Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 78: Nhai Tí Báo Thù



Nhai Tí là một trong chín đứa con của rồng, theo truyền thuyết ham giết chóc, nhỏ nhen, ngoài ra còn nghĩa khác là trừng mắt

Nhai Tí tất báo: mối thù nhỏ nhoi, không đáng kể cũng phải đáp trả

Chu Phụ Tuyết đứng trên tường thành nhìn Na Liêm phía xa, mày nhăn chặt lại.

Không đợi hắn nghĩ rõ, giữa đám yêu thú chậm rãi xuất hiện một chiếc ghế mềm to lớn cao cách mặt đất một xích(1), một người vận áo trắng lười nhác ngồi dựa vào, hệt một bộ dạng ông lớn. 

Người này bao bọc cơ thể mảnh khảnh bằng áo trắng chẳng có bất kỳ hoa văn nào, dường như rất sợ lạnh, trên đầu gối còn trải tấm thảm thuần màu trắng, đầu tóc cũng chỉ có sắc trắng như thác đổ xuống, rủ cạnh bàn chân trần, đuôi tóc lượn quanh một vòng. 

Người này trừ đôi môi mang màu máu, từ trên xuống dưới chỉ độc màu trắng, thoạt nhìn chẳng giống con người mà ngược lại giống tia u hồn.

Na Liêm lãnh đạm quét mắt đến chỗ ồn ào không ngớt nơi thành Thủ An xa xa, hằn dựa vào tay vịn trên ghế mềm, hờ hững nói: "Dù là nói đám người này không nhất định phải giết, nhưng nếu cứ ồn ào ầm ĩ như vầy không thôi thì cũng phiền lắm."

Nhìn kĩ lại, trên đầu gối người này có một con hồ ly chỉ to cỡ bàn tay nằm co rúc, bị y dùng bàn tay trắng bệch chầm chậm vuốt ve, một cái lại một cái, tay khác mở chiếc quạt ngọc ra, tư thái dịu dàng che bên môi… trên quạt còn viết hai chữ "Bất Húy" như phượng múa rồng bay. 

Hắn mềm mại nói: "Chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp, không đáng ra tay giết."

Na Liêm ậm ờ đáp lại, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu con hồ ly nhỏ trên đầu gối Bất Húy. 

Nhìn thời gian cũng tương đối rồi, Na Liêm bước tới trước một bước, hé môi nói: "Nội trong ba ngày, tất cả con người trong thành Thủ An này lùi ra ba mươi dặm bên ngoài! Nếu  như phản kháng, gi,.ết chết không hỏi!"

Hắn chỉ là ưu nhã đứng đấy, giọng nói lại như sóng gợn bỗng dưng nhộn nhạo lan khắp, truyền đến trong tai mỗi một người.

Bất Húy lười biếng nằm trên ghế mềm, quạt ngọc viền theo nửa khuôn mặt, mi tâm hiện một vệt đỏ như cánh hoa tích máu.

Hắn tùy ý vung tay, một chiếc cung màu trắng bạc nháy mắt nhô ra trước mặt, bị hắn dùng ngón tay mảnh dẻ thon dài nhẹ nhàng câu lên, luồng khí thế như biển trào dâng đột nhiên mọc lên từ mặt đất, bắn ra từ dây cung về nơi không xa kia.

Chỉ trong nháy mắt, bia đá to lớn trên tường thành Thủ An bị ánh tên lóe sáng bắn xuyên qua, biển đá treo mấy trăm năm chẳng chút vết xước của thành Thủ An bị một mũi tên bắn thành bột phấn, bay bay rơi xuống từ trên cao, hệt như trận tuyết lớn.

Lúc Na Liêm nói ra câu khoác lác không biết ngượng kia, tất cả mọi người sau khi sững sờ là đến phẫn nộ, thế nhưng lửa giận chẳng đượm được bao lâu Bất Húy đã nhẹ nhàng bắn qua một mũi tên, không chỉ bắn thủng vật tượng trưng của Thủ An mà còn là bắn tan lửa giận vừa mới tích cóp được của bọn họ.

Cơn giận qua đi, thứ duy nhất còn lại là kinh hãi.

Na Liêm của năm đó làm sao mà chỉ bằng một thanh đao đã tru sát vô số tu sĩ kỳ Đại Thừa, tất cả bọn họ đều nhớ hết sức rõ ràng, mà mũi tên này cách ngoài trăm trượng lại bắn chính xác lên bia đá, biết đâu được mũi tiếp theo sẽ bắn lên người mình… Tất cả mọi người có mặt nơi đây, bao gồm cả Chu Phụ Tuyết đều không dám chắc tiếp được hay tránh khỏi mũi tên kinh sợ kia. 

Na Liêm cảm nhận được cơn giận sục sôi vừa dâng lên ở thành Thủ An phút chốc biến mất sạch sẽ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người lại, nói: "Ngươi quản lắm chuyện không đâu thế, ta còn đang định giết mấy kẻ không nghe lời để lập uy đây."

Bất Húy hờ hững nói: "Vẽ chuyện."

Na Liêm không còn lời nào đáp lại.

Bất Húy vung tay áo dài, trường cung biến mất, hắn rũ mắt nhìn ngón tay kéo cung khi nãy, đôi mắt đen láy chầm chậm hiện chút hơi nước.

"Na Liêm."

Na Liêm đi rồi lại vòng về, nói: "Làm sao vậy tổ tông?"

Bất Húy đưa ngón tay sang chỗ hắn, nhăn tít mày nói: "Tay đau."

Na Liêm nhẹ nhàng vân vê ngón tay phát đỏ của hắn, khó chịu nói: "Đã bảo ngươi đừng lo chuyện không đâu ngươi lại không nghe, cho dù làm gì ta cũng tự có tính toán, ngươi không cần bận lòng."

Bất Húy cầm quạt ngọc lên che đi đôi mắt ngập hơi nước, cắn nhẹ vào môi, nước mắt như sắp rơi ra, hắn nói khẽ: "Đau…"

Na Liêm nói: "Ngoan, nhịn đi."

Bất Húy chỉ đành gật đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt vì đau mà trào ra, chẳng kêu đau nữa.

Mà Chu Phụ Tuyết trên tường thành thu cả vào trong tầm mắt, mày càng nhíu chặt.

Dựa vào thái độ Na Liêm dành cho người này, giống như là bạn bè ngang vai lại pha chút tiếc thương, kẻ ngoài cuộc cũng thấy tình cảm thân thiết sâu đậm của hai người, mà Na Liêm là kẻ đứng đầu yêu tu, có thể khiến hắn đối đãi như vậy rốt cuộc là kẻ ra sao?

Chu Phụ Tuyết chẳng hiểu gì cả, thu hồi tầm mắt ở ngoài thành, lại đưa mắt quét một vòng khắp những người ồn ào. 

Không ngoài dự liệu, chẳng tìm thấy người mình cần tìm.

Trong năm mươi năm qua, hắn trải qua bao cảnh như vầy, cũng chẳng thất vọng nhiều, hắn xoay người nhảy khỏi tường thành rồi đi về phía Hành Diên đài.

Thành Thủ An có ra sao vốn chẳng liên quan gì đến hắn cả, chẳng tìm thấy người mình muốn tìm thì dù thành Thủ An có bị diệt ngay trước mắt mình e là hắn cũng chẳng chớp mắt lấy một cái.

Chu Phụ Tuyết vứt trần thế ồn ào lại phía sau, trơ trọi một mình.

Nhanh thôi, chuyện thành Thủ An bị yêu tu xâm nhập sẽ lan khắp Ngũ Châu, tất cả mọi người nghe đến tên Na Liêm đều sợ hãi không ít, mà nhiều hơn là tu sĩ đại năng nghe tin đến thăm dò, bị Na Liêm vốn đang đóng quân ngoài thành Thủ An nhẹ nhàng đánh lui, thuận tiện giết luôn mấy đại năng kỳ Đại Thừa để tạo thế thị uy.

Trong một khoảng thời gian, người cả Ngũ Châu lòng đều hoảng sợ.

Dạ Vị Ngải nào hay biết gì, quấn áo choàng thật dày đợi trong mưa cả canh giờ Minh Chúc mới từ từ tới trễ.

Giờ Thìn rất nhanh đã tới, vì mấy lời đó của Na Liêm, mấy kẻ gan chuột nhắt đã vội chạy về phía Hành Diên Đài, đoạt lấy ngọc lệnh của Hành Diên rời đi sớm nhất, gấp gáp muốn chạy đi xa.

May mà Dạ Vị Ngải tới trước, đã sớm mua được ngọc lệnh tầng trung, vừa thấy Minh Chúc chạy tới nó đã lập tức kéo hắn lướt qua đám người chen lên Hành Diên.

Cùng lúc đó, kết giới trên Hành Diên đài từ từ mở ra, chặn hết mấy kẻ toa rập chen lên lại bên ngoài, lát sau mới thong thả bay về phía chân trời. 

Sau khi hai người vào phòng ở tầng giữa mới ngồi lên giường mềm thở ra mấy hơi.

Dạ Vị Ngải nói: "Nguy hiểm thật, chút nữa là lên không kịp rồi."

Dưới chân chấn động, ngoài cửa sổ một vùng lóa mờ, lát sau mới hiện ra bầu trời mây đen giăng đầy… Hành Diên đã bay vút lên không trung.

Minh Chúc ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt có chút ảo não.

Dạ Vị Ngải nói khẽ: "Tiền bối, người tìm thấy người đó chưa?"

Minh Chúc lắc đầu: "Người đó chạy nhanh quá, ta không đuổi kịp, sau đó bị người ta chen lấn tới hẻm nhỏ, cả buổi mới chen ra được."

Hắn nói, phiền muộn đấm lên gối mềm trên giường.

Dạ Vị Ngải an ủi hắn: "Không sao đâu, rồi cũng sẽ có ngày gặp lại mà."

Minh Chúc nghĩ một hồi, thấy cũng đúng, dù sao sau khi về Nhật Chiếu rồi là có thể gặp tất cả mọi người, cũng chẳng gấp gáp một giờ nữa khi. 

Đi Hành Diên từ Thực Thẩm Quốc tới Trường Dạ sơn trang cần hai ngày một đêm, vì tránh cho rảnh rỗi nhàm chán, Minh Chúc thảy đống đồ đã mua tối qua lên bàn, một đồng đầy vung, phong phú vô cùng.

Hắn gọi Dạ Vị Ngải, nói: "Nào nào nào, nhanh lên tới ăn, đừng bao giờ khách sáo."

Dạ Vị Ngải có chút bất đắc dĩ, đống đồ này toàn tiền nó bỏ ra mà, chả biết Minh Chúc lấy đâu ra da mặt dày thế, còn nói được câu đừng khách sáo nữa cơ.

Minh Chúc gặm con cá khô nhỏ, lóe tới cạnh cửa sổ, hắn nhấc tay mở ra, nhìn xuống khoảng to rộng bên dưới, trong mắt đều là sự kinh ngạc lẫn cảm thán.

"Oa, ôi, nhiều năm rồi ta có không ngồi Hành Diên, sao thấy Hành Diên bay ổn định hơn rồi." 

Hắn vọt lên bệ cửa sổ, hai chân lơ lửng trên bệ cửa đong đưa, cũng chẳng sợ ngã xuống.

Dạ Vị Ngải cũng mang tâm tính trẻ con, cầm túi kẹo ăn, nghe vậy thì ậm ờ nói: "Nghe nói đây là Hành Diên do Lục Thanh Không của Nhật Chiếu cải tiến, tốt hơn trước nhiều, bay cũng nhanh hơn."

Minh Chúc "ồ" một tiếng, nhìn xuống dưới dò xét, bị gió lạnh thổi vào mặt, tóc đen phất phơ trong gió, đôi mắt làm người dễ chịu cong cả lên.

Cơ mà gió thổi dễ chịu thì dễ chịu thật lại cũng dễ cảm gió lạnh, Minh Chúc hứng gió một lát bèn nhảy khỏi bệ cửa sổ, đóng cửa sổ lại, nói: "Trên Hành Diên này có nước không? Cổ họng ta có chút không ổn rồi."

Dạ Vị Ngải vừa nghe, quả nhiên Minh Chúc chỉ hứng gió một khắc, giọng nói đã khàn rồi, nó vội ngồi dậy nói: "Chắc là có đấy, ta tìm nước cho người."

Nói xong ngoan ngoãn đi ra.

Đầu Minh Chúc có hơi đau, hắn ngồi trên giường nghỉ ngơi tí, chẳng những chẳng đỡ hơn đã thế lại càng thêm khó chịu, mà Dạ Vị Ngải đi kiếm nước cũng chậm chạp chưa quay lại.

Mày Minh Chúc nhăn cả, hơi suy nghĩ, vẫn là nhấc người dậy đẩy cửa ra ngoài.

Hắn vòng hai lượt trên tầng trung cũng chẳng thấy Dạ Vị Ngải đâu, nghĩ một chút lại đi về phía thang xuống tầng dưới.

Còn chưa bước xuống hết bậc thang, bên dưới đã truyền lên tiếng cười hò đinh tai nhức óc từ nơi tầng dưới ồn ào cực kỳ hấp dẫn người ta.

Minh Chúc giẫm lên bậc thang đi xuống, ngẩng đầu quét một vòng đã thấy một đám người vây thành vòng, ở giữa hình như có một người nằm.

Một tu sĩ cao lớn thô kệch nhấc chân đạp người ở giữa một cú, khuôn mặt tươi cười ngập tràn sự ác độc: "Đứng lên coi, đứng lên tiếp coi, cho dù huynh trưởng ngươi là Dạ Vị Ương, trang chủ Trường Dạ sơn trang bây giờ cũng chẳng kịp cứu người chốn xa xôi ngoài tầm với này đâu."

Người xung quanh ồn ào cười reo.

Người ở tầng chót Hành Diên, nếu không phải tu sĩ tu vi thấp kém thì cũng là người không quyền không thế, cho dù có kẻ có lòng cứu người, thấy nhiều người như vậy làm gì còn gan mà bước lên giúp, chỉ có thể ngại ngùng lúng túng cách xa một chút.

Chu Phụ Tuyết ngồi trong một góc khuất, nhắm mắt đúng mực, nghe tiếng ồn ào bên tai, đôi mày nhăn lại tựa như chẳng có kiên nhẫn nhưng cũng lười quản tới.

Kẻ khác sống hay chết vốn chẳng liên quan gì hắn cả. 

Cả người Dạ Vị Ngải toàn là vết thương, bị mấy người này vây vào giữa trái một chân phải một chân mà đạp, suýt thổ huyết. Nó cuộn tròn người lại, trong tay còn ôm ly sứ, bên trong còn nửa ly nước.

Một người ngồi xổm xuống nắm tóc kéo nó dậy, cười lạnh: "Ta nói lại lần nữa, rốt cuộc đèn Trấn Linh ở đâu, còn không nói nữa ta ném ngươi xuống khỏi Hành Diên, chỗ này là trời cao trăm trượng, chỉ bằng chút tu vi này của ngươi, e là rớt xuống chẳng sót lại mẩu vụn nào."

Mắt Dạ Vị Ngải toàn là nước mắt do đau quá mà trào ra, nó cắn chặt khớp hàm, ngọ nguậy lắc đầu: "Ta… Ta không biết…"

Kẻ đó thẹn quá hóa giận, chộp đầu Dạ Vị Ngải nện xuống đất, cười gằn: "Vậy ngươi đi chết đi!"

Hắn kéo tay Dạ Vị Ngải đến bên bên cửa sổ buông hờ cứ như định ném nó khỏi Hành Diên, người đi cùng hắn nhíu mày, khẽ khuyên: "Ném nó xuống có phải có chút không ổn không? Lỡ như nó thật sự biết tin tức đèn Trấn Linh thì sao?"

"Bớt nói chuyện dư thừa đi! Nó đã bị đánh gần chết rồi còn không nói ra tin tức đèn Trấn Linh, nói không chừng Dạ Vị Ương không giao đèn Trấn Linh cho nó."

Kẻ đó đẩy đồng bạn mình ra, hắn mở toang cửa sổ, xách tay Dạ Vị Ngải muốn ném xuống.

Máu tử đầu, trán Dạ Vị Ngải dần chảy xuống, chiếc ly trong tay cũng không còn sức giữ, rơi cạch xuống đất.

Ngay sau đó, một cánh tay từ bên cạnh vươn tới, nhẹ nhàng đè cổ tay kẻ kia.

Người đó sửng sốt, vừa quay đầu đã thấy một người nam diện mạo đẹp đẽ đang nhìn hắn cười tíu tít, đôi mắt cong lên.

Hắn nhăn mày, giọng điệu ác độc: "Ở đâu ra tên chân yếu tay mềm này(2) đây? Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng!"

Khuôn mặt Minh Chúc đầy vẻ ôn hòa cười với hắn ta, dịu dàng nói: "Các hạ làm em trai ta bị thương lại không cho ta báo thù, đây là lý lẽ gì hở?"

Bởi vì hành vi không kiêng dè ai của hắn ta mà cả tầng chót chẳng ai dám lên tiếng, nên Minh Chúc dịu dàng nói ra câu này lại truyền rõ tai từng người. 

Chu Phụ Tuyết ngồi nơi góc khuất mở bừng mắt, cả khuôn mặt đều là sự ngỡ ngàng nhìn về phía dáng người cách đó không xa.

Người nam đó còn chưa kịp phản ứng, cánh tay mềm mại của Minh Chúc đã gọi ra một tia linh lực, nương theo kinh mạch gã đó chấn sang, chỉ trong khoảnh khắc, kẻ đó như bị người ta đánh cho một chưởng, mặt mày kinh hoảng, thất khiếu chầm chậm chảy ra dòng máu đỏ tươi.

Minh Chúc dịu dàng ôm Dạ Vị Ngải vào lòng, khuôn mặt tươi cười chẳng thay đổi, giọng nói hắn càng thêm dịu dàng: "Ban nãy ngươi nói cái gì nhỉ? Để ta nghĩ xem nào…"

Gã nằm lóp ngóp trên đất, trong đôi mắt là sự sợ hãi cũng tuyệt vọng ngập tràn.

Minh Chúc "a" một tiếng, nhẹ nhàng nghiêng đầu, bộ dáng trong trẻo ngây thơ, ngón tay thon dài của hắn chấm chấm làn môi đỏ thắm, nói khẽ: "Ta nhớ ta rồi, ngươi nói em ta tu vi kém cỏi, rớt khỏi Hành Diên chỉ e chẳng sót lại mảnh vụn nào."

Trong miệng kẻ đó toàn là máu, hắn giãy giụa cố cách xa kẻ phát ra khí thế đáng sợ khắp người kia, nhưng ngay sau đó đã bị người ta nắm lấy cánh tay.

Động tác nắm đó hệt như ban nãy gã xách Dạ Vị Ngải, ngay cả vị trí trên cánh tay chẳng khác, thoạt nhìn hắn thật gầy yếu lại chẳng biết lấy đâu ra sức lực đến vậy, gã đàn ông cao lớn thế mà bị xách lên. 

Mấy người xung quanh như đoán ra hắn sắp làm gì, bản năng muốn ngăn cản nhưng nhìn thấy dung mạo tươi cười có chút không hài lòng nơi khóe môi hắn thì chẳng ai dám nhúc nhích nữa.

Minh Chúc dịu dàng nói: "Nhìn các hạ tu vi coi bộ không thấp, chắc sẽ sót lại chút vụn thịt đó."

Hắn nói, vung nhẹ tay vứt gã nam đang sợ vỡ mật kia xuống khỏi cửa sổ. 

- --

(1) Xích - 尺: ~0.33m

(2) Tiểu bạch kiểm: (mặt trắng) người đẹp trai, da dẻ trắng trẻo, yếu ớt, không có sức lực, không đáng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.