Minh Chúc ôm ngang Dạ Vị Ngải vào lòng, nhẹ nhàng quay sang cười với người xung quanh, hắn ngại ngùng nói: "Xin lỗi, thất lễ rồi."
Mọi người đều bị cử chỉ hờ hững ném người bị thương nặng khỏi Hành Diên của hắn làm kinh sợ, mà kẻ đồng bạn kia cũng ngơ theo, chẳng dựng nỗi tâm tư báo thù nào.
Minh Chúc lễ độ cúi người, ôm Dạ Vị Ngải bằng tư thái ưu nhã đi về phía cầu thang gỗ.
Ngay lúc hắn vừa đạp lên mấy bậc thang, phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói khàn khàn, mang theo sự hoài nghi không dám xác định.
"Minh Chúc?"
Minh Chúc ngờ vực quay đầu thì đối diện ngay với đôi mắt ửng đỏ, kế đó hắn ngây ra ngay tại chỗ.
Lúc này Chu Phụ Tuyết trong góc đã đứng dậy, y xốc mũ áo choàng che kín diện mạo lên làm lộ ra khuôn mặt lạnh lùng lại bởi vì sự vui mừng điên cuồng mà có chút kì dị.
Nhất thời cả hai đều ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Sau khi Chu Phụ Tuyết kêu lên một tiếng, thấy Minh Chúc chẳng có chút phản ứng bèn mấp máy môi gọi tiếng nữa.
"Sư huynh?"
Minh Chúc ngạc nhiên nhìn hắn, có chút nghi hoặc muốn lại gần nhìn xem có thật không lại quên mất bản thân đang đứng trên cầu thang, một chân đạp hụt suýt nữa ngã khỏi bậc thang, được Chu Phụ Tuyết lao qua đỡ lại.
Vừa nãy Minh Chúc hãy còn cười tươi giết người, bấy giờ lại như con thú nhỏ sau khi trải qua ngàn cực vạn khổ cuối cùng cũng về đến nhà, cả người phát run, hắn mịt mù lại chẳng biết làm sao, ngẩng đầu nhìn Chu Phụ Tuyết gần ngay trong gang tấc, môi run rẩy nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.
Dạ Vị Ngải trong lòng Minh Chúc bỗng kéo ý thức hằn quay về, trong mắt hắn toàn là hơi nước, nhận ra chỗ này không phải nơi để nói chuyện, hắn nói khẽ: "Theo huynh đi."
Hai người kẻ trước người sau đi vào phòng trên lầu hai, bỏ lại sự ồn ào ầm ĩ tầng dưới ở sau lưng.
Cửa được Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng khép lại, tầm mắt hắn vẫn mải miết đuổi theo Minh Chúc, cả người y có chút ngây dại, hốt hoảng, cảm giác mình như đang ở trong một giấc mơ đẹp.
Dạ Vị Ngải bị thương rất nặng, Minh Chúc đặt nó lên giường, hành động bôi thuốc băng bó lưu loát, lại giúp nó thay quần áo, nhìn vẻ mặt đau đớn của nó dần trở thành dễ chịu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Sắp xếp cho Dạ Vị Ngải xong rồi hắn mới dời tầm mắt nhìn về phía Chu Phụ Tuyết.
Chu Phụ Tuyết vẫn luôn đứng cạnh cửa, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của Minh Chúc, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn lúc này đều là sự mịt mờ hiếm thấy, hệt như đứa trẻ lạc lối chẳng biết phải làm gì lại đáng thương.
Năm mươi năm trước, vẻ mặt này của Chu Phụ Tuyết rất có sức đả động Minh Chúc, giờ đây tính tình Minh Chúc có sự thay đổi lớn nhưng vẫn như cũ chẳng cách nào chống cự lại đòn tấn công mềm yếu này của Chu Phụ Tuyết, bức tường vất vả dựng lên với người bên cạnh ngay lập tức bị tấn công đến toàn quân tan rã.
Minh Chúc không nhịn được nữa, bước bước to lên trước, ôm trọn Chu Phụ Tuyết vào lòng.
Mấy năm qua, Chu Phụ Tuyết lại cao thêm một chút, thế mà cao hơn Minh Chúc nửa cái đầu, dưới cái ôm của hắn có chút ngây ngẩn.
Trong giây phút hắn nhào qua, cả người Chu Phụ Tuyết như bị tê liệt, y hơi vùi mặt vào gáy hắn, cả người run rẩy kịch liệt.
Minh Chúc lòng đau muốn chết, đưa tay vòng qua ôm lấy vai hắn, dịu dàng gọi: "Thập Tam."
Khi đèn Trường Sinh của Minh Chúc tắt đi, Chu Phụ Tuyết chẳng đau lòng, lúc bôn ba bốn bề tìm Minh Chúc suốt năm mươi năm, Chu Phụ Tuyết cũng chẳng thấy tuyệt vọng bao nhiêu nhưng khi tiếng kêu "Thập Tam" đã mất đi năm mươi năm ấy gọi lên lại trở thành cọng rơm sau cùng đè nghẹt hắn.
Thân thể càng lúc càng run rẩy kịch liệt, cánh tay bấu víu vào Minh Chúc cũng ngày một mất đi sức lực, mãi đến khi nghe tiếng xác/ thịt nặng nề chạm mạnh vào sàn vang lên hắn mới muộn màng nhận ra bản thân đã quỳ xuống rồi.
Phí hoài năm mươi năm, mỗi một lần thất vọng là như lăng trì, chậm rãi dội tắt từng chút nhiệt huyết của hắn, tấc gân tấc cốt vững chãi hóa máu loãng, chỉ để lại tấm thân xương cốt cứng cỏi vẫn đứng đó như cũ.
Mà giờ đây, người này đã trở về, tấm da như cỏ khô ấy nháy mắt bện thành xương máu thịt tươi, mà tấm thân xương cốt cứng cỏi đứng vững suốt năm mươi năm qua lại như núi tuyết lở, chia năm xẻ bảy, toàn quân rã rời.
Thân thể Chu Phụ Tuyết như chẳng còn xương, đến đứng cũng chẳng đứng được, cả người hắn tê liệt quỳ xuống đất, Minh Chúc bị hắn kéo phải quỳ theo.
Chu Phụ Tuyết muốn ôm người ấy thật chặt nhưng cánh tay chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể run rẩy khều quần áo người ấy.
Minh Chúc cảm nhận ra sự đau thương như lan tràn của Chu Phụ Tuyết, hốc mắt ửng đỏ, dịu dàng ôm lấy hắn, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mỏng nói: "Phụ Tuyết, sư huynh quay về rồi."
Quay về rồi…
Chu Phụ Tuyết bôn ba năm mươi năm, vẫn luôn kiếm tìm dáng hình hư ảo kia, vô số lần trong giấc mơ, thiếu niên áo đỏ kia cuối cùng cũng cong đôi mắt hoa đào, nói cười rộn ràng với hắn.
"Huynh về rồi đây."
Hắn mong mỏi nhiều năm như vậy, bây giờ thật sự nghe được lời này, sự uất ức và tuyệt vọng đến muộn năm mươi năm trong chớp mắt ùa vào đầu quả tim khiến trái tim tê dại của hắn âm ỉ đớn đau.
Cơn đau đi rồi là sự chua xót ùa về khiến nước mắt vốn cạn khô bao năm ào ào rơi xuống.
Chu Phụ Tuyết ôm chặt Minh Chúc, chẳng chịu được thứ tình cảm ồ ạt này, đột nhiên y lớn tiếng khóc vang.
Bên ngoài cửa sổ có cơn mưa nhỏ, bởi vì tốc tốc bay của Hành Diên, hạt mưa chạm vào cửa sổ bằng gỗ có trổ hoa phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Hành Diên khổng lồ như con thoi giữa mây đen, trời đất rộng lớn, sương khói lượn lờ.
Vào lúc trời tối, Dạ Vị Ngải cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nó cử động cơ thể, kinh ngạc nhận ra vết thương như chưa từng tồn tại, không biết được ai chữa cho nữa.
Nó ngồi dậy trên giường, giương mắt nhìn khắp nhưng chẳng thấy bóng dáng Minh Chúc đâu.
"Tiền bối?"
Phòng ở tầng trung của Hành Diên phân ra phòng trong và phòng ngoài, được bình phong ngăn ra. Dạ Vị Ngải đi vòng qua bức bình phòng to lớn thì thấy Minh Chúc ở trên giường mềm phòng ngoài, đưa lưng về phía nó nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết y đang nghĩ gì.
Dạ Vị Ngải gật đầu, hai má có chút ửng đỏ: "Tiền bối lại cứu Vị Ngãi một mạng, ta không biết làm sao báo đáp người."
Minh Chúc cười, nói: "Nói ra thì huynh với huynh trưởng của đệ có chút giao tình, tới Trường Dạ sơn trang huynh hét giá với hắn là được, đệ không cần thấy khó xử đâu."
Dạ Vị Ngải: "..."
Nó ngây ra chốc lát mới hết sức cẩn thận nói: "Vị Ngải... còn chưa biết húy danh của tiền bối."
Minh Chúc vẫy tay với nó, khều cằm Dạ Vị Ngải, nở nụ cười ấm áp rồi nói: "Hồi bé không phải đệ rất thích chạy tới chạy lui sau mông huynh kêu ca ca à, sao lớn lên ngược lại thành ra xa lạ rồi?"
Dạ Vị Ngải kinh ngạc nhìn hắn, lát sau như nhớ ra gì đó, nó run giọng hỏi: "Chúc ca ca?"
Minh Chúc cười ha ha lên: "Cuối cùng đệ cũng nhận ra rồi à? Huynh tự thấy mình so với hồi nhỏ chẳng thay đổi nhiều đâu, sau mà lắc tới lắc lui trước mặt đệ nhiều ngày thế đệ còn chẳng hay biết, hóa ra là quên mất rồi à."
Khuôn mặt Dạ Vị Ngải đỏ bừng ngay tắp lự, hai ngón trỏ cài vào nhau xoay mấy vòng, ngại ngùng nói: "Đệ đệ đệ…"
Minh Chúc cười đủ rồi mới nhẹ nhàng sờ đầu nó, dịu dàng nói: "Được rồi, không có ý trách đệ, dù sao cũng mấy mươi năm không gặp nhau rồi. Nếu không phải biết tên đệ, huynh cũng sẽ không nhận ra chàng thiếu niên nhanh nhẹn với đứa bé đáng yêu xinh xẻo thích khóc nhè lúc bé là cùng một người đâu."
Hắn nói thế, mặt Dạ Vị Ngải càng đỏ hơn, nó lúng túng nói mấy câu linh tinh chính nó còn không hiểu, sau đó vùi đầu vào lòng Minh Chúc.
Minh Chúc cười càng vui vẻ.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy nhẹ ra, Chu Phụ Tuyết bê ly nước bước vào từ bên ngoài, nhìn thấy Dạ Vị Ngải cọ loạn tới lui trong ngực Minh Chúc, con ngươi đột nhiên co lại, y sinh ra lòng thù địch theo bản năng đối với Dạ Vị Ngải.
Mặt y chẳng có tí cảm xúc nào bước tới phía trước, xách cổ áo Dạ Vị Ngải vứt nó sang một bên, lạnh giọng nói: "Sư huynh bệnh rồi, đừng động tay động chân."
Chu Phụ Tuyết khi nãy khóc rống một phen, chẳng mấy chốc đã thu lại tất cả cảm xúc kịch liệt kia, lần nữa lại là vẻ mặt hờ hững vui buồn không lộ, nếu không phải khóe mắt hắn còn ửng đỏ chắc Minh Chúc sẽ cho là người ban nãy khóc đẫm nước mắt nào phải hắn.
Chu Phụ Tuyết ngồi xuống cạnh Minh Chúc, y đưa ly đến bên môi hắn, nói: "Sư huynh, uống chút nước đi."
Minh Chúc có chút mắc cỡ, đưa tay nhận ly: "Để tự huynh đi."
Chu Phụ Tuyết mặt không tỏ vẻ gì, tay cầm ly vững vàng, Minh Chúc đẩy mấy hồi cũng không đẩy ra được chỉ đành nương theo tư thế này để hắn đút cho nửa ly nước.
Cổ họng Minh Chúc khó chịu vô cùng, uống vào nửa ly nước ấm cảm thấy dễ chịu hẳn, hắn nghiêng đầu tỏ ý không cần nữa Chu Phụ Tuyết mới rút tay về.
Dạ Vị Ngải bên cạnh nhìn thấy, cẩn thận hỏi: "Ca ca, đâu là cố nhân huynh muốn tìm phải không?"
Lúc này Minh Chúc mới nhớ ra, vội nói: "Đúng rồi, người này là sư đệ của huynh, tên là Phụ Tuyết… Phụ Tuyết, đây là em trai của Vị Ương, Vị Ngãi, lần này huynh phải đưa đệ ấy về Trường Dạ sơn trang ở Thực Thẩm."
Dạ Vị Ngải ngoan ngoãn gật đầu, mềm mại nói: "Chu ca ca."
Chu Phụ Tuyết chẳng có hảo cảm gì với nó, nể mặt Minh Chúc mới cau mày "ừm" một tiếng nhưng mắt còn chẳng nhìn lấy một cái, rất là hờ hững.
Minh Chúc nhìn ra được mấy năm này tính tình Chu Phụ Tuyết thay đổi lớn, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ phất tay với Dạ Vị Ngải, nói: "Trời tối rồi, đệ nhanh về ngủ đi."
Dạ Vị Ngải gật đầu rồi quay về phòng trong.
Đợi đến khi phòng trong chẳng còn âm thanh gì vang lên, Chu Phụ Tuyết mới lạnh giọng nói: "Đệ không thích nó."
Minh Chúc không cười nữa: "Sao lại như trẻ con thế này, huynh chỉ coi nó là em trai."
Hắn nói xong thì lập tức thấy có gì đó không đúng, Minh Chúc nghi hoặc nghĩ thầm, kỳ lạ, sao mình phải giải thích cái này với đệ ấy nhỉ?
Hắn ho khan một tiếng, đổi đề tài, nói: "Đệ thì sao? Sao lúc này đệ lại xuất hiện ở thành Thủ An, còn đi Thực Thẩm Quốc làm gì?"
Chu Phụ Tuyết chỉ nói: "Đi Thực Thẩm tìm Cửu sư huynh."
Mà tránh chẳng trả lời vì sao lại xuất hiện nơi thành Thủ An.
Minh Chúc hỏi: "Tiểu Cửu? Đệ ấy sao vậy?"
"Mấy năm nay Thực Thẩm Quốc xuất hiện rất nhiều tin tức tu sĩ đại năng mất tích, mà kết quả sau cùng luôn là mất mạng oan uổng, ngay cả hồn phách cũng là hồn phi phách tán." Chu Phụ Tuyết nói ngắn gọn, "Tháng trước, Cửu sư huynh với Du Nữ đến Thực Th./ẩm du ngoạn thì đột nhiên mất hết tung tích, Ngũ sư huynh sợ xảy ra chuyện nên bảo đệ đi tra trước."
- --
(1) Húy danh: Tên của người bề trên hoặc người được tôn kính