Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 6: Này, yêu đạo



Bởi vì vừa rồi ghé vào bụi cỏ nên y phục và tóc của Hạ Trường Sinh vẫn không tránh được bị dính mấy cọng cỏ.

Hắn ngồi dưới tàng cây, bên cạnh có một ngọn đèn màu xanh lá bay lơ lửng. Nương theo ánh đèn, Hạ Trường Sinh gỡ từng cọng cỏ dính lên tóc xuống. Tóc phía trước vẫn ổn, còn tóc phía sau, hắn không ngừng bắt, cố gắng ngoái đầu lại cũng không nhìn thấy được. Động tác của Hạ Trường Sinh tạm dừng, sau đó hắn quay mạnh đầu, ý đồ nhìn rõ tóc phía sau. Đương nhiên, hắn không thể nào thành công được.

Lâm Kiến ngồi quỳ trước mặt Hạ Trường Sinh, nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.

Đầu óc người này có vấn đề à?

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh quay đầu lại ngay, âm trầm nhìn y chằm chằm.

“Ta chưa nói gì hết!” Lâm Kiếm mới bị dạy dỗ một trận lập tức gào lên.

“Ngươi nghĩ trong lòng.” Hạ Trường Sinh âm u nói.

“Ngươi cũng nói đấy, ta chỉ nghĩ trong lòng thôi!”

Hạ Trường Sinh không thèm nể tình, lạnh giọng nói: “Như nhau, ngươi đắc tội ta, ta nhớ kỹ.”

Lâm Kiến thở dài: “Ôi!”

Đạo lý gì vậy?

Trong lúc Hạ Trường Sinh bắt lấy tóc mình, trong bụi cỏ vang lên tiếng động.

Lâm Kiến đang lén lút nhích lại gần hắn, Hạ Trường Sinh không thèm để ý đến y, tiếp tục hết sức chuyên chú sửa sang lại tóc của mình.

“Làm sao đây?” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh ấm ức, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mái tóc xinh đẹp này của ta lại bị đám cỏ dơ bẩn kia dính lên, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, ta nhất định sẽ không ra ngoài. Nơi núi hoang đồng vắng này, vừa không có suối nước nóng thoải mái vừa không có yêu quái xinh đẹp giúp đỡ, ta phải làm sao đây hả?”

“Khụ khụ.” Lâm Kiến ngồi vào bên cạnh Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn y.

Vừa rồi đúng là hắn đã dạy dỗ tên nhóc này nhưng hắn cũng không thật sự ra tay đánh y tàn nhẫn, đặc biệt là không đụng đến mặt y. Nhưng trên mặt và cánh tay của tên nhóc này lại một mảng xanh một mảng tím.

“Ngươi là làm quá nhiều việc xấu nên bị người ta đánh hả?” Hạ Trường Sinh hỏi y.

Lâm Kiến ngậm miệng không trả lời.

Hạ Trường Sinh lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay, sau khi lau khô tay mình thì vươn tay sờ lên mặt Lâm Kiến.

Lâm Kiến hoảng sợ, theo bản năng y cho rằng Hạ Trường Sinh lại muốn đánh y nên lập tức tránh đi. Nhưng động tác của y không nhanh bằng Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh sờ đến mặt y trước. Hắn không dùng lực, chỉ vuốt ve da mặt y một lát.

“Bị thương ngoài da, cái này cho ngươi, bôi vài lần hẳn là sẽ khỏi.” Hạ Trường Sinh tìm ra một bình thuốc, ném cho Lâm Kiến: “Được rồi, bây giờ ngươi cút đi.”

Hạ Trường Sinh không muốn để ý đến y nữa, hắn tiếp tục xem xét tóc của mình.

“Ta giúp ngươi nhặt đồ trên tóc xuống nhé.” Lâm Kiến đề nghị.

“Đừng có nói hươu nói vượn, ta sẽ không để người khác chạm vào tóc mình.” Hạ Trường Sinh không tình nguyện.

Lâm Kiến im lặng một lát, sau đó hỏi hắn: “Vậy ngươi muốn tóc mình cứ dính cỏ mãi sao?”

Nghe Lâm Kiến nói, động tác của Hạ Trường Sinh cũng tạm dừng.

Lâm Kiến dùng khăn tay Hạ Trường Sinh ném cho y bọc tay lại, sau đó giơ ra cho hắn xem: “Ta để thế này giúp ngươi nhặt cỏ xuống, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào tóc ngươi.”

Hạ Trường Sinh vẫn còn đang do dự, sau đó… hắn khuất phục. Nhưng cũng không chỉ đơn giản như vậy, hắn cầm lấy tay Lâm Kiến, lại lấy ra thêm một cái khăn tay nữa.

Khóe miệng Lâm Kiến giật giật, rốt cuộc người này có bao nhiêu cái khăn vậy?

Hạ Trường Sinh cúi đầu, một tay cầm tay Lâm Kiến, một tay cầm khăn tay giúp y lau tay. Hắn lau thật sự rất cẩn thận, giống như Lâm Kiến là một món đồ để cất trữ vậy. Đến khi chắc chắn tay Lâm Kiến đã sạch, Hạ Trường Sinh mới đồng ý với đề nghị của y. Lâm Kiến dùng tay đã được bọc kĩ duỗi về hướng tóc của Hạ Trường Sinh.


Lâm Kiến không biết là do bản thân không có kiến thức, không gặp được bao nhiêu người hay là thế nào, mà so với tất cả những người y từng gặp thì tóc của Hạ Trường Sinh là đẹp và mượt mà nhất, giống như lông chim được chải chuốt kĩ càng. Y giúp Hạ Trường Sinh nhặt hết cỏ dính lên tóc, cuối cùng vô thức giúp Hạ Trường Sinh vuốt gọn tóc.

Hạ Trường Sinh nhìn y chằm chằm.

Trán Lâm Kiến toát ra mồ hôi lạnh, y cho rằng bản thân lại sắp bị đánh.

“Lược.” Trong tay Hạ Trường Sinh đột nhiên có thêm một chiếc lược, hắn đưa cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến nhận lấy lược, chải gọn lại tóc cho Hạ Trường Sinh. Tay y rất linh hoạt, tóc Hạ Trường Sinh lập tức sạch sẽ gọn gàng. Hạ Trường Sinh vuốt tóc mình, cực kỳ vừa lòng. Lâm Kiến trả lược lại cho Hạ Trường Sinh, một lần nữa ngồi vào bên cạnh hắn.

Y dựa quá sát, gần như là ngồi sát người Hạ Trường Sinh.

“Ngươi làm gì đó?” Hạ Trường Sinh âm thầm kéo chặt cổ áo, vẻ mặt cảnh giác: “Ta không thích dạng này, ngươi còn nhỏ quá.”

“Ta sợ!” Lâm Kiến từ bỏ lòng tự trọng, gào lên.

Hạ Trường Sinh khó hiểu.

“Tân nương không đầu kia vẫn còn ở gần đây mà!” Đương nhiên Lâm Kiến đã muốn chạy từ sớm, chẳng qua y sợ sau khi mình lạc đường sẽ gặp phải tân nương kia, khi đó có thể sẽ ngủm thật. Bên cạnh đạo sĩ mà theo y thấy thì là yêu đạo này, ít nhất còn có thể đảm bảo tính mạng mình.

Nghe được lời Lâm Kiến, cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng hiểu vì sao tên nhóc này đột nhiên lại xum xoe hắn.

Hạ Trường Sinh vuốt tóc mình, Lâm Kiến không nói lời nào đi theo sau hắn, rõ ràng không định rời khỏi hắn.

“Ta đưa ngươi về là được chứ gì.” Giải quyết vấn đề tóc tai xong, hiện tại tâm trạng Hạ Trường Sinh không tệ.

Lâm Kiến lập tức vui mừng khôn xiết đứng dậy, sau đó chỉ đường cho Hạ Trường Sinh.

“Đi về hướng này là có thể đi ra khỏi rừng, nhà của ta ở ngay bên kia.”

Hạ Trường Sinh đi phía trước y.

Lâm Kiến không đi nhanh được bằng hắn, có đôi khi là phải vừa đi vừa chạy mới có thể đuổi kịp hắn.

Đối với vóc dáng nhỏ bé của y, thân hình Hạ Trường Sinh coi như cao lớn. Trong rừng có gió, vạt áo Hạ Trường Sinh nhẹ nhàng phất phơ, tựa như cánh bướm có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Lâm Kiến không nhịn được vươn tay về phía ống tay áo hắn, muốn bắt lấy.

Nhận ra ý định của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh rút quạt xếp bên hông ra, gạt tay Lâm Kiến đi.

Lâm Kiến không để bụng, từ nhỏ không biết y đã bị từ chối bao nhiêu lần rồi.

Hạ Trường Sinh duỗi cây quạt về phía Lâm Kiến, y không rõ hắn có ý gì, ngây thơ nắm lấy đầu kia của cây quạt.

“Đi thôi.” Hạ Trường Sinh nắm đầu còn lại của cây quạt, không hề buông tay, thông qua nó kéo tay Lâm Kiến.

Bọn họ dùng một cây quạt để giữ liên kết.

“Vì ta rất kỳ lạ nên ngươi không muốn chạm vào ta sao?” Lâm Kiến hỏi hắn.

Hạ Trường Sinh quay đầu liếc y một cái, nói: “Tuổi còn nhỏ đã học người ta trộm đồ, đúng là kỳ lạ thật.”

“Trộm đồ có gì mà kỳ lạ, năm ta bốn tuổi, mẹ ta đã dẫn chúng ta đi trộm đồ rồi, đến khi ta năm tuổi thì dạy ta lừa người ta. Chúng ta vẫn luôn sống như vậy, bọn họ nói đây là cuộc sống, giống như những người đi làm việc vậy, đây là công việc của chúng ta. Hơn nữa, là người trúng kế quá ngu, chúng ta không hề sai.”

“Toàn là ngụy biện.” Hạ Trường Sinh hừ lạnh.

“Cá lớn nuốt cá bé.” Thứ duy nhất mà người cha có mấy năm học hành của y dạy y chính là mấy từ này.

“Vậy bây giờ ta xé nát ngươi cũng là cá lớn nuốt cá bé, ngươi cũng sẽ không oán hận câu nào đâu nhỉ?” Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn y, quỷ khí dày đặc.

Lâm Kiến sợ đến mức suýt thì ném cây quạt trong tay đi.

“Nếu ngươi đã đi lừa người khác, trộm đồ của người khác, bắt nạt người khác, vậy ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Người lừa người khác cũng sẽ bị người lừa lại, trộm đồ của người khác cũng sẽ bị người trộm lại. Người muốn giết người khác cũng sẽ bị người giết. Trên đời này nào có chuyện tốt như bản thân mãi là người làm tổn thương người khác, bản thân hưởng hết lợi ích chứ.”


Lâm Kiến ngửa đầu nhìn bóng dáng hắn.

“Còn nữa, vậy đánh người cũng do cha mẹ ngươi dạy ngươi rồi.” Hạ Trường Sinh nhìn vết thương trên mặt Lâm Kiến.

Xem như hắn đã biết những miệng vết thương sâu cạn không đồng nhất trên người y đến từ đâu rồi.

Lâm Kiến ngẫm nghĩ, trả lời Hạ Trường Sinh: “Đây có tính là đạo lý ngươi mới vừa nói không, bởi vì ta làm việc xấu nên luôn có người đến trừng phạt ta. Nhưng sao ngươi biết được, không phải vì ta sợ bị trừng phạt nên mới luôn làm chuyện xấu chứ?”

“Nói cũng đúng, thiên lý tuần hoàn, phần lớn con người không phải vòng thứ nhất cũng không phải vòng cuối cùng.” Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến đầy tán thưởng: “Ngươi còn có chút tuệ căn.”

“Tuệ căn gì cơ, đạo lý bình thường mà thôi, chỉ có ngươi nói đến mơ hồ lừa gạt người ta.” Lâm Kiến lẩm bẩm.

Lỗ tai Hạ Trường Sinh giật giật.

“Còn nữa, bọn họ đánh ta là vì hai mắt ta kỳ lạ.” Lâm Kiến biết nguyên nhân, trời sinh hai mắt khác màu là báo hiệu điềm xấu, huống chi mắt phải của y thường xuyên có thể nhìn thấy những thứ mà phần lớn mọi người không thấy được.

Hạ Trường Sinh cười, sau đó lắc lắc đầu.

Lâm Kiến cho là hắn đang cười nhạo y.

Dọc đường đi, hai người rơi vào im lặng.

“Này, yêu đạo.” Những lúc không có lợi ích, Lâm Kiến không còn tư thái ngọt ngào ngây thơ như lúc ban đầu.

“Ta không phải yêu đạo.” Hạ Trường Sinh lên tiếng cảnh cáo lần thứ hai.

“Ngươi biết biến vàng thành không, còn có người giấy biết cử động, ngươi không phải yêu đạo thì là gì?”

Hạ Trường Sinh ngẫm nghĩ, cuối cùng thoải mái nói: “Bỏ đi, yêu đạo thì yêu đạo. Nhưng ngươi còn gọi nữa, cẩn thận ta dùng yêu thuật với ngươi thật đấy.”

Nói xong, Hạ Trường Sinh tiện tay vẽ một cái hỏa quyết, uy hiếp Lâm Kiến.

Lâm Kiến ngậm miệng lại, cuối cùng lên tiếng thử thăm dò: “Đại ca ca?”

Hạ Trường Sinh cười nhéo khuôn mặt y một cái. Hắn cố ý chọn miệng vết thương của Lâm Kiến mà nhéo, dùng sức khiến Lâm Kiến nhảy dựng lên.

Mặt trời vừa ló dạng, theo chỉ dẫn của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh đưa y về đến đường nhỏ trước cửa nhà. Lâm Kiến nhìn về hướng nhà mình, đi lên hai bước. Đột nhiên y lộ ra nụ cười xấu xa, vừa quay đầu vừa hỏi Hạ Trường Sinh: “Đại ca ca, cảm ơn huynh đã đưa ta về nhà, có muốn vào ngồi một chút không?”

Hạ Trường Sinh dám ngồi thì người nhà y dám lột một tầng da của hắn.

Nào ngờ, Lâm Kiến vừa quay đầu lại thì phía sau y đã không còn ai.

Lâm Kiến mờ mịt ngó nghiêng khắp xung quanh, cảm thấy càng đáng sợ hơn.

Hạ Trường Sinh đã sớm đeo kiếm của mình quay về trong khu rừng.

Hắn đi đến trước thân cây mà tối hôm qua tân nương không đầu kia dừng lại.

Hạ Trường Sinh phát hiện trên thân cây này có một cái lỗ, bên trong giấu một hộp gỗ dính máu. Hắn mở hộp gỗ ra kiểm tra thử. Hộp gỗ này là loại mà nữ tử bình thường hay đặt trên bàn trang điểm, trâm cài hay lược chải này nọ đều có.

Hạ Trường Sinh trầm tư suy nghĩ, cuối cùng dùng một mồi lửa đốt cái hộp đi.

Hộp cháy đến cuối phát ra một tiếng rên rỉ của nữ tử. Âm thanh như hoa lửa trong nháy mắt, đột ngột xuất hiện rồi lập tức biến mất nơi chân trời.

“Thôn này, có kiếp nạn lớn rồi.” Hạ Trường Sinh bấm ngón tay tính thử: “Tai họa ngập đầu.”

-----------------------------------------------

Vở kịch nhỏ:

Lâm Kiến: Thật ra ta vẫn luôn nghi ngờ, đầu óc huynh có vấn đề.

Hạ Trường Sinh: Người đầu óc có vấn đề, mới có thể cảm thấy đầu óc ta có vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.