Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 46: Một gợn sóng



Sương trắng vẫn che kín làm cho người ta không nhìn rõ con đường phía trước.

Cố Phương chú ý đội ngũ, Đường Trĩ kéo hồ ly biến về nguyên hình nửa chết nửa sống, mà Lâm Kiến thì cõng Hạ Trường Sinh. Chân Hạ Trường Sinh đong đưa giữa không trung, hai tay ôm cổ Lâm Kiến.

Lúc này, bốn người ở đây đều chưa gặp phải thử thách lớn nào trong đời hay tạo ra bất kỳ thay đổi nào, họ chỉ đang đi trên đường mà thôi.

Dù trời có tối đến đâu, dù gió có gào thét thế nào thì mây đen vẫn tụ lại, đe dọa sẽ có bão.

Khi tiếng sấm vang lên, Lâm Kiến phát hiện bàn tay đang ôm hờ cổ mình đột nhiên siết chặt hơn, Hạ Trường Sinh vùi đầu sâu hơn vào lưng Lâm Kiến, dường như muốn trốn tránh điều gì đó.

Lâm Kiến hơi tò mò quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh.

Dường như Hạ Trường Sinh còn duy trì tư thế giống vậy, ngoan ngoãn đợi chờ.

Lâm Kiến cảm nhận được sự sợ hãi trong nháy mắt đó giống như chỉ là ảo giác.

Hạ Trường Sinh sợ sấm trời mưa sao?

“Chúng ta tách ra mới chỉ sáu năm.” Hạ Trường Sinh đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Hắn đột nhiên nói chuyện dọa Lâm Kiến giật mình.

“Vì sao ngươi lại biến thành dạng này?” Hạ Trường Sinh có rất nhiều điều khó hiểu.

Lâm Kiến nghe được vấn đề của hắn chỉ muốn bật cười. Y thường xuyên cảm thấy Hạ Trường Sinh hiểu rất nhiều điều, lại thường xuyên cảm thấy thứ hắn không hiểu càng nhiều hơn, thế là y kiên nhẫn nói cho hắn biết, giống như lúc trước: “Sáu năm là quãng thời gian rất dài.”

“Sao có thể là thời gian rất dài được?” Hạ Trường Sinh phản bác y: “Một gốc cây nhỏ còn không thể dùng sáu năm để lớn thành cây to, trong sáu năm biển cả cũng không bị mặt trời phơi khô nước, thậm chí ngươi cũng không phát hiện được mỗi ngọn núi cao vẫn là dáng vẻ kia. Sao sáu năm lại là thời gian rất dài được?”

“Đại sư huynh, vật tham chiếu huynh dùng không chính xác đâu.” Lâm Kiến thật sự bất lực than thở, từ một góc độ nào đó, y thật sự bội phục Hạ Trường Sinh, ở trước mặt của hắn có nhiều đồ như vậy, sao hắn có thể chọn những thứ khó tưởng tượng kia: “Một đóa hoa sáu năm nở sáu lần, cũng tàn lụi sáu lần. Trong sáu năm, Yên Nhạc Trì cũng thay đổi trang trí. Nóc nhà gỗ trải qua mưa gió, gần đây còn bị mối ăn, có thể bị sập. Sáu năm là thời gian rất dài.”

“Cũng đủ để một đứa bé lớn thành người lớn sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.

Lâm Kiến lập tức im lặng.

Có đôi khi Hạ Trường Sinh nói chuyện không vào chủ đề chính, nhất định phải trích dẫn kinh điển, kéo đông kéo tây mới nhẹ nhàng ném bom ra ngoài.

Hắn để ý không phải là thời gian sáu năm có dài hay không, cũng không phải sáu năm có thể thay đổi cái gì?

Mà là vì sao mới sáu năm không gặp Lâm Kiến lại trưởng thành thành dáng vẻ hắn chưa từng thấy.

Suy nghĩ của hắn quá quanh co, Lâm Kiến nghĩ một lát mới hiểu ra, ngậm miệng buồn cười.

Khóe miệng Hạ Trường Sinh giật một cái.

Hắn không nói sai mà.

“Đại sư huynh.” Đường Trĩ mang theo hồ ly chạy tới cười nói: “Khi ta sáu tuổi cũng không thắc mắc những vấn đề này.”

“Ừm ừm ừm, khi ngươi sáu tuổi đã đọc ngược trôi chảy trăm bài thơ cổ, biết chữ, biết viết văn.” Nghe Đường Trĩ khoác lác quá nhiều, Cố Phương ở bên cạnh lạnh giọng nói.

Đường Trĩ đắc ý vuốt tóc mình.

“Nhưng sau khi ngươi vào Phục Hy viện cũng không thấy ngươi là thiên tài đặc biệt.” Cố Phương nói.

“À, cái này sao…” Đường Trĩ nói: “Ta vẫn luôn tránh trở thành nhân vật chính hay anh hùng của một thời đại hoặc một câu chuyện, ta không muốn hy sinh bản thân mình, để bản thân phải vật lộn trong đau đớn, cũng không muốn có quá nhiều thăng trầm. Cứ như thế, ở thế giới này, ta đóng vai một nhân vật phụ có chút đặc sắc nào đó, ta đã vui lắm rồi. Chỉ cần ngẫu nhiên có thể làm cho đại sư huynh đuổi theo, đầu bếp Phục Hy viện chia đồ ăn không run tay, lúc đi ra ngoài không mang ô thì trời sẽ không mưa là ta đã rất hài lòng rồi.”

Bọn họ vừa trò chuyện vừa rời khỏi hang ổ hồ ly.

Trước tiên họ đưa từng cô nương bị lừa về nhà, sau đó giao hồ ly cho Đông Xương Môn đi lang thang trong thành, Đông Xương Môn là một phái ngự yêu, thích hợp để đối phó với những yêu quái này.

Hạ Trường Sinh vừa chợt nghĩ ra, đột nhiên cảm thấy mình nên báo lại chút tiến độ với Bách Vũ Hy và Chiếu Thủy Tình.

Đám người Lâm Kiến sau khi nghe toàn bộ quá trình ăn quả đắng của hắn, cũng muốn đến hỏi thăm đôi tình nhân kỳ hoa kia một chút. Nhưng khi bọn họ đi tới Bách gia mà Hạ Trường Sinh nói, họ sợ hãi phát hiện nơi này bỏ hoang không có người ở.

Đường Trĩ vội vàng đến hỏi tình huống những người lân cận, không lâu sau đã mang tin tức quay về.

Nơi này đúng là có một nhà từng ở, nhưng trước đó người nhà này đi ra ngoài, trên đường gặp sự cố nên đã chết hết.

Việc nhỏ này chen vào giữa, bầu trời vốn âm u lại lạnh lẽo thêm mấy phần.

“Tối nay ta sẽ gửi tin tức, để đệ tử Phục Hy viện dò la chuyện gì xảy ra.” Lâm Kiến bảo Hạ Trường Sinh không cần lo lắng.

Hạ Trường Sinh ngáp một cái ghé vào trên lưng Lâm Kiến, thoạt nhìn không lo lắng chút nào.

Một đoàn người đi về khách điếm.

Đêm trước bão tố, một con ngựa kéo chiếc xe không có mái che chạy nhanh trên đường.

“Hahahaha.” Chiếu Thủy Tình ngồi trong xe, mặc cho mây đen và sấm sét vang dội trên bầu trời, phát ra tiếng cười vui vẻ. Hắn ta vừa cười vừa vỗ vào đùi, hiển nhiên là cực kỳ vui sướng.

Bách Vũ Hy ngồi phía sau hắn ta bất đắc dĩ gỡ trang sức trên đầu xuống, nàng ta đúng là nữ nhân.

“Ngươi thấy biểu cảm trên mặt Hạ Trường Sinh không? Ta cười sắp chết rồi.” Hắn ta nói: “Không giống với Thạch Đông Lâm nói, Hạ Trường Sinh hoàn toàn không đủ đáng sợ, quá ngu ngốc hahaha.”

“Ở bên cạnh tên điên như ngươi, thật sự ngại không đủ mạng để dùng.” Bách Vũ Hy bất đắc dĩ nhìn Chiếu Thủy Tình.

Chiếu Thủy Tình cười đủ rồi ôm bụng ngồi xuống.

Sấm sét xẹt qua bầu trời.

Người làm chuyện chột dạ chắc là sợ sấm sét.

Chiếu Thủy Tình không sợ, bởi vì hắn ta biết rõ mình sẽ không bị sét đánh chết.

“Ngươi không nên đánh rắn động cỏ.” Bách Vũ Hy phản đối cách làm của Chiếu Thủy Tình: “Thạch Đông Lâm bảo chúng ta đến ngăn chặn hắn, bởi vì ngươi mà hai chúng ta bại lộ tướng mạo, hơn nữa Hạ Trường Sinh đã hội hợp với ba đệ tử khác của Phục Hy viện, chúng ta không thể quang minh chính đại xuất hiện nữa.”

Chiếu Thủy Tình cởi y phục có vẻ hơi lớn mặc trên người xuống, sau đó nhắm mắt lại say mê ngửi mùi hương trên y phục.

“Chiếu Thủy Tình…” Bách Vũ Hy bất đắc dĩ gọi hắn ta, sau đó biến về dáng vẻ hồ ly.

Đây là một hồ ly tinh chân chính, hơn nữa tu vi của nàng ta vượt xa các yêu tinh trên trấn kia. Tuy nhiên tu vi của nàng ta không đủ để che mắt Hạ Trường Sinh, tất cả đều là may mắn nhờ Chiếu Thủy Tình sử dụng mê hương.

“Tiếp theo ngươi muốn làm gì?” Bách Vũ Hy co lại thành một nắm, cuộn người bên cạnh Chiếu Thủy Tình.

“Tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của Thạch Đông Lâm.” Hắn ta nói: “Kéo dài thời gian.”

Bọn họ đều biết tại sao phải dây dưa với người của Phục Hy viện, cho nên lập tức ngầm hiểu.

“Ngươi kéo dài thời gian là muốn làm gì?” Giọng nói lạnh lùng chui vào tai Chiếu Thủy Tình.

Bọn họ quen giọng nói này, là của Hạ Trường Sinh.

Chiếu Thủy Tình và Bách Vũ Hy như gặp kẻ địch lớn, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.

Xung quanh bọn họ chỉ có gió lay và cỏ lau xanh không nhìn thấy điểm cuối.

Hồ nước nổi lên gợn sóng, bởi vì trời đã đổ mưa.

“Tìm không thấy ta sao?” Giọng nói của Hạ Trường Sinh mang theo ý chế giễu: “Ngươi cũng chỉ thế mà thôi.”

Hắn trả lại lời chăm chọc vừa rồi cho Chiếu Thủy Tình.

Chiếu Thủy Tình đứng trên xe, tay đè lên trường kiếm bên hông.

“Cũng chỉ là hạng người vô danh, vì sao lại sủa loạn?”

Lông hồ ly trên người Bách Vũ Hy dựng thẳng lên, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng cũng hiểu giọng nói kia đến từ đâu, nàng ta vội lên tiếng nhắc nhở: “Trên vai của ngươi!”

Chiếu Thủy Tình nhìn lên bả vai mình.

Một tờ giấy đứng trên vai Chiếu Thủy Tình, một tay cầm tóc hắn ta tránh cho gió mạnh thổi nó bay đi.

Đây là người giấy Hạ Trường Sinh luôn mang theo.

Không chỉ Chiếu Thủy Tình, dưới lớp lông màu đỏ cam của Bách Vũ Hy cũng có một tờ giấy chui ra.

Hai người giấy không có khuôn mặt, chỉ được cắt thành dáng vẻ đơn giản.

Bọn chúng nhìn chằm chằm Chiếu Thủy Tình và Bách Vũ Hy.

Khi hai người họ nhìn về phía người giấy lại có cảm giác bị Hạ Trường Sinh nhìn chăm chú.

Đây là người giấy của Hạ Trường Sinh, không biết đi theo trên người bọn họ từ lúc nào.

“Không nói à?” Thấy bọn họ im lặng, người giấy cất tiếng uy hiếp trầm ổn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ta không nói thì ngươi làm gì được?” Chiếu Thủy Tình giơ tay lên bắt được người giấy đứng trên vai phải mình: “Ngươi cũng không phải là Hạ Trường Sinh, chỉ là một tờ giấy không có sự sống.”

Hồ ly cũng vội vàng dùng một cái đuôi quét qua, muốn hất bỏ người giấy dính trên người mình.

Cuồng phong gào thét.

Hai người giấy buông tay ra, trong nháy mắt bọn nó đã bị gió thổi đi, tránh khỏi tay và đuôi hai người kia.

Hai tờ giấy cùng bị thổi đi.

“Thật sao?” Giọng Hạ Trường Sinh càng ngày càng xa: “Vậy lần sau gặp mặt, ta sẽ trả lại cho các ngươi, bão tố sắp tới rồi, đi đường cẩn thận.”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đột nhiên con ngựa kéo xe hí vang trời.

“Cho đến lúc đó, hãy cẩn thận với đôi mắt của ta.”

Lúc Chiếu Thủy Tình và Bách Vũ Hy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, dây thừng nối giữa ngựa và xe bị đứt, dường như con ngựa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nhanh chóng chạy mất. Xe rời khỏi ngựa lập tức ngã xuống đất.

Chiếu Thủy Tình ôm hồ ly nhảy khỏi toa xe.

Bốn phía vẫn chỉ có cỏ lau cao rậm rạp có thể che khuất người trưởng thành, nhưng không ai biết thứ gì đang ẩn náu trong cỏ lau.

Ám hiệu Hạ Trường Sinh cho bọn họ là một loại sợ hãi, làm bọn họ không nhịn được phỏng đoán phải chăng có cạm bẫy ở nơi mình không nhìn thấy.

Đây là trò đùa, cái giá phải trả mà Hạ Trường Sinh mang đến.

Giây lát sau bão tố nổi lên.

Lâm Kiến cõng Hạ Trường Sinh đi vào khách điếm, trở lại gian phòng của mình, y thả hắn xuống.

Trên đường đi, Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp đi.

Lâm Kiến hơi bội phục hắn, như thế này cũng ngủ được.

Gió thổi qua cửa sổ va chạm phát ra âm thanh.

Sau khi Lâm Kiến đắp chăn cho Hạ Trường Sinh, lập tức đi đóng cửa sổ lại. Ngay lúc cửa sắp khép lại, một người giấy đột nhiên xuất hiện ở khe cửa, nó kéo cửa sổ lại, ngửa đầu nhìn Lâm Kiến.

“Là ngươi à?” Lâm Kiến thấy người giấy thì để cửa sổ lại.

Người giấy giữ chặt cửa sổ, một tờ giấy khác cũng nhảy từ bên ngoài vào, trên người nó hơi ướt.

Bên ngoài đã bắt đầu mưa, trong phòng tối mờ.

Chờ sau khi chúng nó vào hết, Lâm Kiến mới đóng cửa sổ lại.

Thấy Lâm Kiến, người giấy thân mật leo lên vai y, sau đó dùng y phục của Lâm Kiến để lau hạt mưa. Lau hết nước mưa trên người xong, bọn chúng bèn vỗ tay chạy mất.

Lâm Kiến bật cười.

Người giấy giống hệt như tính Hạ Trường Sinh.

Trong phòng Lâm Kiến đốt một ngọn nến.

Hai người giấy lập tức sáp tới, muốn hơ khô nước mưa trên người mình.

Lâm Kiến dứt khoát đốt một tấm hỏa phù, để bọn chúng dễ sưởi ấm hơn.

Hai người giấy vui vẻ lanh lợi, thoạt nhìn rất hài lòng.


“Trong hai ngươi…” Lâm Kiến nhớ tới một việc, hỏi: “Có một đứa trước kia từng theo ta đến rừng kiếm lấy kiếm sao?”

Hai người giấy lần đầu tiên nghe có chuyện như vậy, chỉnh tề nhìn Lâm Kiến sau đó lắc đầu.

Không phải bọn chúng đâu á.

Lâm Kiến khẽ nghiêng đầu, tóc đuôi ngựa hơi lay động theo ánh lửa chiếu rọi.

Khi hai người giấy đang sưởi ấm, hai người giấy khác vốn được đặt nằm lẳng lặng trong ngực áo Hạ Trường Sinh cũng chạy ra.

Bốn tờ người giấy cầm tay nhau vui sướng xoay vòng quanh.

“Trong các ngươi, rốt cuộc đứa nào mới là người giấy theo giúp ta đi lấy kiếm?” Lâm Kiến tò mò giao lưu với bọn nó.

Y vừa hỏi xong, bốn người giấy đều nhìn về phía y.

Khi mà Lâm Kiến cho rằng mình sắp nhận được câu trả lời, trong phòng truyền tới tiếng y phục ma sát.

Bốn người giấy lập tức chạy về.

Một bàn tay thon dài vươn ra, bốn người giấy nhảy lên tay hắn.

Tay Hạ Trường Sinh dùng sức lắc một cái, trong nháy mắt bốn người giấy lập tức biến thành giấy bình thường, bị hắn kẹp giữa các ngón tay.

“Không cho phép nói chuyện với người giấy của ta.” Thời gian Hạ Trường Sinh bị đả kích có giới hạn, một khi khôi phục bình thường, dáng vẻ hắn là không có tình người. Sau khi biến đổi tờ giấy, Hạ Trường Sinh cất giấy vào túi.

“Vì sao ta không thể trò chuyện với chúng?” Lâm Kiến cảm thấy buồn cười.

“Vì bọn chúng là đồ của ta.”

“Ta là sư đệ của huynh, cũng là đồ của huynh, nếu đều là đồ của huynh thì trao đổi một chút có gì không được?” Lâm Kiến vừa nói vừa đi đến cạnh Hạ Trường Sinh, ngồi xuống mép giường.

“Ngươi đừng đến quá gần.” Hạ Trường Sinh nhíu mày, không nhịn được mà lùi ra sau một chút.

“Huynh đang ghét bỏ cái gì?” Lâm Kiến không lùi mà ngược lại còn nhích gần tới hắn hơn: “Đã lâu như vậy chúng ta không gặp, không phải như vậy quá bạc tình bạc nghĩa sao?”

Vẻ mặt Hạ Trường Sinh một lời khó nói hết.

Lâm Kiến đến trước mặt Hạ Trường Sinh, nhưng chỉ ở mức ranh giới cuối cùng của Hạ Trường Sinh, tuyệt đối không đụng tới hắn.

Hai người gần đến mức hơi thở dây dưa vào nhau.

Hạ Trường Sinh quay đầu đi, di chuyển ánh mắt, không nhịn được nói ra lời trong lòng mình: “Ta thật sự không quen đứa nhỏ đáng yêu lúc trước bỗng chốc trưởng thành.”

“Hả?” Lâm Kiến sửng sốt sau đó cười haha.

Y cười ghé vào trên vai Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh cảm thấy mình nên đẩy y ra, nhưng cây quạt và chiếc ô kia lại cùng đặt trong bao y phục.

Lâm Kiến cười ghé lên vai Hạ Trường Sinh, xúc giác ấm áp giống như ném một cái bánh bao nóng vào ngực ngươi lúc trời đông.

Bên ngoài tiếng sấm vang rền, tia chớp chiếu vào cửa sổ.

Hạ Trường Sinh sợ hãi nhắm một mắt lại.

Lâm Kiến còn ở trong ngực hắn cười.

Hạ Trường Sinh đột nhiên không muốn Lâm Kiến đi.

Thật sự có sét đánh tới thì bổ vào người phía trên trước đi.

Hắn không có lương tâm nghĩ vậy.

Lâm Kiến đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hạ Trường Sinh kiềm chế xúc động kéo y lại.

“Xem nào.” Lâm Kiến đột nhiên vươn tay ấn lên mặt Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh: “…”

Mặt của hắn bị ấn lún xuống.

Lâm Kiến híp mắt, mượn ánh nến nhìn hắn.

Hạ Trường Sinh nói: “Nhanh… Thả tay ngươi ra, muốn chết đúng không?”

“Huynh cảm thấy khi ta còn bé đáng yêu sao?” Lâm Kiến luôn nắm bắt trọng điểm rất giỏi.

Hạ Trường Sinh trợn tròn mắt, sau đó hắn nhớ lại, bắt đầu giả chết.

“Ta cũng muốn để huynh nhìn ta lớn lên mà, nhưng mà huynh mãi không trở lại, mọi người phái người đi tìm hiểu tin tức, cũng chỉ biết huynh lúc ở phía đông lúc lại ở phía bắc, lúc thì ở ven biển, lúc lại ở cao nguyên tuyết dày. Ta hỏi sư phụ rằng đến cùng huynh đang làm gì? Kết quả hỏi xong thì ông ấy vứt cho ta một bảng hạng mục những điều cần chú ý của người Phục Hy viện khi hành tẩu nhân gian. Ta xem xong vẫn không biết đến cùng huynh đang làm gì. Hơn nữa dựa trên những quy tắc được viết trên quyển kia, hành tẩu giả nên đúng hạn liên hệ với người trong viện, đến năm thứ ba huynh đi thì đã hoàn toàn mất tung tích.”

“Ồ, thật sao? Ta quên mất.” Hạ Trường Sinh chợt hiểu ra.

Lâm Kiến buông tay ra, nhìn Hạ Trường Sinh mà chẳng biết phải làm sao.

Hạ Trường Sinh khinh bỉ y.

“Ngươi lại muốn nói cái gì?”

“Nhưng tu chân giả có thể chọn cách giữ mãi thanh xuân, ngươi có thể duy trì dáng vẻ mười ba tuổi của mình.” Hạ Trường Sinh đề nghị.

Lần này đến lượt Lâm Kiến khinh bỉ hắn: “Tại sao phải làm như thế?”

“Ôi người phàm.” Hạ Trường Sinh biết y không hiểu: “Sau khi mỗi người lớn lên đều ao ước mình chưa lớn, ta thấy nhiều lắm rồi.”

“Người không muốn lớn lên vì họ có tuổi thơ đẹp đẽ, hoặc là cũng tương tự thế, nhưng tuổi thơ của ta không thể xem là đẹp được.” Lâm Kiến vươn tay bắt lấy một lọn tóc của Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh lập tức nắm tay y lại.

Hạ Trường Sinh là kẻ sĩ có thể giết, không thể nhổ tóc.


“Ta cảm thấy sau khi lớn lên tốt hơn lúc nhỏ nhiều.” Lâm Kiến kết luận.

Hạ Trường Sinh không nói tiếp, hắn đang kiểm tra chỗ tóc vừa bị Lâm Kiến chạm vào.

Lâm Kiến bất đắc dĩ chống lên ván giường.

Hạ Trường Sinh không biểu hiện chút biến hóa nào, không biết nên nói hắn đang vui hay không vui mới đúng.

Đương nhiên y rất thích Hạ Trường Sinh như vậy, nhưng Hạ Trường Sinh như vậy dường như không phải là người có thể để lại một vị trí khác trong lòng y.

Người Hạ Trường Sinh vĩnh viễn quan tâm chỉ có một, đó là bản thân hắn.

Đại sư huynh ơi, đại sư huynh.

Lâm Kiến bội phục nghĩ thầm.

Đến cùng là tại sao huynh có thể sống thành dạng này?

Lâm Kiến sâu kín thở dài một hơi, sau đó đứng dậy khỏi giường.

“Ngươi đi đâu?” Hạ Trường Sinh lập tức hỏi.

“Đây là phòng của ta.”

“Ngươi muốn đi thuê cho ta một gian phòng mới sao?” Hạ Trường Sinh vui mừng nhìn Lâm Kiến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không, ta đi hỏi thêm chăn. Nhị sư thúc chỉ cho kinh phí hoạt động của ba người là ta và sư huynh sư tỷ, thêm một người thì không có tiền, cho nên huynh và ta phải ở cùng nhau.”

“Ngươi không thể ở cùng những người khác rồi nhường gian phòng này lại cho ta sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.

Lâm Kiến thở dài một hơi, sau đó lập tức quay đầu đối diện với Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh ngồi trên giường ngửa đầu nhìn y, tóc đen như mực khoác lên vai.

“Mặc dù ngũ sư tỷ như thế nhưng tốt xấu gì cũng là nữ tử, chỉ có thể ngủ một mình, huynh không có thắc mắc gì với cái này đúng không?” Lâm Kiến hướng dẫn Hạ Trường Sinh từng bước giống như dạy con nít.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

“Vừa rồi tứ sư huynh mới gãy tay, quan tâm người bị thương nên để hắn ta ngủ một mình, huynh có thắc mắc gì không?”

Hạ Trường Sinh nói thật: “Hơi thắc mắc.”

“Nếu huynh có thắc mắc thì ta không đi dẹp loạn tứ sư huynh và ngũ sư tỷ giúp huynh.”

“Được rồi, ta không thắc mắc.” Hạ Trường Sinh gật đầu.

Lâm Kiến lại đi ra ngoài cho đến khi rời khỏi phòng.

Sau khi y đi, bốn người giấy trong ngực Hạ Trường Sinh lập tức chui ra.

Bên ngoài có một tia sét đánh xuống.

Bốn người giấy run lẩy bẩy nép trong ngực Hạ Trường Sinh.

“Các ngươi tránh ở đây có ích gì không?” Hạ Trường Sinh mắng chúng nó không thông minh: “Ta cũng sợ mà!”

Lúc Lâm Kiến xuống dưới muốn lấy thêm chăn, trùng hợp gặp Đường Trĩ đang ở đại sảnh ăn uống thả cửa.

“Tứ sư huynh… Lâm Kiến phát hiện mặc dù một tay hắn ta tạm thời không thể nhúc nhích, nhưng tâm trạng vẫn rất sung sướng, y hâm mộ quá.

“Ha ha ha, là đệ tự yêu cầu chăm sóc đại sư huynh, cũng đừng có oán giận nhé.” Đường Trĩ cười ha hả. Hắn ta không cần hỏi cũng đoán được vì sao vẻ mặt Lâm Kiến lại kinh ngạc như vậy.

“Cho tới bây giờ ta chưa từng oán giận vì phải chăm sóc đại sư huynh.” Lâm Kiến ghét bỏ Đường Trĩ kém thông minh.

“Ồ ồ, vậy thì thế nào?” Đường Trĩ không nghĩ ra.

Từ một loại ý nghĩa nào đó, Đường Trĩ và Hạ Trường Sinh là cùng một loại người.

Bởi vì không có khả năng đánh Hạ Trường Sinh cho hả giận nên Lâm Kiến đổi thành Đường Trĩ.

“Đau đau đau, buông tay buông tay.” Tay Đường Trĩ bị kéo, không thể kẹp mì sợi.

Lâm Kiến nói đơn giản một lượt phiền não của mình cho Đường Trĩ nghe.

“A a a, đệ cảm thấy đại sư huynh hoàn toàn không quan tâm đệ, đệ mất mát đúng không. Đại sư huynh ấy…” Đường Trĩ không nhận ra được vấn đề: “Nhưng đệ không nên nản chí ủ rũ, ta có một phát hiện quan trọng, chờ ta uống canh xong sẽ nói cho đệ biết.”

Một tay Đường Trĩ bưng bát uống từng hớp canh lớn.

“Khách quan, đã có chăn.” Tiểu nhị ở khách điếm gọi Lâm Kiến.

“Cảm ơn ý tốt của tứ sư huynh, huynh chậm rãi uống đi, đừng để ý đến ta.” Lâm Kiến bất đắc dĩ vỗ bả vai Đường Trĩ, ôm chăn rời khỏi.

Đường Trĩ: “…”

Không nghe ta, đệ thiệt thòi ráng chịu.

Nhưng mà dựa theo tâm thái này của Lâm Kiến, nếu như biết một số chuyện từ miệng hắn ta sớm một chút, lực đả kích sẽ không lớn như vậy. Nếu như để y tự phát hiện, thật sự trong nháy mắt đại sư huynh có thể làm khó y.

“Chậc chậc.” Tình yêu trên thế gian này thật sự không nói lý lẽ, cũng may hắn ta chỉ là một nhân vật đi mua nước tương bình thường.

Bên ngoài sấm sét vang dội, không biết tại sao cơn bão này lại đến đột ngột như thế.

Nhóm người Đường Trĩ vốn muốn vội đến một nơi nào đó, không biết có phải đến muộn vì trận bão tố này hay không.

Lúc ngủ, Lâm Kiến nằm trên sàn nhà, nghe tiếng thở của Hạ Trường Sinh ở trên giường.

Tướng ngủ của Hạ Trường Sinh luôn rất ngoan.

Lâm Kiến đột nhiên nghĩ đến vì sao y lại mất mát, y rõ hơn ai hết Hạ Trường Sinh là hạng người gì.

Sau khi nghĩ rõ ràng, Lâm Kiến đột nhiên nhắm mắt lại và chuẩn bị đi ngủ với tâm lý buồn bã rằng cả đời này Hạ Trường Sinh cũng sẽ không bao giờ hiểu được tấm lòng của y.

Nhưng mà…

Nhưng y thì sao…

“Đoàng!” Chân trời vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa.

“Bịch.” Cùng lúc đó, có một vật gì đó đột nhiên rơi xuống sàn nhà.

Lâm Kiến giật nảy mình, xoay người lại xem xét.

Chăn Hạ Trường Sinh rơi xuống đất.

Lúc Lâm Kiến chuẩn bị đứng dậy nhặt chăn lên giúp hắn, Hạ Trường Sinh lăn theo chăn, lăn xuống sàn nhà.

Lâm Kiến: “…”

Nếu không phải tận mắt nhìn, y thật sự không thể tin được chuyện mình thấy.

Sau khi rơi xuống sàn nhà, Hạ Trường Sinh lại lăn một vòng, vừa vặn tựa cạnh Lâm Kiến.

Lâm Kiến sững sờ.

Hạ Trường Sinh tựa trên cánh tay y, đôi mắt nhắm tịt. Hành động rơi xuống giường cũng không làm hắn tỉnh lại.

Lâm Kiến mở chăn mình ra, kéo cả Hạ Trường Sinh và chăn vào trong.

Tiếng sấm vẫn tiếp tục.

Lâm Kiến lẳng lặng nằm nghe tiếng sấm, trong lúc không hề hay biết, Hạ Trường Sinh ôm lấy cánh tay y.

Đây thật sự có hiệu quả giống như ngũ lôi oanh đỉnh.

Lâm Kiến vươn tay, chạm đến mái tóc mà lúc thức Hạ Trường Sinh không cho người khác đụng vào.

Thật ra Hạ Trường Sinh cũng không ghét y đụng vào tóc mình, hôm nay phản ứng lớn như vậy, nói đúng ra ghét bỏ Lâm Kiến vừa cầm nến chưa rửa tay.

Lâm Kiến sờ đầu hắn, sau đó vuốt tóc hắn xuôi xuống như vuốt lông mèo.

Yết hầu Hạ Trường Sinh giật giật.

Lâm Kiến buông tay ra, nhắm mắt lại đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Hạ Trường Sinh thức dậy đã ở trên giường, Lâm Kiến không còn trong phòng.

Dựa theo quỹ tích hành động bình thường, hiện tại tới thời gian chải tóc.

Đôi mắt Hạ Trường Sinh buồn ngủ mông lung, cầm một cây trâm ngọc tùy ý kéo tóc mình lên, gỡ vòng tay bạc trên hai tay xuống đổi thành vòng tay ngọc. Hắn ngáp một cái, hất y phục đi xuống lầu.

Lúc hắn đi xuống, đúng lúc thấy Lâm Kiến chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ngươi đi đâu vậy?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Sau khi mưa tạnh chúng ta phải lên đường, ta đi mua một ít đồ dùng khi đi.” Lâm Kiến nói.

“Bây giờ trời còn đang mưa.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở y.

“Ừm, chưởng quầy nói ông ta có ô, ta đang chờ ông ta tìm cho ta.” Lâm Kiến trả lời.

“Ô à?” Hạ Trường Sinh bỗng nhiên nhớ tới: “Ta cũng có một cái ô.”

“Thật sao? Vậy cho ta mượn dùng đi.” Hai ngày nay mưa lớn quá.

Hạ Trường Sinh nghe vậy cấp tốc quay về phòng, lấy ô cho Lâm Kiến đang đứng ở cửa.

Lâm Kiến nhận chiếc ô Hạ Trường Sinh đưa cho, lúc đang chuẩn bị mở ra lại đột nhiên thở dài một hơi, hỏi Hạ Trường Sinh đứng cạnh: “Huynh muốn ăn gì không? Ta đi mua về luôn.”

Tự chọn người mình thích thì tự chịu khổ.

Hạ Trường Sinh nhìn trời, nghiêm túc suy nghĩ sau đó lắc đầu.

“Huynh về phòng trước chờ ta đi, huynh đứng ở cửa lát nữa mưa sẽ làm ướt y phục của huynh.” Lâm Kiến nhắc nhở hắn: “Nếu huynh chuẩn bị ăn cơm thì ta đã nói với tiểu nhị của khách điếm rồi, hắn ta sẽ đưa cơm cho huynh.”

“Ngươi thật sự không tệ.” Hạ Trường Sinh vui mừng giơ cho y một ngón tay cái.

“Ta đối xử với huynh tốt như vậy, khi nào huynh mới đối xử với ta tốt một chút đây.” Lâm Kiến vừa đùa vừa đưa tay mở ô ra.

Hoa tử đằng thưa thớt rơi ra.

Lâm Kiến sững sờ.

Chiếc ô y mở ra là chiếc ô rách, hơn nữa đông rách một lỗ tây rách một lỗ, che ra ngoài chắc hắn là ướt từ đầu tới chân.

“Xin hỏi đại sư huynh?” Trên mặt Lâm Kiến mang theo nụ cười mẫu mực, quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh.

Không phải y bị Hạ Trường Sinh chán ghét đó chứ?

“Hơn nữa đây là đồ vật xưa nay huynh buộc chung với Kính Hoa Thủy Nguyệt, vì sao huynh lại luôn mang theo cái ô rách vậy?” Lâm Kiến lấy làm lạ xoay chiếc ô trong tay, ngửa đầu ngạc nhiên nhìn qua: “Chiếc ô này không phù hợp với phong cách của đại sư huynh, huynh cũng không phải là người sẽ mang theo đồ rách, chẳng lẽ là một chiếc ô tiên sao?”

Chiếc ô này có vẻ hơi quen đúng không?

“Trả lại cho ngươi.” Hạ Trường Sinh nói.

Lâm Kiến sửng sốt.

“Chiếc ô ngươi bảo Đường Trĩ đưa ta dùng lúc ta rời khỏi Phục Hy viện.” Hạ Trường Sinh nói cho y biết.

Tay Lâm Kiến xoay ô đột nhiên dừng lại.

“Ừm…” Hạ Trường Sinh lại nghiêm túc suy nghĩ: “Rách lúc nào nhỉ, hình như là một lần trời mưa, gió quá lớn, hay là một lần nào đấy tuyết rơi bị nện rách… Không nghĩ tới hoàn toàn không dùng được, xin lỗi nhé, ngươi vẫn nên chờ chưởng quầy tìm ô cho ngươi đi.”

Giọng nói của Hạ Trường Sinh lọt vào tai Lâm Kiến, y vẫn duy trì dáng vẻ ngây ngốc ngửa đầu nhìn chiếc ô.

Nếu như ta có thể hơi khác biệt trong lòng sư huynh, nổi lên một gợn sóng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.