Tôn Hội tới Kinh Thành, mua lại toàn bộ hàng mứt quả, ngồi xổm ở gần Môn hạ tỉnh chờ Vương Duyệt, nhưng Vương Duyệt còn chưa xuất hiện thì đã thấy Thanh Hà và Tuân Hoán, thế là hắn đi theo.
Thanh Hà dở khóc dở cười: “Huynh nhìn huynh xem, nhà ai bán kẹo hồ lô mà có tiền mang khăn da chồn? Nhà ai bán kẹo hồ lô mà ngay cả tiếng gào to cũng không có? Huynh muốn giả vờ thì cũng phải giả vờ giống một chút chứ, may mà hôm nay vận may của huynh tốt, gặp được chúng ta, nếu là những người khác, huynh vừa bước vào Kinh Thành là đã bị phát hiện rồi.”
Tôn Hội vẫn có tâm lý gặp may: “Ta đã “chết” rồi, hẳn là sẽ không ai phát hiện ra.”
Tuân Hoán hận không thể đánh một quyền cho Tôn Hội bay đến Giang Nam, nàng ấy nói: “Bản thân ngươi có bản lĩnh gì trong lòng không biết sao? Ngươi đừng giúp thêm phiền, đừng kéo chân sau là đã không tệ rồi. Đêm Tết Nguyên Tiêu hôm đó, nếu không phải ngươi ăn mặc thành “nhũ mẫu” của công chúa Hà Đông thì một loạt chuyện phiền toái sau đó cũng sẽ không xảy ra, ngươi trở lại Kinh Thành thì có thể hỗ trợ giải quyết được vấn đề gì? Ngươi nói cho ta biết, chỉ cần có một việc thôi thì ta sẽ phục ngươi.”
Bị một cô gái nhỏ chỉ trích, mặt Tôn Hội đỏ tới mang tai, hắn là Tôn Hội không biết gì cả. Bàn về mưu lược, hắn hoàn toàn là số không, bàn về võ lực, mười Tôn Hội cũng đánh không lại một Tuân Hoán.
Nhìn thấy cựu anh rể lúng túng, Thanh Hà đột ngột sinh lòng đồng cảm. Thành thật mà nói, sự tồn tại của loại người thiên tài như Vương Duyệt và Tuân Hoán cũng luôn làm nàng cảm thấy mình không biết gì cả, không còn gì khác, nhưng mà phế vật cũng có tự tôn, cũng không phải là bản thân không muốn cố gắng, không muốn trở nên ưu tú, chỉ là loại tư chất tự nhiên này không phải ai cũng có.
Thanh Hà hỏi: “Biểu cữu, Giang Nam không tốt sao?”
Tôn Hội ăn ngay nói thật: “Giang Nam rất tốt, phong cảnh tươi đẹp, cục diện chính trị ổn định, không giống như Trung Nguyên cách mấy năm là phải nội loạn rung chuyển một lần. Bách tính Giang Nam an cư lạc nghiệp, mỗi đêm ta đều có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, trước kia là ta quá vô tri nông cạn, cho rằng Giang Nam là đất man di, chỉ là… mặc dù Giang Nam tốt nhưng cũng không phải là quê quán. Người ta lo lắng đều ở thành Lạc Dương, nghĩ đến mọi người bị Tề vương bắt nạt, ngay cả tường viện cũng bị đập ra một cái lỗ lớn, ta cũng không ngủ được nữa, nơi yên vui cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.”
Tôn Hội hổ thẹn: “Ta không muốn quang minh chính đại nói là lo lắng cho mọi người, thật ra ta vẫn là vì thỏa mãn h4m muốn cá nhân của mình, để cho bản thân an tâm.”
Tôn Hội thẳng thắn như thế, Tuân Hoán ngược lại không tiện chỉ trích hắn nữa. Ít nhất Tôn Hội là một người có lương tâm.
Thanh Hà hỏi: “Huynh có tính toán gì? Theo dõi chúng ta là vì sao?”
Tôn Hội mờ mịt: “Chuyện này… ta chưa từng cân nhắc đến, ta vốn là muốn tìm Vương Duyệt, nói cho hắn biết là ta về rồi, nhưng mà nhìn thấy hai người các muội, ta không suy nghĩ nhiều đã đi theo tới.”
Kế hoạch của Tôn Hội chính là một bãi nước mũi, vẩy đến đâu thì là dính chỗ đó, không có kế hoạch, không dự đoán nguy hiểm, không cân nhắc hậu quả.
Nhưng mà, Tôn Hội không não lại là người còn sống duy nhất của Lang Gia Tôn thị. Nhiều người thông minh như vậy đều đã chết trước mặt hắn.
Thanh Hà cảm thán Tôn Hội và chị gái thật sự là một đôi trời đất tạo nên, tùy hứng xúc động không có não nhưng có lương tâm như nhau.
Thanh Hà hỏi: “Chúng ta muốn đến phủ công chúa, huynh đi không?”
“Ta đi.” Tôn Hội gật đầu theo bản năng, sau đó thì lắc đầu nói: “Thôi, ta không đi, tỷ tỷ muội thấy ta chạy về Lạc Dương từ Giang Nam sẽ thêm phiền, nàng ấy sẽ đánh chết ta mất.”
Hiểu được vợ cũ cũng chỉ có chồng cũ.
Tuân Hoán buồn cười nói: “Không có chuyện gì đâu, có ta và công chúa ở đây, đảm bảo nàng ta sẽ không đánh chết ngươi.”
Tuân Hoán đã không kịp chờ đợi muốn xem màn kịch máu chó vợ chồng cũ “vui vẻ” gặp lại.
Thế là đi cùng với Tôn Hội.
Xét theo thuật cải trang và thuật theo dõi kém đến mức làm cho người ta giận sôi lên của Tôn Hội, Tuân Hoán thay đổi hoá trang cho hắn, đi vào cửa hàng quần áo và son phấn bột nước, một lần nữa biến Tôn Hội thành “vú nuôi” cao to lực lưỡng.
Cái gọi là hoá trang thành nữ, chỉ có không có lần nào và vô số lần, chính là đạo lý này.
Vú nuôi không yêu cầu dung mạo, nhưng cần thân thể tráng kiện, mắn đẻ, đứa trẻ được cho ăn tương lai thân thể khỏe mạnh, cho nên vú nuôi Tôn thích hợp hơn tên bán kẹo hồ lô một chút.
Ba người đi đến phủ công chúa Hà Đông ở Diên Niên lý.
Công chúa Hà Đông không biết che giấu cảm xúc, lôi kéo chồng cũ lúc thì cười, lúc thì khóc, lúc thì đánh, lúc thì ầm ĩ, hay cho một vở kịch cẩu huyết, phi chủ nghĩa lãng mạn, phi thần tượng, không truyền cảm hứng, ngược luyến tình thâm, tương ái tương sát, cưới trước yêu sau, nam ngu nữ xuẩn.
Tuân Hoán ở một bên xem đến say sưa ngon lành, thỉnh thoảng ra tay tương trợ, để tránh công chúa Hà Đông đánh quá mạnh, làm cho vú nuôi rụng răng đầy đất.
Nhân lúc bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, Thanh Hà đi vào thư phòng của tỷ tỷ, bắt đầu thu thập (trộm) bút tích của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, tìm được thư, bút ký, thậm chí là thơ ca được viết ra lúc rảnh rỗi của bà ta.
Chữ của Giả Nam Phong rắn rỏi thanh tú, có phong phạm của đại gia. Bà ta chấp chính mười năm qua, người đời trào phúng bà ta mặt đen sắc xấu, ngang nhiên tư thông với Thái y tình nhân Trình Cứ vân vân, nhưng đối với tài hoa chính trị của bà ta thì ngay cả sĩ tộc bắt bẻ nhất cũng không thể không thừa nhận “thiên hạ thái bình”, “triều chính yên lặng”.
Bởi vì sự bất đồng với Vương Duyệt, sự đối kháng và phụ thuộc quan hệ một cách tế nhị của sĩ tộc và hoàng tộc, Thanh Hà cũng sẽ không cân nhắc vấn đề chỉ từ lập trường của mình. Trường Sa vương Tư Mã Nghệ là em ruột của Sở vương, trong mắt ông, Sở vương đương nhiên là hiền vương vô tội lại có tâm tư đơn thuần lòng dạ trong sáng.
Nhưng dưới cái nhìn của Giả Nam Phong, Sở vương binh cường mã tráng, rất được lòng dân, một phiên vương có thanh danh cao hơn một Hoàng đế ngốc nhiều, còn kiên quyết không chịu đi đến đất phiên, đây rõ ràng là biểu hiện có dã tâm đối với hoàng vị.
Sở vương là kẻ thù chính trị của Giả Nam Phong, đối với kẻ địch, thủ đoạn mượn đao giết người này của Giả Nam Phong quả thật rất đẹp. Hoàng cung tranh đấu, quyền lực phân tranh, không có chính nghĩa mà chỉ có ngươi chết ta sống.
Đương nhiên, lập trường của mỗi người đều cảm thấy mình mới là “chính nghĩa”. Chính nghĩa à chính nghĩa, bao nhiêu tội ác giả danh mày đấy.
Nhìn từ trang giấy ố vàng cổ xưa, sách vở phủ bụi, công chúa Hà Đông đối với di vật của mẹ như văn tự chỉ là giữ lại tưởng niệm, bình thường cũng không lấy ra xem, cũng không có ý tìm hiểu tư tưởng của mẹ, kế thừa trí tuệ của mẹ, điều này đã cho Thanh Hà thời cơ lợi dụng.
Nàng cầm (trộm) một bó giấy nhỏ, định mang về cung cẩn thận mô phỏng theo bút tích của Giả Nam Phong, sau khi viết xong thánh chỉ thì lại trả di vật của Giả Nam Phong cho chị gái, chị gái cẩu thả, sẽ không phát hiện ra.
Hoàn thành nhiệm vụ này, công chúa Hà Đông ở bên ngoài cũng đã ầm ĩ đến sức cùng lực kiệt, lớp cải trang của Tôn Hội nhòe đi, quần áo cũng đã bị kéo hỏng, Tuân Hoán vẫn chưa đã ngứa, hy vọng công chúa Hà Đông một lần nữa phát uy, tiếp tục tiến lên.
Tuân Hoán xuất thân từ Dĩnh Xuyên Tuân thị, đã nhìn quen hôn nhân sĩ tộc nghiêm túc, bây giờ thấy Thanh Hà và Vương Duyệt là thanh mai trúc mã, vợ chồng Nhung kẹt xỉ khanh khanh ta ta, Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục có cuộc hôn nhân “góa” mà còn dương dương tự đắc, cùng với công chúa Hà Đông và chồng cũ Tôn Hội hoan hỉ oan gia, đã làm phong phú thêm cho kiến thức của Tuân Hoán.
Vây xem cuộc sống của những người này, đây là hoạt động giải trí lớn nhất ngày thường của Tuân Hoán.
Thanh Hà khụ khụ hai tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ xem biểu cữu huynh ấy tới cũng tới rồi, đừng giận huynh ấy nữa, chủ ý của huynh ấy là tốt, vấn đề bây giờ là, làm sao để sắp xếp cho biểu cữu.”
“Tới cũng tới rồi”, “Năm hết tết đến rồi”, và “Nó vẫn còn trẻ con” từ xưa đến nay chính là thuật ngữ ba phải được sử dụng với tần suất cao, chỉ cần nắm giữ một cách linh hoạt, thông hiểu đạo lý, mẹ cũng không phải lo con không biết ba phải nữa.
Tôn Hội nói: “Tùy các muội sắp xếp thế nào, nhưng mà, ta phải ở lại Lạc Dương, lỡ như Tề vương bức thoái vị mưu phản thì ta còn có thể giúp đỡ phần nào.”
Công chúa Hà Đông nói: “Còn có thể làm thế nào? Tên ngốc này không trải qua cuộc sống tốt lành ở Giang Nam, cứ phải đến Lạc Dương cùng làm việc xấu, như một con ruồi ấy, đuổi không đi. Cứ để hắn ở lại phủ công chúa làm nhũ mẫu, cửa lớn không đi cửa phụ không bước, tránh cho đi ra ngoài gây tai họa như lần trước!”
Tôn Hội nhắc nhở vợ cũ: “Lần Tết Nguyên Tiêu đó là nàng nhất định phải kéo ta đi ra ngoài xem hội hoa đăng. Không phải là ta muốn đi ra ngoài —”
“Biểu cữu!” Thanh Hà quả thật muốn quỳ lạy Tôn Hội luôn, có phải huynh muốn chết không! Huynh nói đạo lý với công chúa Hà Đông — Vợ cũ của huynh có phải là một người muốn nói lý hay không trong lòng huynh không biết sao?
Thanh Hà vội vàng ngăn cản Tôn Hội tự tìm đường chết: “Công chúa sẵn lòng không tính toán chuyện trước kia mà nhún nhường thu nhận biểu cữu, biểu cữu còn không nhanh nói lời cảm tạ!”
Cứ như vậy, Tôn Hội dùng thân phận vú nuôi ở lại phủ công chúa.
Hôm nay Tuân Hoán vây xem vở kịch cẩu huyết rất thỏa mãn, đã tổng kết lại là hôm nay vợ chồng cũ gương vỡ cũng không lành, nói: “Hai người tỷ tỷ và biểu cữu của tỷ giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người nguyện bị đánh.”
Sau khi Thanh Hà có được bút tích của Giả Nam Phong thì tự giam mình trong thư phòng ngày đêm viết vẽ phỏng theo, cuối cùng cũng học được tám phần tương tự, dùng bút tích của Giả Nam Phong viết vào giấy xanh thánh chỉ muốn Sở vương Tư Mã Vĩ tru sát Tư Mã Lượng và Vệ Quán.
Qua được hai cửa ải trước đó, đến giai đoạn mấu chốt nhất là con dấu thì lại thoải mái nhất, Thanh Hà dùng một cái chong chóng lớn là đã dụ được phụ hoàng ngốc đóng dấu quốc tỷ.
Hoàng đế Tư Mã Trung mở cửa sổ ra, vươn chong chóng ra ngoài, thấy gió bấc làm chong chóng chuyển động, ông nhìn đến mức cười ha ha vui vẻ.
Thanh Hà không khỏi cảm thán, quyền lực tranh đấu lại là một trò đùa, thật sự là đáng buồn nực cười.
Dùng Trường Sa vương Tư Mã Nghệ để kiềm chế Tề vương Tư Mã Quýnh, làm sao biết được tương lai Trường Sa vương có muốn bành trướng quyền lực, biến thành Tư Mã Quýnh hoặc là ngụy đế Tư Mã Luân thứ hai hay không?
Không ai có thể chống cự được sự dụ hoặc của hoàng vị.
Có điều, ngoại trừ dùng phiên vương kiềm chế phiên vương, Thanh Hà cũng không có lựa chọn nào khác — sĩ tộc là một lực lượng thứ hai có thể kiềm chế Tề vương.
Nhưng nguyên tắc của sĩ tộc là lợi ích gia tộc lớn hơn tất cả, chỉ cần lửa không đốt tới nhà mình thì có thể kiên nhẫn chịu đựng cho qua, cũng sẽ không can thiệp vào đấu tranh nội bộ hoàng thất.
Ngay cả Vương Duyệt cũng dần dần quay về với lập trường của sĩ tộc, kiến thức và quyết định của mỗi người đều vây quanh cấp bậc của người đó, có rất ít người có thể vượt qua được giai cấp của bản thân, huống chi Vương Duyệt là người lập chí làm Tể tướng.
Ngày sinh nhật mười ba tuổi hôm ấy của Thanh Hà, nàng giao thánh chỉ thật được ngụy tạo cho Trường Sa vương Tư Mã Nghệ: “Con đã bày tỏ thành ý hợp tác, tiếp theo đây phải xem thành ý của thập nhị hoàng thúc rồi.”
Trường Sa vương mở ra xem, chữ viết của Giả Nam Phong, con dấu quốc tỷ không thể giả được, Thanh Hà thế mà lại thật sự làm được.
Trường Sa vương cất thánh chỉ vào trong ngực áo, đây là chứng cứ mấu chốt trả lại trong sạch cho anh năm, ông hỏi: “Con không sợ tương lai ta diệt trừ Tề vương rồi thì sẽ trở thành một Tề vương khác sao?”
Thanh Hà cố gắng hết mức để bản thân cười tự nhiên, nói nhẹ như mây gió: “Con không quen ngồi chờ chết. Sĩ tộc hoàn toàn sẽ không để ý tới lời thỉnh cầu của một tiểu công chúa như con, thập nhị hoàng thúc là người duy nhất con có thể tranh thủ, con không có lựa chọn nào khác. Còn chuyện tương lai thì để tương lai nói. Cha của con không có con nối dõi, ông ấy cần một người thừa kế, Đại Tấn cũng cần một Hoàng đế. Thập nhị hoàng thúc, tương lai nếu như thúc có thể khoan dung được cho một nhà ba người tụi con thì thân phận Hoàng thái đệ nằm trong tầm tay.”