Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 44: 44: Thì Ra Là Vậy




Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Lời chỉ trích của Thẩm Túc Chi khiến các đệ tử bên ngoài Chấp Pháp Đường đồng loạt lâm vào mơ hồ cùng khủng hoảng.

Bọn họ không dám tin, cũng sẽ không tin Phù Hoa chân quân mà mình sùng bái từ nhỏ đến lớn lại là người đáng khinh như thế.
Nguyên Minh Tử nghe Thẩm Túc Chi nói, biểu tình trên mặt càng thêm phẫn nộ.

Hắn tuyệt không cho phép người nào vấy bẩn sư đệ của mình như vậy: “Không được nói bậy!”
“Chưởng môn đừng sốt ruột muốn bản tọa ngậm miệng.” Nhìn chăm chú Tống Yến hồi lâu, Thẩm Túc Chi mới tốt bụng liếc Nguyên Minh Tử một cái, “Chân quân cũng chưa phủ nhận, ngươi gấp gáp thay y trách tội bản quân làm cái gì?”
Nguyên Minh Tử nghẹn lại.
Thấy Nguyên Minh Tử oán giận, trong lòng Tống Yến thầm mắng Thẩm Túc Chi mấy chục lần, cuối cùng vẫn là ung dung mở miệng: “Vì sao ngươi lại biết bản quân giam cầm đệ tử để tư lợi?”
“Tất nhiên là thấy tận mắt.”
Tống Yến cũng không giận, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Thấy tận mắt bản quân để tăng cao thực lực mà rút linh căn của tu sĩ?”
“Chuyện đã làm rồi, cần gì phải biện giải?” Xích sắt trong tay Thẩm Túc Chi phát ra tiếng vang loảng xoảng, “Đường đường là ánh sáng của chính đạo mà lại không dám nói thật sao?”
Tống Yến đứng dậy, vuốt phẳng vết nhăn trên quần áo, thong dong nói: “Nếu ngươi chắc chắn như thế, bản quân nhiều lời vô ích.

Mắt thấy mới là chân tướng, nếu không bản quân chẳng phải là bị đổ tội sao?”
“Ma tôn điện hạ không ngại thì theo bản quân tới sau núi nhìn một chút, đỡ phải oan uổng người vô tội.”
Trong lòng Thẩm Túc Chi xẹt qua một tia linh cảm không lành ——
Tại sao Tống Yến không chút hoảng loạn? Chẳng lẽ y thật sự chưa từng hãm hại tu sĩ?
Nhưng những tu sĩ thiên tư không tồi bị hắn nhốt sau núi là chuyện gì? Công pháp của đám Quy Nhất Phái kia chẳng lẽ không có liên quan gì tới Tống Yến?
Thẩm Túc Chi tràn ngập nghi vấn, nhưng lại bị hắn hung hăng ép xuống.
Sẽ không, tình báo của hắn không thể sai được.
Từ lâu hắn đã nhận định Tống Yến chính là một kẻ ngụy quân tử sống hai mặt.

Cho nên lúc nhìn thấy y nhốt người ở sau núi, phản ứng đầu tiên chính là y cũng giống như đám người Quy Nhất Phái kia, rút linh căn người khác cho mình sử dụng.

Dù bây giờ xác nhận Tống Yến có lí do của y, nhưng tư tưởng đã cắm rễ này cũng rất khó thay đổi trong khoảng thời gian ngắn.
Đi theo Tống Yến cùng Nguyên Minh Tử, ngoại trừ phong chủ các phong và trưởng lão, các đệ tử hiếu kỳ cũng tới cấm địa.
Cấm địa sở dĩ gọi là cấm địa, vì trong này có rất nhiều cơ quan, giam giữ rất nhiều tàn dư thần thức của các vị đại năng thượng cổ.

Những tia thần thức này vì thời gian quá dài, hung tính cực cao, lại không thể tiêu diệt, có khả năng không thể khống chế được, cho nên mới bị Nhạc Hoa Tông liệt vào cấm địa, nghiêm cấm đệ tử tiến vào.

Hiện nay, có Nguyên Minh Tử dẫn đường, các đệ tử có thể tránh khỏi tầng tầng cơ quan mà không bị tàn dư thần thức công kích.
Cũng chẳng bao lâu, Tống Yến, Nguyên Minh Tử cùng Thẩm Túc Chi bị xích sắt khóa chặt đã tới trước vách đá.
Vách đá trơn nhẵn lạnh lẽo, nhưng nếu tỉ mỉ cảm nhận liền có thể thấy được dao động linh lực yếu ớt trên bề mặt.
“Sư đệ…” Nguyên Minh Tử có chút lo âu nhìn về phía Tống Yến.
Hắn ở chung với Tống Yến nhiều năm, trong lòng tất nhiên là tin tưởng y.

Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi một vài đệ tử sẽ suy nghĩ nhiều.
Tống Yến nhận ra được Nguyên Minh Tử lo lắng, nhẹ nhàng cười cười, sắc mặt băng lãnh như hoà hoãn lại: “Sư huynh yên tâm.”
Tiếp đó, ngón tay y bấm quyết, linh lực màu trắng chợt lóe trên đầu ngón tay, trên vách đá trước mặt hiện lên một trận pháp màu vàng kim, lấp lánh lưu chuyển, trên gương mặt người bấm pháp quyết cũng nhiễm phải kim quang.
Vách đá cứng rắn đột nhiên trở nên mờ ảo giống như hang động, phảng phất một giây sau sẽ hút người vào trong.

Một lúc sau, trong con ngươi Tống Yến nháy mắt tràn ngập hào quang màu vàng, y đưa tay ra, một pháp khí hình giọt nước lấp lánh xuất hiện trong tay.
“Không gian giới tử?” Hoài Ngọc chân nhân một mực yên lặng đứng đằng sau đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Không sai.” Tống Yến gật đầu, “Chính là không gian giới tử.”
Y dời tầm mắt lên Thẩm Túc Chi đang chăm chú nhìn không gian giới tử hình giọt nước, trong lòng cười lạnh: “Đây cũng là nơi mà Ma tôn điện hạ nói bản quân ‘giam giữ’ tu sĩ.

Không gian có hạn, sợ là không chứa được nhiều người cùng vào như thế.”
Lòng bàn tay Nguyên Minh Tử xuất hiện một khối linh thạch màu đen tinh xảo: “Bổn chưởng môn hôm nay vừa vặn mang theo một miếng đá Lưu Ảnh.

Ma tôn điện hạ đương nhiên là phải tiến vào cùng chúng ta, trưởng lão cùng các đệ tử ở lại bên ngoài, sau này xem lại đá Lưu Ảnh.”
Đá Lưu Ảnh là một loại linh thạch tương đối quý giá ở Tu chân giới, có chức năng ghi lại hình ảnh cùng âm thanh, giá một miếng đá Lưu Ảnh rơi vào khoảng ba ngàn linh thạch thượng phẩm, chỉ có đại tông môn cùng gia tộc lớn mới có thể sử dụng.
Được chủ nhân đáp ứng, không gian giới tử mở rộng kết giới cho người muốn đi vào.
Sau một khắc, ba người đột nhiên biến mất tại chỗ.
Trước mắt là trúc cầu lưu thủy, hoa thơm chim hót.

Hoa dại ven đường đang nở rộ, mùi hương ngọt thanh truyền vào trong xoang mũi mọi người.

Phía trước là ruộng lúa vàng ươm cùng hai ba dãy nhà tranh đan xen, trước sân có vài bóng dáng tụm năm tụm ba qua qua lại lại.
Thẩm Túc Chi trong nháy mắt sững sờ.
… Lừa người chứ gì, làm sao có thể?
Chẳng lẽ Tống Yến thật sự đơn thuần chỉ là thu xếp những người kia ở đây? Lẽ nào y không có mục đích sao?
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính dao động mạnh, giá trị thù hận đối với ngài hiện tại là 36800, mời ngài tiếp tục cố gắng! 】

“Ma tôn điện hạ, thỉnh.” Tống Yến không để ý thông báo của hệ thống, liếc hắn một cái, dẫn đầu tiến lên.
Đá Lưu Ảnh trong tay Nguyên Minh Tử sau khi rót linh lực vào đã bắt đầu ghi chép lại.
Thẩm Túc Chi đuổi theo Tống Yến, bước chân có chút chậm chạp, dường như không muốn đối mặt với việc sắp xuất hiện.

Nguyên Minh Tử đi phía sau, đề phòng hắn sử dụng ám chiêu gì.
Tống Yến nhìn Thẩm Túc Chi một cái: “Ma tôn điện hạ tốt nhất là theo sát, chớ nên lạc đường.”
Nghe thấy lời nói trào phúng rõ ràng này, sắc mặt Thẩm Túc Chi vặn vẹo trong nháy mắt.

Hắn không lên tiếng, chỉ là dùng cặp mắt hoa đào tối tăm kia theo dõi y, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc không biết tên.
Những người trong không gian cũng phát hiện Tống Yến, liếc mắt nhìn nhau, cùng tiến lên.

Một người trong đó chính là Trần Trần mới gặp cách đây không lâu.
“Chân quân? Sao ngài lại đến nữa?” Ánh mắt Trần Trần lướt qua phía sau y, “Chưởng môn? Đại sư huynh? Tại sao hai người cũng tiến vào? Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Đại sư huynh sao lại là dáng vẻ ấy?”
“Ngươi là…?” Nguyên Minh Tử thân là chưởng môn, tất nhiên không thể nhớ kỹ mỗi một đệ tử, nhưng hắn luôn cảm thấy người trước mắt có chút quen mặt.
Trần Trần vò đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Nói ra có chút xấu hổ, ta vốn là đệ tử Phù Dao Phong, mấy chục năm trước vì một ít nguyên nhân mà rời khỏi tông môn.

Ngài không nhớ rõ ta cũng là chuyện bình thường.”
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tu sĩ bên cạnh Trần Trần hồi đáp: “Đã là chưởng môn Nhạc Hoa Tông, hơn nữa lại do Phù Hoa chân quân dẫn tới, vậy cũng không cần phải giấu ngài.”
Nói, người đó nhìn Thẩm Túc Chi bị xích sắt khóa lại tứ chi, lên tiếng: “Đừng nhìn tu vi mấy người chúng ta không cao, thực ra thiên phú lại không tồi, điểm ấy chân quân cũng biết.”
Nghe vậy, Nguyên Minh Tử đột nhiên nhớ tới phong chủ Phù Dao Phong năm đó từng tìm hắn cầu một loại dược liệu đặc thù, dùng để luyện chế một loại đan dược, tên là Tỏa Linh đan.
Nghe nàng nói, dưới trướng nàng có một đệ tử thiên tư không tồi, thể chất lại có chút vấn đề, không thể chứa đựng linh khí, tu vi đã rất lâu rồi không có chút tiến bộ.

Nàng muốn luyện chế Tỏa Linh đan thử xem có thể giúp đồ đệ chứa đựng linh lực hay không, có lẽ người đó chính là nữ tu tên Trần Trần trước mắt này.
“Chẳng hiểu vì sao, thiên phú chúng ta rõ ràng rất tốt, cũng không lười biếng, nhưng tu luyện lại khó mà tiến bộ.

Ngược lại vận khí của chúng ta đều cực kì cao, chỗ nào chúng ta sinh ra đều nổi tiếng là phúc trạch.

Vận may như thế với người có tu vi thấp như chúng ta mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, rất nhanh, phiền phức liền theo nhau mà tới.”
“Bạn tốt ở chung với ta nhiều năm phát hiện hắn chỉ cần ngẩn ngơ bên cạnh ta, vận may sẽ đặc biệt tăng lên.


Không lâu sau, hắn liền dẫn gia tộc lớn nhất địa phương tìm tới cửa, chỉ vào ta nói thể chất ta đặc thù, sẽ mang đến vận may cho người khác, kiến nghị bọn họ đem ta đi nghiên cứu, nói không chừng có thể nghiên cứu ra phương pháp để tiểu thiếu gia nhà họ nhanh chóng tăng cao thực lực, hấp thu linh khí, vì vậy ta bị gia tộc kia bắt đi.”
“Gia tộc kia có luyện dược sư riêng của mình, bọn chúng dùng máu thịt của ta luyện chế đan dược cho tiểu thiếu gia nhà họ dùng.

Cứ như thế, ta bị giam trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, bị người cắt thịt lấy máu để nâng cao thực lực của người khác.

Là chân quân đã cứu ta.”
“Người ngẫu nhiên du lịch tới nơi đó, phát hiện ta bị giam trong địa lao liền cứu ra, thu xếp ở đây.

Mọi người trong không gian này hầu hết đều từng trải qua chuyện giống ta, ngay cả Trần Trần cũng không ngoại lệ.

Nếu hai vị không tin, có thể tìm những người khác đến hỏi, bọn họ ở phía trước.”
“Đây là lần đầu tiên chân quân dẫn người khác tới.

Chúng ta biết rõ lý do, ta cũng dám lập lời thề, tuyệt không có nửa câu nói dối, bằng không trời giáng sấm sét, biến thành tro bụi.”
Sao lại… như vậy?
Trong lòng Thẩm Túc Chi đột nhiên dâng lên khủng hoảng cùng vô lực thật lớn như muốn nuốt chửng cả người hắn, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, bước chân có chút lảo đảo.
Hóa ra Tống Yến… không giam cầm người khác?
Hóa ra y chỉ là có lòng tốt, vì cứu bọn họ mới thu xếp những người này ở đây?
Xích sắt phát ra tiếng vang rầm rầm chói tai, Thẩm Túc Chi giơ tay, dường như muốn nắm lấy góc áo Tống Yến, lại bị y thu tay tránh thoát.
Vạt áo màu trắng mang theo tùng hương lạnh lẽo nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay hắn, Thẩm Túc Chi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
“Sư tôn…” Hắn nhẹ giọng nói, trong thanh âm tràn đầy giãy dụa cùng cầu xin.
“Bản quân không nhận nổi một tiếng sư tôn này của Ma tôn điện hạ.

Ngài vẫn nên theo ta gặp mặt những người khác, miễn cho đến lúc đó ngài nói bản quân tùy tiện tìm người đến lừa gạt.”
Thẩm Túc Chi há miệng, cái gì cũng không thốt lên nổi.
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính có dao động cực lớn, giá trị thù hận đối với ngài hiện tại là 12, giá trị hảo cảm là 45, nhiệm vụ tiêu trừ giá trị thù hận sắp hoàn thành, mời ngài tiếp tục cố lên! 】
Sau một canh giờ, bên ngoài không gian giới tử xuất hiện thân ảnh ba người.
Thẩm Túc Chi như đã hồn bay phách lạc.

Sắc mặt Tống Yến lại vẫn thanh lãnh như tuyết, không hề có chút cảm xúc.

Mà Nguyên Minh Tử thì vung tay, giao đá Lưu Ảnh cho đường chủ Chấp Pháp Đường.
Một đoàn người đông đúc lại sôi nổi về tới Chấp Pháp Đường.
Bởi nhân số đông đảo, Chấp Pháp Đường không đủ chỗ, đường chủ Chấp Pháp Đường chỉ có thể dùng linh lực khởi động đá Lưu Ảnh để các đệ tử hiếu kỳ quan sát ngay bên ngoài.
Trên không trung xuất hiện hình ảnh trong không gian giới tử vừa rồi, các đệ tử thấp giọng đàm luận.
“Đây không phải là Trần Trần sao? Nàng đã rời tông môn, tại sao lại ở chỗ này?”
“Đây đây, đây là Lý Vận Lý sư huynh, trước có tin đồn đã bỏ mạng trong tay Ma tu, là đệ tử Bích Tỉ Cung, ngày trước ta là đồng hành với hắn đi ra ngoài rèn luyện.”

“Mấy người này là tán tu?”
“Lại có người nhẫn tâm ra tay với bằng hữu như vậy, kẻ này thực sự là tội ác tày trời, không xứng làm chính đạo!”

Khung cảnh trong đá Lưu Ảnh đã kết thúc, các đệ tử dồn dập thổn thức.
“Chân quân cao thượng như vậy, lòng dạ rộng rãi, tâm mang thiên hạ.

Đại sư huynh sao có thể nhẫn tâm vấy bẩn người?”
“Phi! Hắn không phải Đại sư huynh chúng ta.

Hắn là đại ma đầu, là kẻ địch Tu chân giới!”
“Đúng, Thẩm Túc Chi là kẻ địch Tu chân giới chúng ta!”
Thẩm Túc Chi không thèm để ý cách người khác nhìn mình, trong lòng hắn hiện giờ lấp đầy hối hận, toàn tâm toàn ý chỉ có Tống Yến thấy hắn như nào, Tống Yến sẽ nghĩ như thế nào về hắn, Tống Yến đã bắt đầu chán ghét hắn rồi phải không.
Thân bại danh liệt gì chứ? Lúc trước rốt cục hắn đã nghĩ cái gì? Tại sao lại muốn Tống Yến phải thân bại danh liệt? Thẩm Túc Chi đang muốn cứu vãn chút gì, lại nghe được thanh âm bình tĩnh lạnh nhạt của Tống Yến.
“Chúng tiên tại thượng, ta là Tống Yến, phong chủ Phù Trần Phong Nhạc Hoa Tông.”
“Từng nhất thời sơ suất, bị người che giấu, nhận Thẩm Túc Chi làm đệ tử.

Nay lại bị hắn đâm sau lưng, dĩ hạ phạm thượng, phụ lòng dạy dỗ.

Hiện tại có thiên địa làm chứng, trục xuất hắn khỏi sư môn, kiếp này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.”
Ánh mắt Tống Yến lạnh lùng như trời đông giá rét, như xẻo da cắt thịt: “Ma tôn điện hạ, từ nay ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Thẩm Túc Chi vì câu nói này mà sững sờ ngây ngốc, thật lâu không thể động đậy.
“Sư tôn…” Tiếng xích sắt loảng xoảng vang vọng bên ngoài Chấp Pháp Đường, hắn lảo đảo bước tới hai bước, muốn để Tống Yến thu hồi lời nói kia.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng chói mắt đánh về phía Thẩm Túc Chi, kèm theo một tiếng rống giận: “Làm càn!”
Trong đợt bụi mù, Thẩm Túc Chi bị hung hăng đánh lui, thân thể trượt trên đất tạo thành vết tích thật dài xen lẫn máu tươi loang lổ, có chút chói mắt.
Người ra tay chính là Nguyên Minh Tử.
Người nọ đang dùng tư thế gà mẹ che chở con bảo hộ Tống Yến phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Túc Chi, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trên tay liền tụ lại một cụm linh lực khổng lồ tấn công về phía hắn.
Hắn chính là Ma giới chí tôn, nếu để hắn chạy thoát, Tu chân giới chắc chắn đại loạn.

Không thể để cho hắn sống!
Tống Yến trơ mắt nhìn cụm linh lực mạnh mẽ kinh người kia đánh về phía Thẩm Túc Chi, không kịp ngăn cản.

Một giây sau, “Oanh” một tiếng, trước Chấp Pháp Đường bị đập ra một cái hố to.
Bụi mù tản đi, trong hố không một bóng người.
Thẩm Túc Chi, biến mất!
_Hết chương 44_
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cục!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.