Chu Xuân Giang vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nghe chuyện về Hạ Trường Sinh là vào khi nàng vẫn còn thiếu nữ. Các cô gái nhỏ thường xuyên chơi đùa chung tụ lại với nhau trò chuyện ríu rít, sau đó đột nhiên có người nhắc đến Hạ Quân, nói mấy ngày hôm trước khi nàng ấy theo phụ thân đến khám bệnh tại Hạ gia đã trông thấy hắn.
Hạ Quân khá nổi danh, một là nhà hắn vốn đã có tiền, hai là tướng đoản mệnh của hắn.
“Ta vẫn luôn nghe rằng Hạ Quân là một con ma ốm, còn tưởng sẽ là bộ xương khô hình người xanh xao vàng vọt cơ.” Thiếu nữ làm một động tác dọa người, sau khi chọc cho đám bạn bè của nàng ấy cười ha ha mới nói tiếp: “Không ngờ người trông khá xinh đẹp, tính cách còn thật dịu dàng, hắn thấy ta đứng một bên còn mời ta ăn, thật là người tốt!”
“Ngươi động lòng xuân rồi?” Có người nói đùa.
“Ngươi mới lòng xuân nhộn nhạo ấy!” Bị người nói đến đỏ mặt, thiếu nữ thẹn quá hóa giận, nhào đến.
“Ha ha ha.”
Chu Xuân Giang cũng cười rộ lên theo.
Cuộc nói chuyện ngày ấy đã chôn xuống trong lòng Chu Xuân Giang một hạt giống, đến khi nàng phát hiện cha mẹ mình có quan hệ không tệ với Hạ gia, hơn nữa vào ngày họ muốn đến thăm Hạ gia, nàng đã chủ động yêu cầu đi cùng.
Chu phu nhân nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của Chu Xuân Giang, vẻ mặt khó xử, cuối cùng vẫn không thắng nổi con gái làm nũng mà đồng ý.
Khi đó, Chu Xuân Giang còn không biết mình và Hạ Quân có hôn ước, hơn nữa cha mẹ nàng vẫn luôn nghĩ đến việc từ hôn.
Hạ gia là nhà giàu nhất Cù Châu, tòa nhà vừa rộng rãi vừa sáng sủa, đồ trang trí bày biện bên ngoài đều là đồ cổ xa hoa quý báu.
Hạ phu nhân rất thân thiện, tuy Hạ lão gia luôn bày ra vẻ tức giận nhưng nói chuyện cũng rất khéo léo. Người hai nhà có chuyện quan trọng muốn bàn nên để Chu Xuân Giang tự mình đi chơi.
“Con có thể thoải mái chơi đùa ở những nơi khác, nhưng con không thể đi đến hậu viện nhé.” Hạ phu nhân dịu dàng nói với Chu Xuân Giang.
“Vì sao vậy ạ?” Chu Xuân Giang bày ra vẻ mặt tò mò.
Hạ phu nhân cười cười, đơn giản nói ra: “Sức khỏe Hạ ca ca không tốt, nghỉ ngơi bên đó, không nên đi quấy rầy nó.”
Chu Xuân Giang nghe thấy lời bà thì lập tức hăng hái hẳn.
Khi nàng còn nhỏ cực kỳ bướng bỉnh.
Chu Xuân Giang giả vờ nghe lời, sau đó tìm được cơ hội là chuồn ngay đến hậu viện.
Giữa hậu viện và những nơi khác đều có tường cao ngăn cách, Chu Xuân Giang vòng hơn nửa vòng cũng không tìm được cửa vào, cho nên nàng bèn bò lên một thân cây đào, chuẩn bị nhảy qua tường đi vào hậu viện.
Mùa xuân, trên cây đào nở đầy hoa.
Cây bị nàng leo lên, thân cây lay động, cánh hoa rơi xuống lả tả.
Chu Xuân Giang không màng tất cả bò lên trên, cuối cùng sau đó cũng bò đến được độ cao có thể nhìn thấy hậu viện.
“Ta còn đang nghĩ, vì sao cái cây này không giống những cây khác, lay động rất mạnh, hóa ra là tiểu tiên nữ của cây hoa đào đến đấy à.” Một giọng vừa nói vừa cười vang lên.
Chu Xuân Giang kinh ngạc, sau đó nhìn xuống.
Một thiếu niên cao gầy cầm quạt xếp, đứng thẳng dưới tàng cây, cánh hoa đào rơi đầy quanh người hắn.
Hắn mặc một bộ y phục phối hai màu trắng lam, trong tay cầm một cây quạt trắng tinh. Có lẽ bởi vì gầy gò, rõ ràng là y phục vừa người nhưng trông lại có vẻ quá rộng, dường như có thể đè ngã hắn luôn, nhìn hắn yếu ớt như vậy.
Dáng vẻ Hạ Quân khi đó và Hạ Trường Sinh sau này có chút không giống nhau.
Đây không phải ảo giác của Chu Xuân Giang.
Vẻ đẹp của Hạ Trường Sinh càng thể hiện ra ngoài rõ hơn, càng thêm sắc sảo.
Mà Hạ Quân trong trí nhớ của Chu Xuân Giang chỉ có một từ có thể hình dung, dịu dàng.
Mặt mày dịu dàng, vẻ mặt hiền hòa, đến cả cách nói chuyện cũng như là một ly trà xuân, thấm vào ruột gan.
Chu Xuân Giang nhìn hắn, nàng trợn tròn mắt, quên cả bám chặt cây, sau đó dần dần chật vật trượt xuống.
Trong tường truyền đến tiếng cười.
Chu Xuân Giang nghẹn đến đỏ mặt, sau đó vì thấy mất mặt nên đã chạy mất.
Một cô bé xa lạ khỏe mạnh, lỗ mãng xông vào hậu viện của mình.
Đối với Hạ Trường Sinh thì đây chỉ là một ngày vừa bình thường nhưng cũng lạ kỳ.
Kéo bước chân nặng nề, Hạ Trường Sinh quay về viện mà mình không đủ sức đi ra.
Sau khi Chu Xuân Giang rời khỏi hậu viện, người hầu Hạ gia lập tức tìm thấy nàng, bọn họ sốt ruột đưa Chu Xuân Giang quay về bên cạnh cha mẹ nàng.
Nàng vừa bị đẩy đi vừa quay đầu lại với vẻ quyến luyến không nỡ.
Chu Xuân Giang từng nghe nói, có một loại yêu ma có thể làm lòng người chấn động, khiến con người điên đảo thần hồn, gặp là không quên, tơ tưởng ngày đêm.
Thỉnh thoảng vào những đêm không ngủ được, nàng sẽ nhớ đến vị thiếu gia dưới cây hoa đào, ngoài sức tưởng tượng, đó có lẽ không phải Hạ Quân mà là yêu ma hút hồn phách người khác.
Vì nghiệm chứng cảm giác của mình, Chu Xuân Giang tìm một cơ hội, theo cha mẹ đến Hạ gia lần nữa.
Lần này, gặp mặt chính thức hơn rất nhiều.
Hạ Quân xuất hiện ở đại sảnh, bị dẫn đến gặp Chu Xuân Giang.
Hạ Trường Sinh cầm quạt ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe người lớn nói chuyện, ánh mắt chín chắn hơn xa người cùng tuổi. Đối diện với ánh mắt tò mò của Chu Xuân Giang, hắn hơi kinh ngạc, sau đó nâng quạt che đi nửa khuôn mặt của mình, lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Người xấu hổ hơn là Chu Xuân Giang.
Ngày hôm đó, bọn họ vốn chơi rất vui vẻ, nàng đứng bên bàn cờ của Hạ Quân và cha mình, nhìn Hạ Quân dịu dàng lại kiên định ăn từng con cờ của cha mình.
Vào lúc Hạ Quân sắp thắng trận cờ này, hắn lại ho khan kịch liệt, sau đó ngã từ trên ghế xuống.
“Mau mời đại phu!” Đỡ con trai dậy, hai tay Hạ lão gia đều đang run rẩy.
Bởi vì Hạ Quân ngất xỉu khiến Hạ gia nháo nhào, người Chu gia chỉ có thể cáo từ trước.
Trải qua lần này, sau khi phu thê Chu gia về nhà đã cãi nhau một trận.
“Mặc kệ nó có ưu tú bao nhiêu vẫn là một con ma ốm, còn là ma ốm chẳng sống được bao lâu, ta tuyệt đối sẽ không để Xuân Giang thành thân với nó.” Chu phu nhân nổi giận với trượng phu nhà mình: “Ông chỉ coi trọng tình nghĩa của mình với Hạ gia, mặc kệ con gái nhà mình sao? Nếu Xuân Giang còn trẻ đã thành quả phụ, con bé nên làm sao bây giờ?”
Chu phu nhân nghĩ đến số mệnh của con gái mình, không nhịn được bật khóc.
“Đừng khóc.” Chu lão gia thở dài.
Chính là đến lúc này Chu Xuân Giang mới biết hóa ra hai nhà có hôn ước.
Nói thật, khi đó nàng thấy rất vui.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hạ Quân là một trượng phu không thể bắt bẻ.
Chỉ là thái độ của Chu phu nhân rất kiên định, còn Chu Xuân Giang lại không thể nói thật lòng cho mẹ mình biết.
Sau lần gặp mặt ấy, đến tận khi Hạ Trường Sinh đưa ra yêu cầu từ hôn, hai người mới gặp lại nhau.
Trong viện trồng nhiều hoa đào, cành đào bị gió thổi, cánh hoa rơi xuống như mưa.
Hạ Trường Sinh đứng dưới bờ tường, vươn bàn tay mảnh khảnh hứng cánh hoa đào, lộ ra tươi cười dịu dàng.
“Cái quỷ gì mà tiểu tiên nữ hoa đào, trước kia huynh thật sự có thể nói những lời này ra khỏi miệng sao?” Một giọng nói chế nhạo vang lên, Lâm Kiến vẫn luôn ngây người từ đầu đến cuối trong cảnh mộng của Chu Xuân Giang không nhịn được mở miệng, đánh vỡ cảnh đẹp trước mắt.
Hạ Trường Sinh vốn đang cười dịu dàng lập tức thu vẻ mặt lại, trên mặt là vẻ không kiên nhẫn, tay phe phẩy quạt gió.
Vào lúc hắn làm như vậy, hai tay, hai chân và cổ của hắn đều bị sợi dây màu trắng vô hình buộc lấy, đầu còn lại của sợi dây thì ở một chỗ mà bọn họ không nhìn thấy.
“Có người lợi dụng nhớ nhung và ký ức về huynh của Chu Xuân Giang, dựng lên giấc mơ của nàng ta để trói buộc huynh.”
Lâm Kiến đang vòng tay ôm ngực, đứng dựa vào vách tường đối diện Hạ Trường Sinh.
Khi Hạ Trường Sinh bị kéo vào giấc mơ, y lập tức bám theo. Chẳng qua trong mộng của Chu Xuân Giang không có y, cho nên trước lúc này, y vẫn luôn là sự tồn tại bị bỏ qua.
Dù cho y có đứng sờ sờ ra đó thì Chu Xuân Giang cũng không nhìn thấy.
Lâm Kiến vẫn luôn ở đây, hơn nữa khi y dùng góc nhìn của Chu Xuân Giang thấy được Hạ Trường Sinh dịu dàng, Lâm Kiến kinh ngạc đến suýt đi đâm phải tường.
Huynh là ai hả?
“Trước khi phá trận, nếu ta làm ra hành vi khác với ký ức của Chu Xuân Giang, có thể sẽ khiến nàng ta bị sợ hãi, sợi dây trong trận pháp lập tức sẽ siết chặt thân thể ta.” Hạ Trường Sinh nói: “Thứ đồ chơi này không thể nào trói buộc được ta, nhưng nếu ta phản kháng, hồn phách Chu Xuân Giang sẽ vì đó gặp phải tổn thương, có khả năng sẽ bỏ mạng.”
Đây là nguyên nhân Hạ Trường Sinh vẫn luôn phối hợp diễn với nàng.
Người bày trận pháp này để trói buộc Hạ Trường Sinh chính là nắm chắc hắn không muốn làm tổn thương người khác.
Thật ra từ căn bản thì trận pháp này không trói buộc nổi Hạ Trường Sinh, chỉ là rất phiền, chuyên dùng để giữ chân hắn.
Hạ Trường Sinh than thầm một tiếng, ngồi xuống mặt cỏ.
Y phục hắn mặc tầng tầng lớp lớp, phủ trên mặt cỏ trông giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Hạ Trường Sinh cầm cây quạt mở một nửa che mặt mình, sườn mặt lấp ló.
Lâm Kiến nhìn hắn vài giây, sau đó nhíu mày.
“Làm gì?” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại y.
“Đại sư huynh, huynh không phát hiện, tướng mạo của mình trong trí nhớ của Chu Xuân Giang và mình của hiện tại có hơi khác biệt sao?”
“Ký ức của con người không phải lúc nào cũng đúng.” Hạ Trường Sinh rất bình thản: “Nếu ta tiến vào trí nhớ của ngươi, ta trong đầu ngươi và bản thân ta trên thực tế cũng sẽ khác nhau mà thôi.”
Lâm Kiến lắc đầu, khẳng định: “Huynh trong trí nhớ của ta nhất định không khác huynh chút nào, ta nhớ rõ mỗi một tấc trên mặt huynh.”
“Người trẻ tuổi, lời đừng nói quá vẹn toàn.” Hạ Trường Sinh không thèm tin.
“Ta biết rõ đấy.” Lâm Kiến trề môi.
Giọng điệu chắc chắn của Lâm Kiến khiến Hạ Trường Sinh có chút thẹn thùng, hai tay hắn nắm quạt, che nửa khuôn mặt mình.
Động tác này, suốt nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng thay đổi.
“Chu Xuân Giang chính là thích huynh như vậy ha.” Lâm Kiến nói: “Đúng là hiếm có, ta chưa hề gặp được.”
“Ngươi động lòng?” Hạ Trường Sinh cười hỏi.
Hạ Trường Sinh cảm thấy, xét về trình độ nào đó, người dịu dàng luôn khiến người ta thích hơn.
“Vấn đề này cực kỳ thú vị.” Lâm Kiến nói: “Ta cần phải ngẫm lại.”
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, sau đó hạ quạt xuống, lộ ra khuôn mặt vừa thanh tú lại tái nhợt của mình, dáng vẻ hiện tại của hắn nhìn qua vô hại hơn rất nhiều. Nếu Hạ Trường Sinh của thường ngày là hoa có gai, vậy hắn của hiện tại chính là cánh hoa đào rơi vào tách trà xuân, hấp dẫn người ta muốn đến gần.
“Thật ra ta có một câu vẫn luôn muốn nói với ngươi.” Hắn nheo hai mắt lại cười, cùng với đào hoa rào rào rơi xuống: “Ngươi thật sự rất đáng yêu.”
Lâm Kiến kinh ngạc.
Hạ Trường Sinh cúi đầu, sự dịu dàng của cái cúi đầu đó giống như một đóa hoa sen thẹn thùng không chịu nổi gió lạnh.
“Đại sư huynh.” Lâm Kiến gọi hắn.
“Ừ?”
“Da gà của ta… nổi hết lên rồi.” Lâm Kiến vươn tay, sau đó kéo tay áo lên để hắn xem tay mình.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh dịu dàng gọi y.
“Chuyện gì?”
“Ngươi muốn chết hả?”
“Ha ha ha.” Lâm Kiến cười ha ha, đi về hướng Hạ Trường Sinh.
Một Hạ Trường Sinh dịu dàng đúng là hiếm thấy, nhưng Lâm Kiến luôn cảm thấy, Hạ Trường Sinh trong trí nhớ của Chu Xuân Giang không phải Hạ Trường Sinh mà y biết, mà y thích. Giống như hắn là một người xa lạ, một người cực kỳ tốt nhưng Lâm Kiến sẽ không động lòng.
Hạ Trường Sinh thu cây quạt lại, bày ra vẻ nhàm chán: “Chậc, quả nhiên dáng vẻ này không được hoan nghênh mà.”
Lâm Kiến đi về phía Hạ Trường Sinh, đứng trước mặt hắn.
“Tuy nơi này không phải hiện thực, nhưng nếu ngươi dẫm phải y phục của ta, ta vẫn sẽ liều mạng với ngươi.” Hạ Trường Sinh nhìn chân Lâm Kiến, lập tức lên tiếng uy hiếp.
“Ta có một suy đoán.” Lâm Kiến im lặng nghĩ.
“Cái gì?”
Hạ Trường Sinh còn chưa hỏi hết lời, Lâm Kiến đã vươn tay, dùng sức dí lên trán Hạ Trường Sinh một cái.
Bị y đẩy, Hạ Trường Sinh lập tức ngã ngửa về sau, nằm trên mặt cỏ.
Hạ Trường Sinh: “...”
Lâm Kiến cười ha ha, nhìn xuống hắn: “Ta nghĩ, nếu trận pháp này chỉ vây được hồn phách của huynh, mà không phải cả cơ thể huynh, như vậy có phải huynh không có thân thể ban đầu của mình không?”
Phỏng đoán của y là chính xác.
“Đại sư huynh muốn trở nên càng được hoan nghênh hơn sao? Ta có một kiến nghị cực tốt, tuyệt đối thích hợp với huynh của hiện tại.” Lâm Kiến đắc ý dào dạt.
Hạ Trường Sinh nhướng mày.
Một chân Lâm Kiến bước qua thân thể Hạ Trường Sinh, ngồi trên đùi, sau đó giơ hai tay lần lượt đè lên hai cổ tay của hắn, kéo lên cố định trên đỉnh đầu.
Hiện tại nhìn qua Hạ Trường Sinh còn nhỏ hơn Lâm Kiến một chút, Lâm Kiến cảm thấy lúc này mình cũng thật cầm thú.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên y rất hưng phấn.
Hạ Trường Sinh giật giật, sau đó đau buồn phát hiện, dựa theo giả thiết Chu Xuân Giang gán cho hắn, hắn của bây giờ chính là đồ bỏ đi, đi thêm mấy bước cũng sẽ mệt.
Hạ Trường Sinh bày ra biểu cảm đã bị làm nhục.
Ngược lại cũng không phải hắn thấy nhục vì mình bị mạo phạm, mà bởi vì bản thân lại không có sức lực phản kháng.
“Đúng, đúng, đúng, chính là vẻ mặt này.” Lâm Kiến kích động liếm khóe miệng một cái, dốc lòng dạy dỗ: “Đại sư huynh chỉ cần nhớ kĩ vẻ mặt này, sau này nhất định sẽ càng được hoan nghênh hơn.”
“Lâm Kiến, buông ta ra ngay.” Giọng điệu Hạ Trường Sinh âm trầm.
“Vì sao?” Lâm Kiến càng dùng sức hơn đè hắn lại, cố ý lộ ra vẻ mặt lưu manh: “Không phải đại sư huynh vẫn luôn thích bắt nạt nhỏ yếu sao?”
Hạ Trường Sinh nói thật: “Ta thích bắt nạt người khác, nhưng không thích bị người khác bắt nạt.”
Người này thật là quá kém.
“Kẻ bắt nạt người khác thì phải có giác ngộ sớm muộn cũng có một ngày bản thân bị người khác bắt nạt.” Lâm Kiến cố ý tán gẫu với hắn.
“Nói thì nói như vậy, dưới tình huống bình thường, không đến lượt người khác bắt nạt ta.” Về điểm này thì Hạ Trường Sinh vẫn có lòng tin.
“À, ta rất vinh hạnh, đây là tình huống đặc biệt.”
Hạ Trường Sinh: “...”
Lâm Kiến còn hăng hái, y cho ý kiến: “Đại sư huynh, huynh dùng thêm sức giãy giụa đi… Ôi!”
Hạ Trường Sinh giơ chân, từ sau lưng đá lên đầu Lâm Kiến.
Hắn vốn không định chịu thua.
Lâm Kiến mím môi, sau đó đè luôn cả chân hắn.
“Ngươi chết chắc rồi.” Hạ Trường Sinh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y.
Tay chân Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh đều quấn lại với nhau, muốn chế phục Hạ Trường Sinh tuyệt đối không phải chuyện dễ, hai người cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng đều mất hết sức lực. Lâm Kiến lập tức gục ngã, dựa lên người Hạ Trường Sinh, sau đó cười ha ha.
Tìm được cơ hội, Hạ Trường Sinh dùng sức xoay người, đè Lâm Kiến xuống dưới.
Y phục hắn to rộng, toàn bộ tay áo, vạt áo lập tức trượt xuống, cánh hoa đào rơi xuống trên đầu hắn.
“Chịu thua không?” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh nghiêm túc.
“Chịu thua, chịu thua.” Lâm Kiến cười đến như đóa hoa nở.
“Thua thì có gì mà vui vẻ?” Hạ Trường Sinh khó hiểu.
“Chính là… chơi rất vui.” Nhìn qua Lâm Kiến cực kỳ vui vẻ.
Tóc Hạ Trường Sinh trượt dọc sau lưng, rũ xuống như thác nước, sợi tóc phẩy nhẹ lên mặt Lâm Kiến.
“Ngứa.” Lâm Kiến nói với Hạ Trường Sinh.
“Ưm, hự.” Hạ Trường Sinh buông tay ra, sau đó sức lực toàn thân tản đi, đè lên người Lâm Kiến, không còn nhúc nhích.
“Này, đại sư huynh, thế này mà huynh đã không được rồi sao?” Lâm Kiến đẩy bả vai Hạ Trường Sinh.
Trái tim Hạ Trường Sinh ở ngay phía trên y, tim Lâm Kiến đập như nổi trống.
“Trận pháp này vốn chỉ muốn vây khốn ta, ngươi lại xông vào, Đường Trĩ và Cố Phương ở ngoài trận pháp, chờ bọn họ tỉnh lại sẽ thấy không thích hợp ngay, đến lúc đó ngươi nội ứng ngoại hợp với bọn họ, cùng nhau phá trận, ta sẽ nghĩ cách mang Chu Xuân Giang ra ngoài.” Hạ Trường Sinh dặn dò.
“Ta biết rồi.”
Hạ Trường Sinh có hơi mệt mỏi.
Lâm Kiến ngẫm nghĩ rồi vươn tay, ôm lấy lưng Hạ Trường Sinh.
“Đừng có nhân cơ hội lợi dụng sàm sỡ ta.” Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại nói.
“À.” Lâm Kiến cũng không buông tay.
Ký ức của mỗi người thuộc về bản thân, là độc nhất vô nhị.
Hạ Trường Sinh ở trong trí nhớ của Chu Xuân Giang, không ngừng biểu diễn Hạ Quân trong trí nhớ của nàng.
Hắn hy vọng Chu Xuân Giang có thể dựa vào đây để thỏa mãn, sau đó chủ động rời khỏi cảnh mơ này.
Nếu có thể thì đây là kết cục tốt nhất.
“Hạ Quân.” Một giọng nói gọi tên Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh lấy lại tinh thần, sau đó quay đầu lại.
Chu Xuân Giang đến.
Hạ Trường Sinh tập mãi thành quen, phát ra hai tiếng ho khan thống khổ, sau đó mở quạt, che mặt mình, tránh để người khác nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình.
Chu Xuân Giang lộ ra nụ cười đầy lo lắng.
Hạ Trường Sinh ho khan xong, bỏ quạt ra, cười thật dịu dàng.
A, đệch, tự hắn cũng nổi da gà cả người rồi.
“Ta nghe nói tháng trước ngươi đổ một trận bệnh nặng.” Chu Xuân Giang nói.
Năm ấy, Hạ Quân mười bảy tuổi.
Là một năm quan trọng nhất trong đời hắn.
Cũng là lần cách cửa tử gần nhất.
“Ta đã bình phục, không cần để ý.” Dựa theo ký ức, Hạ Trường Sinh nói ra những lời như năm đó đã nói: “Ta cố ý sai người gọi ngươi đến là bởi vì có chuyện muốn nói.”
Đồng tử trong mắt Chu Xuân Giang chấn động, nàng có một loại dự cảm không tốt, bước chân không tự giác lui về sau.
Lúc này, cờ treo ở bên cạnh bị gió thổi bay.
“Chu tiểu thư.” Hạ Trường Sinh bắt đầu đọc lời kịch.
“Hạ Quân.” Chu Xuân Giang gọi thẳng tên hắn, sau đó cắt ngang lời hắn, cứng rắn nói sang chuyện khác: “Hôm nay ta biết được một chuyện xưa rất là thú vị.”
Hạ Trường Sinh biết nàng đang trốn tránh hiện thực, sâu kín thở dài một hơi.
“Chuyện kể rằng, lúc ấy gió thổi cờ bay, vì vậy có hai vị hòa thượng nổi lên tranh luận, một người nói là gió đang động, người còn lại thì nói là cờ đang động. Sau đó có một đại sư gọi là Tuệ Năng, nói rằng không phải gió động, cũng không phải cờ động mà là bởi vì động lòng…”
Đây là một câu chuyện rất có ý thiền, Chu Xuân Giang biết, dựa theo tính cách của Hạ Quân, nhất định sẽ hiểu được thâm ý trong đó.
“Không.” Hạ Trường Sinh lập tức thay đổi thái độ, trong nháy mắt hắn trở nên vừa lạnh nhạt lại lý trí: “Là gió động.”
Vào giây phút Hạ Trường Sinh nói ra giải thích của mình, sợi dây trên cổ hắn thít chặt, sợi dây trên tay và chân cũng kéo hắn lại.
“Quả nhiên ngươi có vấn đề!” Chu Xuân Giang lui về sau một bước, nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Ngươi không phải Hạ Quân!”
Đối mặt với uy hiếp của tử vong, Hạ Trường Sinh vẫn luôn bình tĩnh.
Hắn phát hiện dù có thỏa mãn giấc mơ của Chu Xuân Giang thì cũng không thể nào đánh thức nàng được, đành phải làm chút gì đó khác.
“Chu tiểu thư, là gió động.”
Là gió động, không phải ngươi động lòng.