Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 38: Kính Hoa Thủy Nguyệt



Đám người A Nhất phạm phải sai lầm ngất trời đang tập hợp một chỗ, nghĩ làm thế nào để an ủi Lâm Kiến.

Bọn họ vẫn chưa có kết luận, lúc đang nhức đầu thì cửa phòng bị một người đá văng.

Gió thổi điên cuồng, người đến tóc đen như mực, áo trắng bị gió thổi lên.

Vẻ mặt Hạ Trường Sinh lạnh lẽo, vô tình như gió mùa thu. Ánh mắt của hắn quét qua, trừng mắt nhìn tất cả mọi người ở đây.

Mọi người biết vì sao hắn đến, bọn họ cũng sai thật, thế là mấy người xếp hàng quỳ xuống trước mặt Hạ Trường Sinh.

“Đại sư huynh, xin nghe bọn ta ngụy biện.” Ngạo Trúc mở miệng nói thật, những gì bọn họ nói tiếp theo cũng vì đổ lỗi.

Môi Hạ Trường Sinh khẽ mở, lạnh lùng nói: “Nói đi.”

“Ngay từ đầu bọn ta thật sự là có ý tốt, chỉ muốn thử kiếm giúp Lâm Kiến, bọn ta thật sự không muốn xảy ra chuyện sau đó.” Ngạo Trúc ăn nói khép nép.

Người ở đây vươn tay chỉ về hướng Ngạo Trúc, khiếu nại với Hạ Trường Sinh: “Người này đề nghị thử kiếm.”

Bọn họ đẩy hết trách nhiệm cho Ngạo Trúc.

Ngạo Trúc cắn răng, quyết tâm dù cho chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng, hắn ta chỉ về hướng Cố Phương, hung ác nói: “Người này ra tay.”

Cố Phương cũng rất oan uổng, nàng trừng Ngạo Trúc, hận không thể quất chết hắn ta: “Đại sư huynh, ta thật sự không dùng lực, nếu như ta nghiêm túc tấn công thì ta nên dùng Điểu Kinh Tâm chứ không phải Hoa Tiên Lệ.

Cố Phương dùng hai kiếm, Điểu Kinh Tâm mới là thanh dùng để chiến đấu. Sở dĩ Hoa Tiên Lệ chém một cái đã làm kiếm trong tay Lâm Kiến đã gãy đôi không phải vì Hoa Tiên Lệ quá lợi hại mà do thanh kia quá dễ gãy.

“Tiểu quỷ kia đã khóc nửa ngày rồi, khó khăn lắm ta mới dỗ y ngủ được.” Hạ Trường Sinh ngồi xuống ghế bên cạnh, vắt chân bắt chéo nghiền ngẫm nhìn bọn họ: “Trước khi y thức dậy, các ngươi nghĩ kĩ cách đối phó cho ta.”

“Chúng ta đang nghĩ đây.” Nếu không thì bọn họ tập trung lại làm gì.

Vẻ mặt Hạ Trường Sinh bực bội, hắn nói: “Dù sao các ngươi cũng là tội nhân, nghĩ biện pháp cho ta. Nếu như Lâm Kiến lại khóc lóc chít chít với ta thì ta điên mất.”

A Nhất im lặng một lúc, phe phẩy quạt lông ngỗng trong tay.

Mọi người nhìn về phía y.

A Nhất đột nhiên nói: “Chỉ có bọn ta là tội nhân sao?”

Hạ Trường Sinh hỏi lại: “Không phải sao?”

A Nhất hỏi lại: “Là ai bảo Lâm Kiến vào rừng kiếm lấy kiếm?”

Mọi người cùng nhìn Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh: “…”

“Khụ khụ.” Cố Phương vỗ chỗ trống trên sàn nhà, ra hiệu Hạ Trường Sinh cũng tới quỳ xuống tạ tội.

Hạ Trường Sinh ngửa đầu suy nghĩ.

“Huynh đừng nghĩ nữa, ẻo lả [*], huynh cũng có lỗi, tới đây cho ta!” Đường Trĩ nói.

[*] Từ gốc là “Nương nương khang”, ý nói người ẻo lả đỏm dáng nhẹ nhàng yểu điệu.

Mọi người kinh ngạc nhìn Đường Trĩ, vỗ tay cho hắn ta.

“Ngươi thật có chí khí nam tử đấy.”

Chỉ trong nháy mắt, chân Hạ Trường Sinh đưa tới, Đường Trĩ bị đá lăn quay.

“Oa.” Đường Trĩ thỏa mãn.

Mọi người ở đây biết ngay ý hắn ta là thế này, không còn cách nào nhìn thẳng vào hắn ta nữa.

“Được rồi, Lâm Kiến để ta xử lý, nhưng các ngươi nợ ta một ân tình.” Hạ Trường Sinh suy đi nghĩ lại cuối cùng ôm lấy việc này.

“Xem ra hắn cũng cảm thấy nguyên nhân ban đầu là mình.” A Nhị thì thầm với Thanh Lan.

A Nhị cũng bị Hạ Trường Sinh đá bay.

Dạy dỗ các sư đệ sư muội xong, Hạ Trường Sinh bèn rời đi. Bởi vì Lâm Kiến ngủ thiếp đi trong phòng hắn, cho nên hắn không về phòng ngủ mà tới nóc nhà Tàng Thư Các. Hắn ngồi trên nóc nhà, ngửa đầu nhìn trời sao, trong đầu hiện ra cảm xúc hài lòng vô hạn.

Bây giờ hắn cảm thấy mình có thể thưởng thức những thứ bình thường lại tẻ nhạt trên cõi đời này, cho đến khi nào chán mới thôi.

Sau một khắc, Hạ Trường Sinh chán.

Bởi vì có con muỗi tới quấy rầy hắn.

Sau khi Hạ Trường Sinh giết con muỗi thất bại mấy lần, hắn tức tối phất tay áo chạy tới phòng ngủ Lâm Kiến.

Vừa rạng sáng hôm sau, Lâm Kiến ủ rũ cúi đầu.

Bọn người A Nhất vây quanh y, bưng trà và bánh ngọt muốn dỗ y vui vẻ.

Khóe miệng cứng ngắc của Lâm Kiến giật giật: “Haha.”

Mọi người hết cách.

“Không phải đại sư huynh nói sẽ chịu trách nhiệm sao? Người đâu rồi?” Tam Hoàng bất mãn.

Tối hôm qua Hạ Trường Sinh mới nói với bọn họ xong, không phải đổi ý nhanh vậy chứ.

Bọn họ vừa nghĩ như vậy thì Hạ Trường Sinh đã đến.

Hạ Trường Sinh còn mặc một bộ y phục mới, hắn thường xuyên mặc áo ngoài màu trắng, ít như hôm nay. Bên trong hắn vẫn mặc đồ màu trắng nhưng áo ngoài lại là màu trắng và hồng tím nhạt phối với nhau, trên y phục thêu hoa ban tím[*]. Hơn nữa hắn lại tháo đồ vàng đổi thành đồ bạc, đôi bông tai bạc được đổi thành đôi bông tai dài đung đưa như hoa bướm nở rộ.



Bên hông hắn treo Không Sơn kiếm, sải bước đi tới bên cạnh Lâm Kiến.

Lúc Lâm Kiến nhìn thấy hắn, mặc dù bây giờ y đang rất buồn nhưng vẫn vô thức khen một câu: “Đại sư huynh, bộ y phục này rất hợp với huynh.”

“Đẹp không?” Hạ Trường Sinh tự luyến.

Mọi người cùng gật đầu.

Xinh đẹp là thật, nhìn đẹp cũng là thật.

Nhóm người A Nhất phải thừa nhận, bọn họ có thể yêu chiều và kiên nhẫn với Hạ Trường Sinh như thế thứ nhất vì họ không đánh lại Hạ Trường Sinh, hai là vì bề ngoài của Hạ Trường Sinh, xem như dùng bình hoa bày lên cũng làm cho người ta có cảm giác rất thỏa mãn!

Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp chạm lên môi mình, cười mỉm đi đến trước mặt Lâm Kiến.

Lâm Kiến đỏ mặt.

Mọi người ở đây giật mình, Hạ Trường Sinh nói hắn giải quyết vấn đề, không phải là hôn Lâm Kiến một cái đó chứ.

Bọn họ chắc chắn nếu như Hạ Trường Sinh chịu hôn, đừng nói Lâm Kiến bị gãy một thanh kiếm, coi như gãy mười thanh cũng sẽ cười.

Wow, đại sư huynh, tinh thần dâng hiến thật khó lường!

Mọi người bội phục nhìn Hạ Trường Sinh.

“Kiếm của ngươi gãy rồi đúng không?” Hạ Trường Sinh nói nhảm.

“Ta không sao.” Lâm Kiến quay đầu đi, vẻ mặt u ám.

Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp quay đầu y lại đối mặt với mình.

“Ta tìm cho ngươi một thanh kiếm mới, đừng mất mát.” Hạ Trường Sinh nói.

Lâm Kiến đối mặt với hắn cũng sẽ đỏ mặt.

“Kiếm gì?” A Nhất tò mò, cuối cùng Hạ Trường Sinh sẽ tìm được kiếm gì tốt cho Lâm Kiến.

Hạ Trường Sinh lấy Không Sơn kiếm bên hông xuống.

Mọi người không rõ động tác này của hắn có ý gì.

Hạ Trường Sinh đưa Không Sơn kiếm tới trước mặt Lâm Kiến.

Hiểu rõ ý của hắn, trong thoáng chốc, mọi người nhao nhao khiếp sợ trợn to mắt, thậm chí có vài người ngồi không vững ngã xuống đất, Đường Trĩ cảm thấy khó thở.

“Cho ngươi cái này.”

Hắn gọi danh kiếm Không Sơn kiếm là cái này.

“Khụ khụ khụ.” Cuối cùng mọi người cũng tỉnh táo lại, nháo nhác ho khan.

Chết mất chết mất.

“Đại sư huynh, tuyệt đối không thể….” Bọn A Nhất muốn ngăn cản Hạ Trường Sinh.

Mặc dù bọn họ biết Hạ Trường Sinh không ra bài theo lẽ thường, nhưng lần này đáng sợ quá.

Bội kiếm của người tu chân quan trọng biết bao nhiêu, hoàn toàn có thể nói là kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

“Ta không cần.” Cuối cùng Lâm Kiến cũng mở miệng.

“Dù sao thanh kiếm này cũng là danh kiếm trong danh kiếm, ngươi còn gì không hài lòng?” Hạ Trường Sinh vỗ mặt y, lộ ra biểu cảm khó chịu, thằng nhóc này không biết đồ tốt.

Lâm Kiến nói: “Đây là kiếm của huynh, ta không cần. Sau này nhóm A Nhất sư huynh sẽ tìm giúp ta một thanh kiếm thích hợp, ta không muốn lấy kiếm của huynh.”

Đột nhiên nhóm người A Nhất cảm thấy áp lực trên vai rất lớn, sau này bọn họ phải tìm cho Lâm Kiến một thanh kiếm có thể sánh với Không Sơn kiếm sao?

“Ngươi trở thành đệ tử Phục Hy viện, ta còn chưa đưa quà mừng cho ngươi.” Hạ Trường Sinh tùy ý ném Không Sơn kiếm cho y: “Hôm nay bổ sung.”

Nếu Lâm Kiến không đón lấy thì Không Sơn kiếm sẽ rơi xuống đất, y vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới, nhiều lần loay hoay mới ôm lấy Không Sơn kiếm.

“Được, vấn đề được giải quyết rồi, ta phải đi chơi.” Hạ Trường Sinh phất tay với bọn họ, muốn đi khỏi chỗ này.

“Đại sư huynh!” Lâm Kiến ôm Không Sơn kiếm muốn đuổi theo trả lại cho hắn.

“Đúng là Không Sơn kiếm không hợp với Trường Sinh.” Một giọng nói chen vào.

“Sư phụ!”

“Chưởng môn!”

Phương Cảnh Tân xuất quỷ nhập thần.

Hạ Trường Sinh vừa nghe được giọng Phương Cảnh Tân đã cảm thấy đau đầu.

Sư phụ hời này là phiền toái lớn nhất trên đời.

“Trùng hợp ở đây có một thanh kiếm cần thuần phục, con cầm đi đi, sau khi thuần phục thì lấy mà dùng.” Phương Cảnh Tân đến để đưa kiếm.

Trong tay ông cầm một thanh kiếm có chuôi màu tím nhạt, vỏ kiếm hoa lệ, trang trí cũng khá hoa lệ. Ông ném thanh kiếm cho Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh đưa tay nhận lấy.

Kiếm này tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt, là do một thợ kiếm nhập ma đúc ra, trên đó có máu của vô số người sống, hoàn toàn xứng đáng là một thanh ma kiếm, nhưng cũng là một thanh kiếm tốt. Ta vốn định để con giúp thuần phục nó, sau đó bỏ vào rừng kiếm để áp chế. Nếu bây giờ con đã không có kiếm thì lấy dùng đi.” Phương Cảnh Tân cũng rất tùy ý.

“Ồ…” Hạ Trường Sinh dò xét thanh kiếm trong tay.

Lâm Kiến nhịn không được lùi lại mấy bước, lui về bên cạnh nhóm người A Nhất, hỏi: “Cái gì gọi là thuần kiếm?”

“Ý ở ngoài mặt, thuần phục kiếm. Có mấy thanh kiếm không nghe lời, hoặc là không thừa nhận người cầm kiếm là chủ nhân của mình.” A Nhất giải thích: “Lúc trước Không Sơn kiếm cũng không chấp nhận đại sư huynh, thế là đại sư huynh ở sau núi thuần phục nó, Không Sơn kiếm đánh nhau với đại sư huynh, suýt chút nữa lật tung ngọn núi lên. Ngươi có thể sử dụng Không Sơn kiếm là do nó bị đại sư huynh thuần phục. Nhưng mà đó cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì nó bị đại sư huynh thuần phục nên theo lý mà nói nó là kiếm của đại sư huynh. Ngươi muốn sử dụng nó, không chỉ phải thuần phục Không Sơn kiếm mà còn phải vượt qua vết tích đại sư huynh lưu lại trên đó.”

Lâm Kiến lại chạy tới chỗ Hạ Trường Sinh muốn trả Không Sơn kiếm lại cho y.

“Ma kiếm, Kính Hoa Thủy Nguyệt.” Hạ Trường Sinh giơ thanh kiếm trong tay lên, lộ ra nụ cười hứng thú.

Thanh ma kiếm kia hiện ra quang mang nguy hiểm, chiếu lên nụ cười tà ác của Hạ Trường Sinh.

Lâm Kiến vừa chạy tới lại bị dọa chạy về.

“Thanh kiếm này gần nước, con có thể đến Yên Nhạc Trì đọ sức với nó.” Phương Cảnh Tân đề nghị.

Nghe được lời Phương Cảnh Tân, Kính Hoa Thủy Nguyệt chấn động một cái.

Giống như nó đang chế giễu.

Tay Hạ Trường Sinh khẽ động, kiếm xoay chuyển nửa vòng sau đó cầm nó trong tay.

“Được rồi, dù sao bây giờ con cũng không có chuyện gì làm, giờ đi đây.” Lúc Hạ Trường Sinh chịu hành động, khả năng hành động thật sự làm người ta khiếp sợ.

Vừa dứt lời, Hạ Trường Sinh lập tức bay lên, đi thẳng tới Yên Nhạc Trì.

“Tính tình Trường Sinh thật là nôn nóng, haha.” Phương Cảnh Tân thưởng thức thái độ của Hạ Trường Sinh, ông đưa kiếm xong thì định đi.

“Sư phụ!” Lần đầu tiên Lâm Kiến gọi Phương Cảnh Tân.

Phương Cảnh Tân quay đầu lại, Lâm Kiến có được Không Sơn kiếm không những không vui sướng điên cuồng, cũng không bối rối, y chỉ kiên định, dường như Phương Cảnh Tân đoán được Lâm Kiến muốn nói gì, ông gãi đầu một cái, nói: “Trường Sinh đã đưa cho con thì sau này nó là đồ của con. Con không nên thấy áp lực, thanh kiếm này không có ý nghĩa lớn với Trường Sinh. Không bằng nói nếu con có thể dùng thanh kiếm này tu hành thật tốt, đến ngày nào đó giúp hắn một tay, đây mới là ý nghĩa quan trọng nhất khi đưa kiếm cho con.”

“Con sao?” Lâm Kiến trầm tư.

Sau này y có thể giúp đỡ Hạ Trường Sinh ư?

Vì lời nói của Phương Cảnh Tân, Lâm Kiến siết chặt Không Sơn kiếm trong tay.

Quả thật Hạ Trường Sinh chẳng hề để bụng đưa Không Sơn kiếm đi, lúc trước hắn đi cầu kiếm, đúng là tùy tiện rút Không Sơn kiếm, mặc dù lúc hắn chuẩn bị lấy đi mới biết được đó là danh kiếm Không Sơn kiếm từ miệng kiếm linh.

Không sơn hồi âm, mảnh như tơ mành.

“Haha.” Dường như Hạ Trường Sinh nghĩ tới điều gì, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ai nói ta không có duyên với ngươi, không phải duyên phận tới rồi sao?”

Hắn trực tiếp bay trên kiến trúc Phục Hy viện đến Yên Nhạc Trì sau núi.

Khi hắn bay qua, đệ tử Phục Hy viện ngửa đầu nhìn bầu trời trống không cảm khái: “Con bướm rất lớn vừa bay qua.”

Yên Nhạc Trì ở sát vách rừng kiếm, nơi đó có một suối nước nóng thoải mái nhất, cũng có một đầm nước thanh tịnh rộng lớn.

Hạ Trường Sinh muốn đến đầm nước bên kia thì cần đi ngang qua suối nước nóng.

Thấy hắn đến, các đệ tử thoải mái ngâm nước nóng ở đó giật nảy mình, gần như vô thức che cơ thể trần trụi của mình, cá biệt hơn là lặn hẳn xuống nước.

“Các ngươi làm gì vậy?” Bước chân Hạ Trường Sinh không ngừng lại, nhưng lại tò mò nhìn bọn họ.

“Sợ làm nhục con mắt của đại sư huynh!” Mặc dù đều là nam nhân nhưng bọn họ không muốn để Hạ Trường Sinh nhìn mình lõa thể.

Hạ Trường Sinh dùng ánh mắt kì lạ nhìn bọn họ, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.

“Đại sư huynh, huynh đi đâu vậy?” Bọn họ tò mò.

“Thuần kiếm.” Hạ Trường Sinh bỏ lại hai chữ, sau đó bóng người biến mất trong tầm mắt bọn họ.

“Thuần kiếm!” Một đệ tử lớn tiếng lặp lại lời Hạ Trường Sinh.

Bọn họ còn nhớ lần trước Hạ Trường Sinh tới thuần kiếm, chỉ chút xíu nữa là san bằng ngọn núi phía sau. Các đệ tử ngâm trong suối nước nóng vội vã leo lên, sau khi lau sạch người thì chạy đi mặc y phục.

“Đi mau lên! Đại sư huynh muốn thuần kiếm!” Bọn họ vừa chạy trốn vừa thông báo cho nhau biết.

“Không cần phải lo lắng, ta có thể bày kết giới, các ngươi có thể tiếp tục ngâm tắm, không sao đâu.” Hạ Trường Sinh nghe tiếng quay lại, hắn thò người ra muốn làm đại sư huynh quan tâm người khác.

Đáng tiếc những đệ tử kia chạy quá nhanh, không hưởng thụ được sự quan tâm của hắn.

Hạ Trường Sinh đứng tại chỗ, hơi tức giận, thế là dậm chân một cái, sau đó tiếp tục đi trên con đường của mình.

Hắn đi tới đầm nước kia trước.

Đầm nước kia ở sâu trong động, quanh năm không thấy ánh mặt trời nên lạnh lẽo thấu xương.

Người Phục Hy viện dùng dạ minh châu để chiếu sáng hang động này.

Đến gần nước, Kính Hoa Thủy Nguyệt bắt đầu phát ra âm thanh.

“Không nên vội vã như vậy.” Hạ Trường Sinh buồn cười: “Dạo đầu dài dằng dặc càng làm cho người ta hứng thú.”

Kính Hoa Thủy Nguyệt nghe được tiếng của hắn, kêu càng chói tai hơn.

“Tới đi.” Hạ Trường Sinh dùng tay trái giơ trường kiếm lên.

Chờ ngươi.

Hạ Trường Sinh dùng sức rút kiếm ra.

Lúc trước Không Sơn kiếm không bằng lòng đi theo Hạ Trường Sinh, cho nên nó bày ra bộ dạng liệt nữ trong trắng thà chết cũng không chịu bị rút ra. Nhưng thanh kiếm Kính Hoa Thủy Nguyệt này hoan nghênh bất kì ai muốn rút nó ra.

Chỉ cần người kia… Có thể thuần phục nó.

Hạ Trường Sinh rút Kính Hoa Thủy Nguyệt ra, đó là một thanh kiếm rất hoa lệ, thân kiếm cũng được điêu khắc hoa văn. Ngay từ đầu vẫn chưa thấy rõ hoa văn, nhưng khi thân kiếm chiếu đến y phục của Hạ Trường Sinh, tự động biến thành hoa ban tím.

Ánh tím nổi lên.

Nước hồ cũng nổi lên từng đợt gợn sóng.

Hạ Trường Sinh vốn đứng ở bên bờ nhưng nước kia dâng lên xông lên bờ, ngập đến chân Hạ Trường Sinh. Trong nháy mắt sau đó, mặt đất dưới giày hắn biến mất không còn thấy gì nữa, biến thành… Đại dương mênh mông.

Hang động cũng thay đổi thành bầu trời đêm.

Đây là công năng thứ nhất của thanh ma kiếm này, ảo giác.

Hạ Trường Sinh cầm kiếm đứng đó, gió thổi qua vạt áo màu tím của hắn.

Nước muốn kéo hắn xuống dưới đáy nước, nhưng Hạ Trường Sinh dùng Phù Không chú, đứng trên mặt nước dễ như trở bàn tay.

Nước trong veo nhìn thấy đáy vô biên tràn ra khắp nơi, trên mặt nước có một gốc hoa ban tím to lớn, nhánh cây kéo dài vô hạn, trên đấy mọc đầy hoa tím nhạt và trắng đan xen vào nhau.

Nháy mắt lớn lên, nháy mắt đâm chồi, nháy mắt nở hoa, sau đó, chỉ trong nháy mắt, đóa hoa rơi xuống trôi trên mặt nước, mạnh mẽ tấn công về phía Hạ Trường Sinh.

“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Hạ Trường Sinh tỏ vẻ khinh thường.

Hắn giơ kiếm trong tay, nhẹ nhàng vung lên chặt đứt tường hoa.

Tường hoa bị hắn chặt đứt, trong khe hở, một thanh kiếm giống Kính Hoa Thủy Nguyệt như đúc đâm tới.

Hạ Trường Sinh không buông lỏng cảnh giác, hắn nâng kiếm lên đón đỡ đòn tấn công.

Người đánh lén xuất hiện trước mặt hắn.

Người tới mỉm cười lay động chúng sinh.

Đó là gương mặt của Hạ Trường Sinh.

“Chà.” Hạ Trường Sinh hít khí.

Quả nhiên dù ở đâu hay bất kì lúc nào, chỉ cần hắn thấy được mặt mình sẽ cảm thấy ôi ta đẹp quá.

Bởi vì vui sướng thưởng thức bản lập thể của mình, Hạ Trường Sinh ung dung đối chiêu với ảo giác.

Ảo giác kia sao chép hoàn toàn động tác của hắn.

Kính Hoa Thủy Nguyệt là thanh kiếm dẫn ra tâm ma của bản thân.

Hạ Trường Sinh cười nói: “Ta biết tâm ma thứ nhất trong lòng con người trần thế là bản thân mình, nhưng ta thì không phải.”

Hạ Trường Sinh nói xong, không chút do dự chém đứt ảo giác của mình.

Vì để thứ sao chép mình được chết đẹp đẽ một chút, Hạ Trường Sinh nhảy lên đá hắn ta ngã lăn ra. Lúc hắn ta mất thăng bằng, chân Hạ Trường Sinh chấm xuống mặt nước bay lên.

Hoa ban tím vọt tới bên cạnh bọn hắn.

Từ trên lao xuống, Hạ Trường Sinh dùng một kiếm đâm xuyên lồng ngực hắn ta, sau đó hai chân đáp xuống hai bên thân thể hắn ta.

Hạ Trường Sinh được tạo ra bằng ảo giác nằm trên mặt nước, xung quanh tô điểm đầy hoa ban tím. Phần ngực hắn ta bị kiếm đâm trúng chảy ra máu tươi, máu chảy càng ngày càng nhiều nhuộm đỏ áo bào. Người kia hắng giọng một cái, rất sống động, buồn bã nhìn Hạ Trường Sinh.

Giết chết mình chỉ là tầng thứ nhất.

Tầng thứ hai… Ngươi nhất định phải nhìn thẳng vào cái chết của mình.

Chỉ cần tâm trí của Hạ Trường Sinh bị rung chuyển, sợ hãi với số mệnh tử vong của mình, Kính Hoa Thủy Nguyệt lập tức xâm nhập khống chế nội tâm hắn.

“Không sao, chết đi, ngươi sống đủ lâu rồi.” Hạ Trường Sinh giẫm lên thi thể ảo giác, dùng sức rút kiếm ra rồi dìm thi thể xuống đáy nước.

Hắn vô cùng lạnh lùng, trên thế gian này không có gì làm dao động được quyết tâm của hắn.

Kính Hoa Thủy Nguyệt không tin.

Hoa ban tím rơi xuống xúi giục, toàn bộ tập hợp lại một chỗ.

Hạ Trường Sinh gẩy tóc mình, vẻ mặt khinh thường.

Chậc.

Có thể kích thích hơn không.

Hắn vừa mới nghĩ xong, nước đã biến thành màu đen.

Cả không gian đều đang chấn động.

Hạ Trường Sinh lung lay một cái sau đó dùng sức đứng vững lại.

Trong nước, có vô số thú to lớn chạy ra.

Những con thú kia vừa giống thú lại vừa giống chim, còn có một đôi cánh màu đen xinh đẹp, nó khẽ giương cánh, lông vũ màu đen bay múa đầy trời, con ngươi óng ánh màu vàng sáng tức giận nhìn Hạ Trường Sinh.

"Ôi ôi ôi, ôi ôi ôi." Hạ Trường Sinh nhịn không được lùi ra phía sau một bước.

Chiêu này khá lợi hại.

Đây là hung thú vực sâu.

Mấy chục con hung thú đứng trước mặt Hạ Trường Sinh, muốn dẫm bẹp kẻ nhỏ bé này.

Dường như trộm thấy trong lòng Hạ Trường Sinh gợn sóng, cả không gian vang lên tiếng cười thích chí.

Thanh kiếm này thích hợp tôi luyện lực ý chí của con người, thế mà nó lại dùng giọng của Hạ Trường Sinh để cười.

Nếu như lùi bước sẽ bị thanh kiếm này nuốt chửng.

Hạ Trường Sinh vung kiếm lên, nghiêm nghị nói: “Đến!”

Sát ý và chiến ý che kín không gian, trời cũng gầm thét.

Hạ Trường Sinh đi Yên Nhạc Trì hai tháng chưa về.

Lâm Kiến vô cùng lo lắng.

“Không cần lo, người đó là đại sư huynh đấy.” Đường Trĩ rất có lòng tin với đại sư huynh.

“Nhưng mà đã hai tháng đại sư huynh không ăn gì rồi.” Thứ Lâm Kiến quan tâm rất nông cạn.

“Đại sư huynh không đói chết.” A Nhất nói.

“Ta hơi lo.”

“Ngươi lo một mình đi, sáng sớm đến quấy rầy bọn ta làm gì?”

Trời vẫn còn tối, gà còn chưa gáy, trong lòng Lâm Kiến có một tia bất an nên bừng tỉnh giấc, sau đó y chỉ có thể làm phiền từng người một.

“Các ngươi… Nói chuyện khẽ chút coi…” Trong phòng còn có giọng người thứ tư, là Thiên Bất Dư.

“Ngươi ngủ cùng Thiên sư huynh à?” Lâm Kiến hỏi A Nhất.

Lâm Kiến quấy rầy Đường Trĩ xong lại cùng Đường Trĩ đến phòng A Nhất, không ngờ Thiên Bất Dư cũng ở đây.

“Tối hôm qua hắn tới tìm ta đánh cờ, xong ván đã rất muộn cho nên ngủ luôn ở đây, có vấn đề gì không?” A Nhất rất bình tĩnh.

Lâm Kiến nói: “Không có vấn đề.”

“Ngươi quấy rầy bọn ta cũng không có ích lợi gì.” Thiên Bất Dư nói.

Hắn ta nhắc nhở Lâm Kiến, thế là Lâm Kiến dắt theo Đường Trĩ, A Nhất và Thiên Bất Dư cùng đến phòng của Phương Cảnh Tân, lay tỉnh Phương Cảnh Tân còn đang trong giấc mộng.

Phương Cảnh Tân quen ngủ trần truồng rất ngại ngùng kéo chăn mình lên, hỏi bọn họ: “Có thể đợi ta mặc y phục rồi nói tiếp được không?”

Lâm Kiến lo lắng không phải không có lý, trước đó Hạ Trường Sinh thuần phục Không Sơn kiếm cũng không tốn nhiều thời gian như vậy. Huống chi so với Kính Hoa Thủy Nguyệt thì Không Sơn kiếm còn là danh kiếm nổi danh.

Hơn nữa, trong thời gian này Lâm Kiến được Phương Cảnh Tân phổ cập khoa học về thanh Kính Hoa Thủy Nguyệt kia.

Kính Hoa Thủy Nguyệt là một thanh kiếm do thợ kiếm nhập ma chế tạo, là món đồ cuối cùng ông ta sáng tạo ra lúc còn ở nhân thế, nhưng còn chưa đủ.

Ông ta thấy một thanh kiếm lợi hại nhất định phải có linh hồn nương nhờ. Thế là… Ông ta giết hết tất cả những người thân cận với mình, dùng máu của họ mở lưỡi cho Kính Hoa Thủy Nguyệt. Sau đó ông ta dùng cách như vậy tự dày vò mình. Ông ta tập hợp tất cả hối hận, quyết tâm, khát vọng lại một chỗ, ông ta đã hối hận với hành vi của mình, vừa muốn gặp lại người yêu, vừa phát điên, biết mình càng quan tâm người trong quá khứ thì càng khổ sợ, bèn làm cho thanh kiếm này càng điên cuồng hơn.

Người nhập ma sáng tạo ra một thanh ma kiếm.

Thợ kiếm nhập ma cầm ma kiếm giết vô số người.

Cuối cùng tinh thần lực của ông ta không đủ, bị thanh kiếm này cắn nuốt, tự sát.

Từ đó Kính Hoa Thủy Nguyệt lưu lạc.

Nó hoan nghênh bất cứ ai có được nó, muốn thuần phục nó, sau đó nó sẽ nuốt chửng từng chủ nhân cho đến khi nó trưởng thành.

Thanh kiếm ảo tưởng được tạo ra bởi những người không thực tế.

“Con lo lắng Trường Sinh không có cơm ăn à, vậy con có thể đưa cơm cho Trường Sinh.” Phương Cảnh Tân đề nghị.

Người ở đây nhìn chằm chằm Phương Cảnh Tân, ông ngại Lâm Kiến sống quá lâu đúng không.

“Con đặt cơm xuống ở cửa hang rồi đi, đừng đi vào.”

Có thể nói Phương Cảnh Tân là người đứng đầu trong số năm người không đáng tin cậy ở Phục Hy viện.

Nhưng Lâm Kiến tin ông.

Giữa trưa Đường Trĩ đưa phần cơm đã chuẩn bị tươm tất trong hộp cơm cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến cầm theo hộp cơm đi đến Yên Nhạc Trì.

Theo lời Phương Cảnh Tân nói, Lâm Kiến đặt hộp cơm ở cửa, không tiếp tục đi tới gần hơn bước nào.

Hang động có gió.

Không Sơn kiếm bên hông Lâm Kiến đột nhiên nhúc nhích, Lâm Kiến nhạy bén đè kiếm lại.

Gió thổi điên cuồng hất tung Lâm Kiến khỏi mặt đất. Y đang định đứng lên thì nghe tiếng kiếm rạch phá bầu trời. Thời gian này huấn luyện giúp Lâm Kiến thêm nhạy bén, y nhanh chóng vọt tới đứng lên, nhìn người tấn công mình.

“Ôi.” Người tới lộ ra nụ cười ranh mãnh lại âm u.

Gương mặt kia thuộc về Lâm Kiến.

Lâm Kiến sững sờ.

Người giống Lâm Kiến y như đúc, biểu cảm thì hoàn toàn khác, người kia mặt mũi âm trầm, là một đứa nhóc đáng sợ, mắt trái hắn ta màu vàng, mắt phải màu đen tím, tương phản với hai mắt của Lâm Kiến.

Lâm Kiến nhìn hắn ta, dường như thấy được nội tâm mình, thế là khóe miệng của y giương lên, nở nụ cười giống người đối diện y như đúc.

Thậm chí còn âm u hơn mấy phần.

“Loại thời điểm này không nên nhắc nhở ta, đến tột cùng ta là hạng người gì.” Y đang chìm trong mộng đẹp mà.

Người kia cầm Không Sơn kiếm, phi thân về hướng Lâm Kiến.

Lâm Kiến còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng vì sống sót chỉ có thể đối chiến.

Trong hang động, một đóa hoa rơi vào trên lưỡi kiếm của Kính Hoa Thủy Nguyệt, sau đó bị cắt đứt gọn ghẽ.

Hạ Trường Sinh quay đầu lại, phía sau hắn là thi thể hung thú nằm la liệt không đếm xuể.

Mặc dù hơi phí sức nhưng hắn đã thắng.

Kính Hoa Thủy Nguyệt đã sắp không được rồi, nó dòm ngó nội tâm Hạ Trường Sinh, dùng sức lực cuối cùng huyễn hóa thành một thiếu niên.

‘Lâm Kiến’ đứng trước mặt Hạ Trường Sinh, bày ra khuôn mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu, trong tay y không cầm Không Sơn kiếm mà cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt.

Hạ Trường Sinh thấy gương mặt này thì mỉm cười, sau đó chân đạp Phù Không chú, một giây sau đi tới trước mặt y.

Lưỡi kiếm hiện ra ánh sáng tím đâm xuyên qua ngực ‘Lâm Kiến’, Hạ Trường Sinh cầm chuôi kiếm, vì giết y mà tới gần y. Sau khi ‘Lâm Kiến’ bị xỏ xuyên ngực, đứng không vững cúi đầu xuống tựa vào ngực Hạ Trường Sinh.

Hai người giống như đang ôm nhau.

“Không nên gấp gáp nhé.” Hạ Trường Sinh cất tiếng vui vẻ: “Bây giờ ta và ngươi còn chưa phải là kẻ địch, còn rất lâu nữa chúng ta mới phải đánh một trận. Trước đó chúng ta nên làm bạn tốt đi.”

Thân thể ‘Lâm Kiến’ trong nháy mắt hóa thành hoa ban tím, rơi rải rác bên chân Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh vung kiếm.

Đóa hoa tụ lại hợp thành một bóng người. Người đó có dáng dấp chẳng rõ cao thấp, mặc y phục vẽ đầy hoa ban tím, hắn ta là kiếm linh Kính Hoa Thủy Nguyệt. Ống tay áo của hắn ta lớn khác thường, y phục gần như không khác Hạ Trường Sinh, hắn ta nắm vuốt một bên tay áo, che mặt mình lại nở nụ cười tà khí, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh thu kiếm lại.

Hắn điểm chân xuống nước bên dưới, sau đó mặt nước lập tức biến thành đất bằng.

Trong nháy mắt, ảo giác của Kính Hoa Thủy Nguyệt bị xé rách, cũng không còn thấy bóng dáng kiếm linh ở đâu.

Thì ra là thế, giống như ảo mộng, đụng một cái là tan, đôi mắt nhìn thấy không phải thật mà cũng không phải là giả, lúc xa mơ hồ lúc gần mông lung, vĩnh viễn không nhìn thấy chân tướng đằng sau, đây là hoa trong gương, trăng trong nước.

“Sau này ngài là chủ nhân của ta.”

Kính Hoa Thủy Nguyệt nhận thua.

Một trận gió thổi tới.

Hạ Trường Sinh cất Kính Hoa Thủy Nguyệt vào vỏ kiếm, sau đó nhướng mày,

Nơi này ngoài hắn ra còn có người đang thuần kiếm à?

___

Kính Hoa Thủy Nguyệt có lời muốn nói:

Kính Hoa Thủy Nguyệt: Ôi chà, chủ nhân lần này thô bạo quá à~

Không Sơn kiếm: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.