, hãy nhốt những người này vào lại Phục Hy viện đi.

“Xem ra đã đến lúc gọi chúng nó về, nhiệm vụ này sẽ giao cho con, Trường Sinh.” Phương Cảnh Tân nói rất đương nhiên.

Thân là người duy nhất trong Phục Hy viện có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi môn phái, chạy đến nhân gian đi tới đi lui, Hạ Trường Sinh đeo bọc hành lý, trường kiếm, cầm quạt xếp, chuẩn bị rời Phục Hy viện.

Hắn đi đến cửa Phục Hy viện, tay vân vê tờ giấy. Tờ giấy được cắt thành hình người, Hạ Trường Sinh im lặng niệm chú ngữ, sau đó ném giấy đi, giấy lập tức biến ra dáng vẻ của bốn người. Bốn người giấy này mặc đồ trắng, đội mũ che mặt, hai chân lúc ẩn lúc hiện. Bọn họ khiêng một cỗ kiệu, gió thổi qua xốc màn kiệu lên, âm khí dày đặc.

Hạ Trường Sinh thản nhiên ngồi vào trong kiệu, chuẩn bị lên đường.

“Sư huynh, tu chân giới chúng ta có một kỹ năng cơ bản, gọi là ngự kiếm. Không biết, huynh có biết không ạ?” Đường Trĩ đến tiễn đứng cách rất xa, lớn mật đưa ra một kiến nghị.

“Ta biết.” Giọng nói vô cùng hùng hồn của Hạ Trường Sinh truyền từ trong kiệu ra: “Vậy ngươi có biết, mỗi lần lên cao đều làm kiểu tóc của ta bị tán loạn, hại tóc ta bị rụng không? Ta có chết cũng không muốn ngự kiếm phi hành.”

Đường Trĩ chợt hiểu ra: “Vậy đại sư huynh đi thong thả nhé, đến chỗ nhiều người nhớ phải thu người giấy lại, bởi vì thật sự rất đáng sợ đó.”

Màn kiệu bị xốc lên, Hạ Trường Sinh nhìn Đường Trĩ, cười xinh đẹp. Hắn cười đến cực ngọt ngào, nhưng bởi vì người giấy và kiệu giấy này khiến Đường Trĩ cảm thấy thật quỷ dị, cả người đổ mồ hôi.

“Ta biết rồi, sẽ về nhanh thôi.” Hắn thả màn xuống.

Người giấy lập tức khiêng Hạ Trường Sinh đi mất.

Đường Trĩ vô cùng thổn thức.

Chúng sinh tu chân giới hãy run rẩy đi, sát khí lớn nhất giờ mới được thả ra.

--------------------------------------

Vở kịch nhỏ:

Hoàng Tuyền Lưu: Thả Hạ Trường Sinh ra đi!

Phương Cảnh Tân: Vì sao phải thế?

Hoàng Tuyền Lưu: Ta muốn cho những người viết khiếu nại này biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!

Phương Cảnh Tân: Sư đệ, có đôi khi tâm lý đệ thật đen tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.