Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 138



Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

“Công chúa, Thái tử phi giá lâm.”

Bàn về bối phận, Thanh Hà và Thái tử phi ngang hàng, mà Thái tử phi nhiều tuổi hơn nên là chị dâu.

Thanh Hà không dám tiếp đón sơ suất với Thái tử phi, vội vàng rời giường, “Mời Thái tử phi đến Phượng Hoàng Đài, phong cảnh ở đó đẹp.”

Nhóm thị nữ ở bên ngoài bưng chậu nước tới, bất ngờ đẩy cửa đi vào hầu hạ Thanh Hà rửa mặt chải đầu làm người ta không kịp đề phòng.

Thanh Hà vội vàng mở tung chăn mỏng ra che kín Vương Duyệt đang trên giường.

Thanh Hà ngồi trước bàn trang điểm, có thị nữ muốn đi lên trải chăn đệm, Thanh Hà vội nói: “Từ từ đã… Ta nghe thấy bên kia có tiếng muỗi vo ve, ngươi đi bắt muỗi đi.”

Thị nữ trở về, thắp một ngọn đèn rồi dùng chụp đèn bằng đồng bao lại, miệng chụp đèn uốn cong thành chín mươi độ, miệng giống như cái loa, muỗi hoặc bướm đều thích bay tới những chỗ ấm áp, khi bay đến gần miệng chụp đèn sẽ bị hút vào bên trong nhờ hiệu ứng xi-phông do nhiệt lượng của đèn sinh ra, đây là đèn diệt muỗi sơ khai nhất.

Thị nữ xách đèn diệt muỗi soi phía đông rồi lại soi sang phía tây, thế mà thật sự soi được một con muỗi.

Lúc này Thanh Hà đã chải đầu xong, thị nữ chải đầu vẽ mày cho nàng, thị nữ đi bắt muỗi tự cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ nên buông đèn diệt muỗi xuống, lại muốn tới giường gấp chăn đệm..

Thanh Hà bỗng đứng lên, “Các ngươi lui ra đi.”

Công chúa nói cái gì chính là cái đó, cho dù là yêu cầu kỳ quái thì các thị nữ cũng chỉ có thể nghe theo, mọi người rối rít hành lễ lui ra rồi đóng cửa lại.

Vương Duyệt ở trên giường hất chăn ra, thấp giọng cười nói: “Công chúa phản ứng còn nhanh hơn trước.”

“Chàng còn thời gian cười.” Thanh Hà đỏ bừng mặt, đẩy màn lụa xanh ra, “Mau ra ngoài từ cửa sau, ta đến Phượng Hoàng Đài gặp Thái tử phi, đám thị nữ sẽ trở lại quét dọn.”

Vương Duyệt nói: “Nàng quên rồi à? Chúng ta đang ở đình trúc giữa hồ, có cửa sau nhưng không có đường lui.”

Thanh Hà vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ?”

Vương Duyệt thong thả mở cửa sổ, “Không sao, ta có thể đi đường thủy, bơi vào bờ.”

Bây giờ không thể để người khác nhìn thấy hắn nghênh ngang đi ra từ khuê phòng của công chúa vào lúc sáng sớm.

Thanh Hà nói: “Được, lúc chàng nhảy xuống nước thì nhẹ nhàng một chút, đừng để ảnh hưởng tới người khác.”

Cảm giác lén lút vụng trộm này thật sự quá k1ch thích, Vương Duyệt không nhịn được ôm nàng hôn một cái, đang muốn leo lên bệ cửa sổ thì nghe thấy bên ngoài vang ầm một tiếng, có người đẩy cửa xông vào, “Thanh Hà, nhân lúc Tào phu nhân không ở đây, chúng ta đi cưỡi ——”

Ngoài Tuân Hoán ra thì không có một ai dám không báo mà vào, tự tiện xông vào phòng ngủ của Thanh Hà.

Tuân Hoán nhìn Vương Duyệt xõa tóc, quần áo xộc xệch, chân sau đứng thẳng, chân kia gác lên bệ cửa sổ thì rút lui ra ngoài ngay rồi đóng sầm cửa lại.

Trời ạ! Ta vừa thấy cái gì thế!

Không, ta không nhìn thấy gì cả!

Tuân Hoán hận không thể nhảy xuống Lâu Hồ rửa sạch cảnh tượng vừa xuất hiện ở trong đầu!

Tào Thục không cho phép nàng dẫn Thanh Hà làm bất kỳ động tác có nguy hiểm nào như cưỡi ngựa hay bắn cung, hơn nữa còn luôn canh giữ bên cạnh Thanh Hà, Tuân Hoán muốn lén lút dẫn Thanh Hà đi chơi cũng không được.

May mắn ngày hôm qua chuyện Tào Thục mang theo hơn năm mươi người làm đòi đánh đòi giết tới bến Đào Diệp cấu xé bồ nhí đã lan truyền đến mức cả thành đều biết, còn sắp xếp cho dòng họ để ba đứa con riêng được nhận tổ quy tông, bận bịu xử lý chuyện nhà, Tuân Hoán cảm thấy đã tìm được thời cơ thích hợp, Tào Thục không ở đây, vậy nàng có thể mang theo Thanh Hà muốn làm gì thì làm rồi!

Tuân Hoán tập võ, từ nhỏ đã quen dậy sớm, hôm nay cũng thức dậy từ tờ mờ sáng. Nàng ấy cưỡi ngựa tới biệt viện Lâu Hồ rồi xông thẳng vào phòng ngủ của Thanh Hà, gọi nàng dậy đi chơi, nhưng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh Vương Duyệt trèo cửa sổ!

Mặt Thanh Hà tràn đầy vẻ hoảng hốt và bối rối, đầu tóc Vương Duyệt rối tung, áo bào màu xanh lam nhăn nheo dúm dó, Tuân Hoán chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, trai đơn gái chiếc có tình cảm với nhau ở chung một phòng, mới sáng sớm đã bị bắt gặp nhảy cửa sổ —— Không, trọng điểm không phải sáng sớm đã xảy ra chuyện gì, mà là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì…

Tối hôm qua, trời mưa cả một đêm, bọn họ ——

Bộp một tiếng, Tuân Hoán vỗ mạnh lên trán, đập bay suy nghĩ tà ác trong đầu. Không thể nghĩ nữa!

“Hoán Nương, muội vào đi.” Trong phòng truyền đến tiếng gọi của Thanh Hà.

Tuân Hoán đẩy vèo cửa một cái, chỉ lộ ra khe hở miễn cưỡng có thể nhét nàng ấy vào, sau khi đi vào thì vội vàng đóng cửa, thậm chí còn cài cả then cửa!

Tuân Hoán nhìn thấy Vương Duyệt tóc tai tán loạn, Thanh Hà thật sự càng thêm sốt ruột: “Sao chàng vẫn còn ở đây? Mau nhảy cửa sổ đi!”

“Bây giờ không nhảy cửa sổ được.” Vương Duyệt chỉ xuống lối vào hàng tre ngoài cửa sổ, từng hàng thị vệ cung đình và cung nhân mặc trang phục lộng lẫy, cùng với em thứ hai Vương Điềm đang vây quanh Thái tử phi Dữu Văn Quân bước lên hàng tre và đi về phía đình trúc giữa hồ.

Đông người hỗn loạn, nếu lúc này Vương Duyệt nhảy cửa sổ, một người lớn sống sờ sờ như vậy rơi xuống nước sẽ bị người ta phát hiện.

Thời cơ nhảy cửa sổ thoáng cái đã qua, nếu không có Tuân Hoán đột nhiên xông vào thì Vương Duyệt vẫn kịp nhảy cầu bơi sang bờ bên kia.

Tuân Hoán sốt ruột đến độ mồ hôi đầy trán, nhìn khắp xung quanh, đây là đình trúc giải nhiệt mùa hè, chỉ có một phòng nho nhỏ, bên trong kê một chiếc bàn và một sạp trúc để ngủ trưa, hoàn toàn không có mấy chỗ có thể giấu người như tủ quần áo.

Thanh Hà chỉ vào sạp trúc, “Chàng trốn dưới gầm giường đi, ta phủ chăn che lại.”

Vương Duyệt bác bỏ, “Quá dễ đoán, Thái tử phi tới đây, phòng của công chúa sao có thể không gọn gàng, đệm chăn lộn xộn được?”

Thanh Hà cái khó ló cái khôn, “Thế ta nằm trên giường giả vờ khó chịu, còn chàng trốn trong chăn.”

Vương Duyệt nói: “Mức độ nguy hiểm quá cao, ta có cách này.”

Thanh Hà và Tuân Hoán đồng thời nói: “Cách gì?”

Vương Duyệt ngồi trước bàn trang điểm…

Sau khoảng thời gian uống một chén trà, Thái tử phi Dữu Văn Quân được Vương Điềm dẫn tới đình trúc giữa hồ.

Vương Điềm vốn không biết Thanh Hà ở đâu, chỉ chốc lát, Thanh Hà bảo thị nữ dẫn Thái tử phi tới tòa lầu trang trọng chính thức như Phượng Hoàng Đài để đãi khách, Thái tử phi ngồi xe bò đi được nửa đường lại bị thu hút bởi góc nhọn lộ ra của đình trúc bên trong hàng tre giữa hồ.

Mưa to đã tạnh từ lâu, giữa hồ bao phủ một tầng sương mù, làm tăng thêm một lớp màng lọc xinh đẹp cho cảnh sắc, dù là tiên cảnh cũng chỉ đến mức này!

“Trong cung cũng không có phong cảnh như này.” Thái tử phi khen ngợi không dứt, “Ta muốn qua bên đó.”

Thị nữ vội vàng nói: “Tối qua công chúa ngủ ở đình trúc, chỉ sợ ——”

“Vậy không phải quá tốt sao, công chúa không cần dời bước tới Phượng Hoàng Đài gặp ta, ta cũng có thể ngắm phong cảnh ở Lâu Hồ.” Thái tử phi khăng khăng muốn đi, mọi người không ngăn được.

Xe bò dừng trước lối vào hàng tre, vì trời vừa mưa to nên đường tre hơi trơn trượt, nhưng vì mỹ quan, trên hàng tre không có rào bảo vệ, Vương Điềm lo lắng Thái tử phi trượt chân, rơi xuống Lâu Hồ thì phiền phức nên vội vàng ra lệnh cho người hầu mang thảm tới.

Thái tử phi xua tay nói: “Không sao, ta đi chậm chút là được, vừa hay có thể thưởng thức phong cảnh, huống chi có tấm thảm trải dài như vậy à? Không cần phiền phức đâu.”

Thái tử phi đi chậm rãi, Vương Điềm lo lắng đề phòng, hắn lui ra sau vài bước khẽ hỏi thị nữ nhà mình, “Sao Đại ca còn chưa tới?”

Đầu óc Vương Điềm mơ hồ, không biết rõ mục đích của Thái tử phi, huống hồ nhân vật máu mặt như vậy đi vào Lâu Hồ, con trai trưởng dòng chính như Đại ca lại không hề xuất hiện, con vợ lẽ như hắn sao có thể ra mặt tiếp khách được?

Vương Điềm có làm khùng làm điên đi nữa cũng sẽ không buông thả bản thân ngay trước mặt phái nữ, huống chi người này còn là Thái tử phi, ngươi phụ nữ có địa vị cao nhất Đại Tấn —— vì Thái Hưng Đế không hề lập kế Hậu, trong cung chỉ có mấy phi tần cấp thấp nên Thái tử phi có địa vị cao nhất.

Thị nữ thấp giọng nói: “Thế tử không ở biệt viện.”

Vương Điềm càng đơ người, “Không thể nào, hôm qua rõ ràng ta thấy Đại ca quay về mà.” Còn cướp thuyền của ta, ép ta nhảy xuống hồ tự bơi vào bờ.

Thị nữ nói: “Đêm qua công chúa cho gọi thế tử, sau đó có lẽ có chuyện gì đó nên thế tử đi ra ngoài giữa đêm, đến nay vẫn chưa về.”

Vương Điềm hỏi: “Đại ca đi đâu?”

Thị nữ nói: “Sao nô tỳ có thể hỏi đến hành tung của thế tử, đương nhiên là không biết ạ.”

Vương Điềm giậm chân, hắn vốn không muốn đối phó với hoàng thất, nhưng Đại ca không ở nhà, chỉ có nhóc em họ Vương Hi Chi, hắn không ra mặt thì ai ra mặt đây?

Vương Điềm bước nhanh đuổi theo, chỉ vào non xanh nước biếc giới thiệu cho Thái tử phi.

Thái tử phi mang dáng vẻ rất có hứng thú, đi vài bước thì dừng lại, sau lại đi chầm chậm, từ từ nhìn ngắm, “Nơi này thật đẹp, sớm biết thế, ta chắc chắn đến thăm thường xuyên.”

Vương Điềm thầm nghĩ, Thái tử phi có ý gì? Là nói gia sản của Vương gia chúng ta còn lớn hơn của Tư Mã gia sao?

Vương Điềm sinh lòng cảnh giác, nói: “Lâu Hồ tuy đẹp nhưng chỉ là hòn ngọc nhỏ trong nhà thôi, không thể sánh bằng vẻ sang trọng lộng lẫy của Hoa Lâm Viên trong hoàng cung.”

Thái tử phi cười một tiếng, chuyển sang chuyện khác: “Nghe nói Tào phu nhân và thế tử thường xuyên ở lại chỗ nhỏ này tránh nóng, sao hôm nay không thấy hai người bọn họ?”

Tại sao ư? Còn không phải tại Thái Tử nói cho ta chuyện bồ nhí ở bến Đào Diệp, mẹ cả chạy tới cấu xé bồ nhí, làm ầm ĩ đến mức trong nhà gà bay chó sủa, đúng là biết rõ còn cố hỏi!

Thì ra là thế, hôm nay Thái tử phi chỉ đến xem náo nhiệt.

Vương Điềm nén cơn giận, nhẹ nhàng oán lại, “Thì ra hôm nay Thái tử phi không phải tới gặp công chúa?” Ngươi tới gặp công chúa thì nhắc tới mẹ cả và anh cả ta làm gì?

Thái tử phi vờ như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Điềm mà tiếp tục ngắm cảnh.

Lúc này những tấm mành tre xung quanh đình trúc được cuốn hết lại, đổi thành màn lụa mỏng, thắp lư hương, công chúa Thanh Hà đứng lên nghênh đón Thái tử phi, Tuân Hoán đứng bên cạnh công chúa, có thị nữ đang pha trà.

Ngoài ra, còn có một nhạc kỹ mang khăn che mặt ôm đàn cổ gảy một khúc nhạc.

“Thái tử phi, mời bên này.” Thanh Hà dẫn Thái tử phi tới vị trí tôn quý, Thái tử phi ngồi quỳ, “Công chúa thật có nhã hứng, non sông tươi đẹp này rất hợp với khúc “Trường Thanh”, thật quá tuyệt vời.”

Trường Thanh là khúc đàn cổ do Kê Khang sáng tác.

Thanh Hà cười nói: “Ta ở đây tĩnh dưỡng thân thể, bình thường không có việc gì làm nên tìm chút thú vui thôi.”

Thái tử phi gật đầu với Tuân Hoán, “Hôm nay đúng là trùng hợp, Hoán Nương cũng ở đây, từ lâu đã nghe sự tích anh dũng của Hoán Nương một mình đột phá vòng vây, tìm viện binh nghĩ cách cứu Uyển Thành, là nữ anh hùng đương thời, ta cực kỳ khâm phục. Vốn định đưa thiệp mời Hoán Nương tới Đông Cung trò chuyện, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc luyện quân của Hoán Nương nên đã từ bỏ ý định, hôm nay được gặp mặt, ta đúng là không phí chuyến đi này.”

Tuân Hoán thấy xã giao với người khác là phiền phức nhất, nàng nói khách sáo rồi đáp lại một câu nhạt nhẽo:“Thái tử phi quá khen. Hư danh mà thôi, ta thẹn không dám nhận.”

Vương Điềm nhìn thấy Tuân Hoán thì giật nảy mình: Hôm nay có chuyện gì thế này? Người nên có mặt thì không có mặt, người không nên tới thì lại tới.

Thị nữ pha trà xong rồi dâng lên cho từng người.

Thái tử phi nhấp một ngụm, khen: “Thơm quá. Như có hương thơm dịu của hoa sen, cũng có cả mùi thơm của tre trúc, đây là trà gì?”

Thanh Hà nói: “Nhét lá tre đã sao khô vào trong hoa sen, sau đó khép cánh hoa lại ủ một đêm, đến khi lấy ra nấu sẽ mang hương vị của thiên nhiên.”

Thái tử phi lại khen: “Công chúa thật biết hưởng thụ.”

Thái tử phi chỉ vào nhạc kỹ đánh đàn, “Tiếng đàn của nàng ấy thắng cả nhạc sư cung đình, vì sao không để lộ gương mặt?”

Tuân Hoán nói: “Đây là nhạc kỹ hôm nay ta tặng công chúa, dung mạo của nàng ấy đã bị hủy trong chiến tranh, sẽ làm bẩn mắt công chúa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.