Tính cách Vương Duyệt giống Dương Hiến Dung, cho dù ở vào hoàn cảnh nào, cho dù trong lòng đang dâng trào cảm xúc thì ngoài mặt vẫn sẽ biểu hiện sự bình tĩnh tỉnh táo.
Ở dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mẹ con hai người đều là tuyệt sắc nhân gian.
Dương Hiến Dung ép nước mắt đang đảo quanh vành mắt trở về, “Nước Triệu quốc có thể khoan dung với Hoàng Hậu tái giá, còn Đại Tấn chưa chắc đã chấp nhận. Khi tin tức ta được phong Hậu lần nữa truyền tới thành Kiến Khang, Hoàng Đế và triều thần có thể sẽ loại ta ra khỏi các Hoàng Hậu của Đại Tấn, không thừa nhận từng có một Huệ Hoàng Hậu mất trinh tiết như ta. Con nói cho Thanh Hà biết ta không quan tâm tiếng xấu hay mấy lời bàn ra tán vào đó, ta cũng giống con bé, chỉ hy vọng con bé sống tốt là ta cũng yên tâm.”
Vương Duyệt đồng ý, lúc này Phan mỹ nhân sai người khiêng mấy cái rương vào, Vương Duyệt mở ra từng cái một, đều là các loại chai lọ vại bình làm bằng gốm, còn có những thứ như cốc chén, được dùng rơm rạ và bông bọc kín mít, bên trên được chạm khắc hoa văn và các loại biểu cảm trên gương mặt con người, khí chất không tầm thường.
Vương Duyệt nói: “Đây là thú vui lúc nhàn rỗi của Thanh Hà trong năm gần đây, nàng tự tay làm ra, còn xây mấy lò nung gốm ở ven hồ, nàng nhờ con mang cho Hoàng Hậu.”
Dương Hiến Dung vội vàng cầm lấy một chiếc bình gốm, cẩn thận ôm vào trong ngực, dáng vẻ dịu dàng như ôm em bé mới sinh.
Đại Tấn chú trọng sự nhã nhặn lịch sự và trở về nguyên trạng, một gia tộc có căn cơ sâu rộng như Lang Gia Vương tuyệt đối sẽ không sử dụng những thứ th0 tục như đồ vàng đồ bạc, thậm chí sứ men xanh cũng ít dùng, chỉ chuộng “Đồ sành” đơn giản, cũng chính là những sản phẩm gốm nung do Thanh Hà làm ra, thậm chí đồ chôn cất theo cũng lấy chủ yếu là đồ sành, trái lại những quý tộc hạng hai và hoàng tộc thích dùng đồ bằng vàng bằng ngọc hoặc là đồ sứ.
Những món đồ gốm do Thanh Hà nung chủ yếu được tặng cho Tào Thục Vương Duyệt và Tuân Hoán, lần này Vương Duyệt làm sứ giả đi Trung Nguyên, nàng đã nhét tất cả những món đồ gốm tự nhận là hài lòng vào trong rương, muốn Vương Duyệt đưa cho mẹ.
Dương Hiến Dung bảo Phan mỹ nhân lấy hết đồ sành ra, rồi lại cất những món đồ bà tặng cho Thanh Hà và Tào Thục vào, đầy ắp đến mức nắp hòm suýt nữa bị nứt.
Làm xong những cái này, phòng bên truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh, chính là Thái Tử nước Triệu.
Dương Hiến Dung cuối cùng cũng phải bắt đầu một cuộc sống khác.
Vương Duyệt nói: “Nếu con về quá muộn, sợ rằng sẽ khiến Thái Tử và Chu Phủ nghi ngờ, xin cáo từ.”
Được một vài giây phút gặp nhau ngắn ngủi đã phải đường ai nấy đi.
Dương Hiến Dung dù có không nỡ đến đâu vẫn phải nhịn đau nở nụ cười, “Các con yên tâm, ta sống rất tốt. Con và Thanh Hà… phải sống thật tốt.”
Vương Duyệt chào từ biệt Dương Hiến Dung, Phan mỹ nhân đưa Vương Duyệt đi, nắm tay hắn cả một đường, coi hắn vẫn là cậu bé con khắc ngọc khi còn nhỏ, còn liên tục nói chuyện với hắn: “… Thanh Hà giao cho ngươi, ta cũng yên tâm. Sau này các con thành thân sống chung một mái nhà, phu thê ở bên nhau lâu ngày, khó tránh khỏi có chút xung đột. Con bé được chúng ta nuông chiều từ nhỏ, có những lúc con bé xấu tính, ta cũng tức điên lên vì con bé, con hãy… rộng lượng một chút.”
Vương Duyệt nghĩ thầm, lúc tính xấu của Thanh Hà phát tác, thật sự giống Tào Thục như đúc, không hổ là mẹ con ruột. Cha ta có thể chịu đựng, ta nhất định cũng có thể.
Vương Duyệt dặn dò Phan mỹ nhân giữ gìn sức khỏe, nói mấy năm gần đây sức khỏe của Tào Thục thật sự rất tốt, còn không nghe thấy một tiếng ho khan.
Phan mỹ nhân cười nói: “Con yên tâm, mạng này của ta là của Hoàng Hậu, ta phải giữ gìn sức khỏe thật tốt mới có thể ở bên cạnh Hoàng Hậu lâu dài. Con về nói với Tào tỷ tỷ, ta và tỷ ấy thi đấu xem ai sống thọ hơn, lấy mười vạn xâu tiền làm tiền đặt cược, ai thua, kiếp sau sẽ phải trả người kia mười vạn xâu tiền. Kiếp sau, ba người chúng ta vẫn sẽ làm tỷ muội.”
Phan mỹ nhân vừa nói ra lời này, Vương Duyệt cũng không biết nên mong đợi ai có thể giành chiến thắng, đối với ba người phụ nữ này, hắn đều hy vọng bọn họ được sống lâu trăm tuổi.
Phan mỹ nhân nhìn dáng vẻ đắn đo của Vương Duyệt thì bật cười, “Con ấy, từ nhỏ đến lớn luôn có dáng vẻ nghiêm túc chững chạc, ta chỉ nói đùa mà thôi. Còn Thanh Hà thì lúc nào cũng là bộ dạng không đứng đắn, nếu con bé nghe được những lời ta vừa nói, tám phần sẽ cười nâng giá, nói “con thêm mười vạn xâu tiền nữa, ai thắng sẽ cho người đó”.”
Thanh Hà do Tào Thục sinh, Dương Hiến Dung nuôi lớn. Vương Duyệt do Dương Hiến Dung sinh, Tào Thục nuôi lớn.
Nhưng Phan mỹ nhân cả đời không kết hôn lại coi Thanh Hà và Vương Duyệt như con ruột của mình, còn muốn hiểu biết tính cách của hai người bọn họ hơn cả mẹ ruột.
Vương Duyệt cảm động vì chuyện này, khẽ ôm Phan mỹ nhân một cái.
Phan mỹ nhân chặc lưỡi nói: “Nếu ta trẻ lại mười tám năm, sợ là cũng không chịu thả con đi.”
Hai người cười tạm biệt, Phan mỹ nhân nhìn theo Vương Duyệt trở về dịch quán.
Cửa đóng, nụ cười trên mặt Phan mỹ nhân biến mất tức thì, chảy ra hai hàng nước mắt trong veo, bà biết rõ nỗi khổ biệt ly, bà cũng muốn khóc, nhưng cố làm ra vẻ nhẹ nhàng để dỗ Vương Duyệt vui vẻ hơn một chút —— Vương Duyệt đã trưởng thành, nhưng bà vẫn không kiềm được lòng mà coi hắn như đứa trẻ.
Giống như lúc Thanh Hà và Vương Duyệt thay răng, Dương Hiến Dung và Tào Thục đều không cho phép bọn họ ăn kẹo, Phan mỹ nhân lấy cớ dỗ bọn họ ngủ trưa, lén đặt kẹo bên gối bọn họ.
Dù sao cũng không phải ta sinh ra nên có thể thỏa sức cưng chiều hai đứa nó.
Ngày hôm sau, Thái Tử, Vương Duyệt và Chu Phủ từ biệt Hoàng Đế Lưu Diệu của nước Triệu, mang theo quan tài Hoài Đế Mẫn Đế, còn cầm quốc thư Lưu Diệu viết đề nghị thiết lập quan hệ ngoại giao giữa nước Triệu và Đại Tấn, rời khỏi thành Bình Dương.
Lưu Diệu cũng đóng gói toàn bộ “gia sản” ở Bình Dương, dời đô đến Trường An.
Nhóm người Vương Duyệt ra khỏi Bình Dương, lúc dựng trại nghỉ ngơi trên một đỉnh núi ở giữa đường thì thấy đất vàng đầy trời ở đằng xa, một đội quân đang tiến về phía Bình Dương, trinh thám đi hỏi thăm tin tức, biết được Lưu Diệu vừa mới đi, quân phiệt Thạch Lặc vây cánh đã cứng lập tức chiếm lĩnh thành Bình Dương vườn không nhà trống.
Lưu Diệu phong Thạch Lặc làm Triệu Vương, giao hai mươi tư quận cho hắn, Thạch Lặc trên danh nghĩa nguyện trung thành với nước Triệu, thật ra tương đương với một nước chư hầu độc lập.
Thật đúng là ngươi thôi hát thì ta lên sân khấu, cờ vua trên tường thành thay đổi thất thường!
Vương Duyệt nghe xong, nói: “May mà chúng ta đi nhanh, nếu không đụng phải đại quân của Thạch Lặc, Thạch Lặc không dễ nói chuyện như Lưu Diệu, chúng ta sẽ bị thiệt nhiều.”
Đầu óc Thái Tử vẫn đang trong cơn sốc khi biết quả phụ Dương Hiến Dung còn có thể được phong Hậu lần nữa vào ngày hôm qua, vì cảnh ngộ mẹ mình gặp phải mà thở dài, đều là phụ nữ tái giá, nhưng vận mệnh lại khác xa nhau, một người trên bầu trời, một người tận dưới đáy.
Chu Phủ vội vàng rút kiếm, “Đừng dừng lại, chúng ta đi mau, Trung Nguyên nhiều vấn đề phức tạp, ta phải về Giang Nam. Ta chịu không nổi nơi mà ngày nào cũng thay đổi cờ vua như thế này, quá không có cảm giác an toàn.”
Trong lúc Chu Phủ “đi công tác”, Bình Dương đã đổi chủ ba lần, tuy hắn đã trải qua vô vàn trận chiến nhưng vẫn không thể chịu nổi những thay đổi lớn diễn ra liên tục như vậy.
Sứ đoàn Đại Tấn không dám qua đêm ở đây mà thức đêm đi đường.
Dọc theo đường đi, ruộng vườn phì nhiêu màu mỡ ngày xưa biến thành đất hoang, ven đường liên tục xuất hiện hài cốt, còn có chó hoang sói đói phá hỏng hài cốt, lúc mới đầu Vương Duyệt còn sai người đào hố mai táng hài cốt, sau đó thật sự quá nhiều nên cũng không quan tâm được hết.
Tất cả những người này đều là dân chạy nạn trong loạn Vĩnh Gia không thể chạy trốn tới Giang Nam.
Vương Duyệt nhớ tới câu nói trước khi chết của anh em Lục Cơ Lục Vân trong cuộc loạn Bát vương: “Cuối cùng cũng không thấy được Giang Nam phồn hoa đô hội”. Lúc ấy anh em Lục gia vẫn là đối thủ của hắn, Vương Duyệt không có cảm giác gì, giờ hắn mới hiểu được nỗi nhớ nhung của anh em Lục thị trước khi chết đối với quê hương.
Sứ đoàn Đại Tấn cuối cùng cũng tụ họp với nhóm dân chạy nạn của Si Giám, lúc này mới có thể ngủ yên giấc.
Chu Phủ và Thái Tử đều cực kỳ mệt mỏi, vừa nằm vào lều đã ngáy, Vương Duyệt không ngủ được, hắn quay đầu nhìn đất đai Trung Nguyên hoang vu trước mắt, những phồn hoa giàu có và đông đúc của ngày xưa, còn cả nền văn minh đều đã biến mất, những cuộc xung đột mãi không có hồi kết đang hủy diệt mảnh đất này, không biết khi nào mới kết thúc.
Si Giám nhìn ra những điều Vương Duyệt suy nghĩ, nói: “Thế tử không cần nghĩ quá nhiều, thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. Những năm cuối triều Chu, Chiến quốc thất hùng (*) chinh phạt lẫn nhau, cuối cùng đều thuộc về nước Tần. Nước Tần qua hai đời đã bị tiêu diệt, sau đó Lưu Bang, Hạng Võ, hai nước Sở Hán tranh chấp, đều thuộc về nhà Hán, Cao Tổ Hoàng Đế của nhà Hán đã chém bạch xà khởi nghĩa, thiên hạ lại thống nhất một lần nữa. Tiếp đó lại có Vương Mãng soán ngôi vua của nhà Hán, thành lập triều đại mới, lại có loạn Xích Mi, tới khi Hán Quang Vũ Đế thống nhất phục hưng cũng không có bao nhiêu tháng ngày tốt đẹp, đến Hán Hiến Đế, Tào Tháo tới, thiên hạ chia thành ba nước Ngụy Thục Ngô. Tào Ngụy tiêu diệt nước Thục, tới lượt Tư Mã Ý phát động chính biến Cao Bình Lăng, khống chế Tào Ngụy, truyền tới cháu trai Tư Mã Viêm, thành lập Đại Tấn, tiêu diệt Đông Ngô và lại thống nhất thiên hạ.”
* Chiến quốc thất hùng: bảy cường quốc thời Chiến quốc
Thủ lĩnh dân lưu lạc Si Giám xuất thân từ sĩ tộc, nói năng đĩnh đạc: “Thiên hạ từ khi Tam quốc tranh bá đến lúc Đại Tấn thống nhất cũng đã trải qua bảy mươi năm, loạn Bát vương đã làm kiệt quệ sức lực quốc gia, bị Hung Nô chui vào chỗ trống làm đất nước diệt vọng, thiên hạ lại chia năm xẻ bảy một lần nữa, quần hùng cũng nổi dậy, như thể quay về thời Chiến quốc thất hùng, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.”
Si Giám vỗ vai Vương Duyệt, “Chia chia hợp hợp, hoa nở hoa rụng, giống như lời Kê Thị Trung thường nói, “Vạn vật đều có lúc, mỗi hoa mỗi vật”, ngay cả quốc gia cũng như vậy. Chúng ta chỉ là số phận không may mắn, vô tình sinh ra trong thời buổi loạn lạc chia cắt —— đây cũng không phải lỗi của chúng ta. Thế tử không cần tự trách, tồn tại được không hề dễ dàng.”
Vương Duyệt nói: “Ta hiểu được đạo lý này, nhưng ta không cam lòng, ta hy vọng có thể kết thúc phân tranh sớm một chút, sớm ngày thống nhất. Cứ mãi giết tới giết lui như vậy, một thành trì cứ mấy ngày lại đổi cờ hiệu mới, một Hoàng Đế mới đăng cơ, hài cốt ven đường sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn.”
Vương Duyệt nhớ lại từng thi hài không có người nhận và cũng không kịp chôn cất ở Trung Nguyên, “Muốn thay đổi tất cả những thứ này, chỉ có thống nhất.”
Si Giám cười nói: “Ta không có lý tưởng cao thượng như thế tử, ta chỉ đang đấu tranh để sinh tồn, nhưng nếu thế tử có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ dốc sức trợ giúp thế tử.”