Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 46



Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Thanh Hà phủ người trên lưng ngựa, gần như hòa làm một thể với ngựa, đây là cách mà Tuân Hoán dạy nàng, có thể phòng ngừa hiệu quả sau lưng bị loạn tiễn và đao kiếm gây thương tích.

Có điều Thanh Hà suy nghĩ nhiều rồi, đám thị vệ của phủ Đại tư mã này mặc dù mang theo binh khí đuổi theo không bỏ, nhưng mà cũng không có ai dám ở trong cung Vị Ương ném các loại vũ khí như thương dài về phía công chúa một nước.

Huống chi Vương Duyệt còn vung thương cùng đuổi theo, Vương Duyệt thường xuyên đi đến phủ Đại tư mã, các thị vệ này phần lớn biết kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị là hắn.

Có lẽ bọn họ dám lén lút giết Thanh Hà, nhưng mà, ngay trước mặt sĩ tộc đỉnh cấp, bọn họ vẫn không dám làm càn như thế.

Thanh Hà phóng ngựa đẩy cửa, tiến quân thần tốc, kỹ thuật cưỡi ngựa tinh tế, trong khoảnh khắc phá cửa đi vào, nàng nhìn thấy Tề vương nắm lấy hai tay mẫu hậu, mẫu hậu hoảng hốt thất thố, tóc mai tán loạn, trâm phượng trên đầu đều rơi xuống mặt đất.

Thanh Hà giận dữ, nàng rút kiếm Khanh Khanh trên lưng ngựa ra, chém về phía Tề vương!

Tề vương mặc nhuyễn giáp trên người, vì để trông phong lưu phóng khoáng mà ông ta mang theo bội kiếm — phẩm cấp của ông ta có thể kiếm giày vào triều, tức mang giày, mang vũ khí vào cung.

Nhìn thấy Thanh Hà trên lưng ngựa tay cầm bảo kiếm, chạy thẳng tới như mũi tên nhọn, Tề vương cuối cùng cũng buông Dương Hiến Dung, rút bội kiếm ra đón đỡ.

Tề vương là người đánh trận, Thanh Hà có tuấn mã trợ lực vẫn không chống đỡ được, trong khoảnh khắc song kiếm tấn công, nàng chỉ cảm thấy chỗ eo bàn tay cầm kiếm bị chấn động đến đau nhức, dùng hết sức lực mới cầm chặt được kiếm Khanh Khanh.

Một kích không thành, Thanh Hà điều khiển tuấn mã quay đầu ngựa lại, thúc đẩy ngựa dùng thiết chưởng đá giẫm.

Tề vương lăn khỏi chỗ, đầu suýt nữa bị giẫm thành một đống bột nhão.

Thanh Hà giục ngựa đuổi theo, lúc này bọn thị vệ của phủ Đại tư mã đã đuổi tới, chia binh ra thành hai đường, một nửa lấy thân làm lá chắn, bảo vệ Tề vương, một nửa khác bày ra trận thế, xếp thương dài lạnh lẽo thành con nhím, mũi nhọn hướng về phía Thanh Hà, bao bọc vây quanh cả người lẫn ngựa của Thanh Hà.

Dương Hiến Dung thấy con gái bị vây thì nhặt ngay đoản đao rơi trên mặt đất, xông tới quát: “Các ngươi tự tiện xông vào cung Vị Ương, vô lễ với công chúa, là muốn tạo phản hay sao!”

Chính điện cung Vị Ương to như vậy, một đôi mẹ con tay cầm tấc sắt, phấn đấu quên mình cứu nhau, dù thứ ngăn cản trước mặt là mấy trăm binh sĩ mặc giáp.

Dương Hiến Dung quá đẹp, đối mặt với thương dài lóe lên ánh sáng sắc bén, đoản đao trong tay bà thoạt trông yếu đuối đến buồn cười, thế nhưng bà không sợ hãi chút nào, đâm thẳng về phía thương dài.

Dung nhan Dương Hiến Dung tuyệt thế, sự quyết tuyệt trong ánh mắt làm tăng thêm vẻ đẹp lạnh lẽo.

Toàn thân trên dưới của bà đều tản ra hào quang Mary Sue.

Bọn thị vệ đầu tiên là sững sờ, thu hồi thương dài thì đã không còn kịp nữa, dứt khoát buông tay, mặc cho thương dài đập lên mu bàn chân của mình cũng không muốn thấy mỹ nhân tuyệt thế này chết trên thương trong tay mình.

Dương Hiến Dung cứ một người một đao như vậy mà vọt vào trong trận trận sắc bén, nơi bà đến, bọn thị vệ hoặc là né tránh, hoặc là buông tay chứ cũng không dám làm bà bị thương.

Dương Hiến Dung chạy tới giữa vòng vây, Thanh Hà đưa tay kéo mẹ lên lưng ngựa, hai mẹ con cùng cưỡi một con ngựa.

Dương Hiến Dung làm thế nào cũng không nghĩ tới, cảnh bà chật vật nhất, bất lực nhất trong đời lại cứ bị người mà bà rất muốn bảo vệ thật tốt nhìn thấy.

Bà ôm chặt eo con gái, lẩm bẩm nói: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi, chuyện này vốn không nên —”

“Không, mẫu hậu, đây chính là trách nhiệm con nên nhận, trách nhiệm của người làm con.” Thanh Hà an ủi mẫu thân: “Đừng vì súc sinh kia mà thương tâm, bị chó cắn một cái không phải là lỗi của người, là lỗi của chó.”

Một màn Tề vương dây dưa với mẹ vừa rồi, Thanh Hà là thiếu nữ sắp trưởng thành cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì, mọi sự mâu thuẫn của Tề vương trước kia đều có lời giải thích hợp lý.

Tên cẩu tặc này chính là thèm muốn thân thể của Dương Hiến Dung, ông ta chính là đồ thấp hèn!

Tề vương nghe thấy mình bị mắng là chó, vừa rồi Thanh Hà vừa vung kiếm, vừa phóng ngựa đá người, chiêu nào cũng trí mạng, ông ta xấu hổ giận dữ đan xen ngay lập tức, nghĩ thầm đã đến tình trạng này rồi, dứt khoát không đạt được mục đích thì không bỏ qua, hôm nay nhất định phải thuần phục hai mẹ con này, để bọn họ nghe lời!

Tề vương vung tay lên: “Bắt bọn họ xuống, phải để sống.”

Tề vương cũng không tin, hơn ba trăm tinh binh thân thể khỏe mạnh còn không đối phó được với một con ngựa và hai người phụ nữ.

Tề vương phân phó, lập tức có một thị vệ nắm lấy mắt cá chân của Thanh Hà kéo xuống, Dương Hiến Dung vội vàng dùng chân đạp hắn, thế nhưng vừa mới chen chân vào thì bị một người thị vệ khác bắt lấy.

Lúc hai người sắp bị kéo xuống thì một cơn gió mạnh đột kích, một cây thương bị ném mạnh đến, thương đâm xuyên qua l0ng nguc của tên thị vệ nắm lấy mắt cá chân của Thanh Hà, xuyên từ sau lưng qua trước ngực, tình thế vẫn không giảm, thương xuyên qua bụng, đính người này lên sàn nhà!

Người này không thể không buông mắt cá chân Thanh Hà ra, hai tay chống đỡ thương dài, ngăn cản thân thể bị thương xuyên qua tiếp tục trượt xuống.

Hắn cũng biết bị thương xuyên qua thân thể thì phải chết không nghi ngờ, thế nhưng duc v0ng cầu sinh vẫn khiến hắn làm ngay ra tư thế tự vệ, cảm thấy mình còn có thể cứu được một chút.

Hắn giống như xiên thịt bị xiên trên cây liễu đỏ, đã không thể sống nữa.

Cuối cùng, hắn duy trì tư thế hai chân đứng thẳng, hai tay vịn thương, tắt thở.

Một màn thảm thiết khiến mọi người tạm thời dừng lại việc lôi kéo mẹ con trên lưng ngựa, nhao nhao quay đầu nhìn xem cây thương giết người đáng sợ này là do ai phóng.

Ngoài tầm dự liệu, thế mà lại là thiếu niên lang nhẹ nhàng như tiên, kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, Vương Duyệt.

Người này thì càng không giết được.

Lang Gia Vương thị còn có lực lượng lớn hơn hoàng thất.

Tề vương không nghĩ tới Vương Duyệt vẫn luôn đứng về phía mình thế mà lại ra tay giết thị vệ của phủ Đại tư mã: “Vương Duyệt, ngươi muốn làm gì vậy?”

Ta ở Kinh Thành ngày hôm nay, không phải chính là vì năm ngoái Vương Duyệt ngươi tặng chiếu sách Cần Vương kia sao?

Sao ngươi lại quay lại giết người của ta!

Thanh Hà và Dương Hiến Dung cũng không nghĩ tới lúc này Vương Duyệt lại xuất hiện trong cung Vị Ương.

Thanh Hà đầu tiên là vui mừng, sau đó lại bi thương: Có tác dụng gì chứ? Cho dù Vương Duyệt có vũ lực hơn người thì hắn cũng không đánh lại mấy trăm thị vệ vây công trong phòng.

Dương Hiến Dung nhìn thấy con ruột thì cũng buồn vui đan xen, bất kể mình giấu thế nào, tránh thế nào, kết quả là, thứ nên đối mặt thì hoàn toàn chạy không thoát, vẫn phải đối mặt.

Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh? Năm đó mình cưỡng ép nghịch thiên cải mệnh, trộm long tráo phượng, dùng Thái tử đổi lấy Thanh Hà, kết quả là, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng lấy giỏ trúc múc nước?

“Ta tới làm gì?” Vẻ mặt Vương Duyệt mê man vô tội: “Ta nghe nói có thích khách ngụy trang thành thị vệ của phủ Đại tư mã, trà trộn vào hoàng cung, ý đồ ám sát Hoàng hậu, sau đó vu oan cho Tề vương điện hạ.”

Mọi người đều nghe đến ngơ ngác rồi. Tình huống gì vậy?

Vương Duyệt mở hai tay ra, bày tỏ mình không có vũ khí khác, chậm rãi đi đến bên cạnh Tề vương: “Kết quả, lúc ta ở cửa ra vào, đúng lúc trông thấy thích khách này —”

Vương Duyệt chỉ vào thị vệ dùng hai tay ôm thương trước ngực, dùng tư thế đứng để chết trong đại điện: “Đang muốn ám sát Hoàng hậu, dưới tình thế cấp bách, ta không thể làm gì khác là ném mạnh thương, gi3t chet thích khách tại chỗ, cứu được Hoàng hậu, trả lại sự trong sạch cho Tề vương.”

Vương Duyệt nhìn chăm chú vào Tề vương: “Điện hạ vì Đại Tấn mà từng lập công, từng chảy máu, trung thành tuyệt đối, nhất định không phái thích khách ngang nhiên ám sát Hoàng hậu nương nương. Từ khi điện hạ chấp chính từ năm ngoái đến nay đã vì lợi ích nước nhà mà đắc tội không ít người, thích khách này nhất định là gian tế do kẻ thù chính trị của điện hạ phái tới giả trang thành, đến ám sát Hoàng hậu, vu oan điện hạ, để điện hạ gánh vác tội danh sát hại Hoàng hậu, bị sĩ tộc và hoàng tộc khinh thường, bị đuổi xuống đài, sau đó nhân cơ hội lên đài, đúng không?”

Vương Duyệt cũng biết, dưới tình huống như thế này, chỉ dựa vào vũ lực thì không có cách nào đột phá vòng vây sống sót, kế trước mắt, dỗ trước kéo sau, nếu như Tề vương có thể dừng cương trước bờ vực, biết bản thân đã tùy hứng xúc động, hậu quả khó mà lường được thì đó là tốt nhất.

Nếu như Tề vương chấp mê bất ngộ, tiếp tục đại náo cung Vị Ương thì ít nhất hắn có thể kéo dài chút thời gian, chờ “viện quân” của Phan Mỹ nhân.

Ánh mắt Tề vương lóe lên, trong chớp mắt, ông ta muốn giết người chứng kiến là Vương Duyệt này, xong hết mọi chuyện thì không phải chính là vu oan sao? Cứ nói Vương Duyệt bị thích khách giết.

Thế nhưng, Lang Gia Vương thị không dễ bị lừa gạt, nhất là kiểu kỳ lân tử như Vương Duyệt, là hy vọng tương lai của cả tộc, Vương Duyệt còn là quan cấp dưới của Thượng Thư Lệnh Vương Nhung, rút dây động rừng…

Vào lúc Tề vương xoắn xuýt thì bên ngoài vang lên tiếng binh khí, Phan Mỹ nhân nghe tin chạy đến.

Người bảo vệ Phan Mỹ nhân một đường xông cửa chính là mấy sĩ quan và binh sĩ tâm phúc trước kia của Lưu Côn khi ông còn ở Trung Lĩnh quân.

Lưu Côn đã bị Tề vương loại trừ, ngoài sáng thì thăng chức, trong tối thì giáng chức, làm một chức quan nhàn tản, còn chủ động dâng vườn Kim Cốc cho Tề vương, bày tỏ sự thần phục, có điều mặc dù Lưu Côn đã rời khỏi Trung Lĩnh quân của hoàng cung nhưng người của ông vẫn còn, vẫn có khoảng trăm người trung thành với hoàng thất, để Phan Mỹ nhân điều động.

Một tiểu sĩ quan thân thể cao lớn là người đầu tiên xông tới chính điện, hắn giơ tấm chắn, đụng về phía thị vệ ngăn cửa, bộp một tiếng đụng bay hai thị vệ.

Vương Duyệt biết tiểu sĩ quan này, là người của Lưu Côn, sau khi Lưu Côn thất thế, Phan Mỹ nhân đã đưa hắn ta tới cung Vị Ương, lúc hắn đi vào từ cửa sau thì đúng lúc nhìn thấy người này vừa mới ra ngoài.

Hóa ra hắn ta đi đến khố phòng tìm Phan Mỹ nhân và tập kết thuộc hạ cũ của Lưu Côn.

Thật sự là một sĩ quan thông minh tài giỏi.

Phan Mỹ nhân không tới một mình — bà đánh thức Hoàng đế đang ngủ trưa rồi kéo tới đây.

Sau khi tiểu sĩ quan mở đường, Phan Mỹ nhân đẩy Hoàng đế với đôi mắt đang buồn ngủ mông lung về phía trước: “Chư vị nhìn thấy Hoàng thượng còn không mau quỳ lạy! Các ngươi muốn tạo phản hay sao!”

Vương Duyệt vừa thấy cứu binh tới thì lập tức lớn tiếng nói ra: “Phan Mỹ nhân hiểu lầm rồi! Có thích khách trà trộn vào đội thị vệ của Tề vương, ý đồ ám sát Hoàng hậu, vu oan cho Tề vương. Tề vương vì diệt trừ nội gián mà phong tỏa cung Vị Ương, bắt rùa trong hũ, nào có thể đoán được thích khách chó cùng rứt giậu, ra tay với Hoàng hậu, bị ta ngăn lại nửa đường, tiêu diệt tại chỗ. Không tin mọi người hỏi Hoàng hậu và công chúa Thanh Hà xem, còn có Tề vương điện hạ nữa!”

Vương Duyệt nhanh chóng xây một bậc thang cho Tề vương xuống đài, nếu như lúc này cứng đối cứng thì bọn họ đánh không lại Tề vương, huống chi bây giờ Dương Hoàng hậu và Thanh Hà vẫn ở trong vòng vây của thị vệ không thể động đậy.

Trước tiên cần phải sống sót đã.

Mộng đẹp ôm mỹ nhân về của Tề vương lần lượt bị Thanh Hà và Vương Duyệt đập nát.

Ông ta không có được cái gì cả, còn trở mặt với hoàng thất.

Tề vương không phục!

Vương Duyệt thì thầm nói với Tề vương: “Nếu như lúc này điện hạ hành động theo cảm tính, tiêu diệt hoàng thất gần như không còn thì Thành Đô vương ắt sẽ dùng việc Cần vương để ngụy trang, triệu tập quân đội của hơn hai mươi phiên vương khác đánh vào Lạc Dương, báo thù cho người nhà hoàng thất, sau đó thừa cơ thượng vị, đăng cơ làm đế. Đến lúc đó điện hạ đã mất đi quyền lực, cả nhà bị tiêu diệt. Trong lịch sử còn phải để lại cái danh xấu hành thích vua, cần gì chứ? Điện hạ, mất bò mới lo làm chuồng, thời gian chưa muộn, đừng sai một bước rồi từng bước sai!”

Từng câu từng chữ của Vương Duyệt đều là “vì tốt cho ngươi”, từ suy xét lợi ích của Tề vương, Tề vương cân nhắc lợi hại, cảm thấy lời của Vương Duyệt không phải là không có lý.

Trở mặt với hoàng thất thì làm sao? Mình quyền khuynh triều dã, cầm binh hai trăm nghìn người, bao vây thành Lạc Dương cực kỳ chặt chẽ, hoàng thất có thể làm gì mình?

Chỉ cần mình nắm trọng binh trong tay, long ỷ cũng tốt, mỹ nhân cũng được, sớm muộn gì cũng là của mình.

Tề vương cúi đầu với Hoàng đế ngốc: “Kỷ Khâu Tử Thế tử hôm nay lập công lớn, tiêu diệt thích khách, cứu được Hoàng hậu. Là vi thần quản lý thuộc hạ không tốt, dẫn đến thích khách gian tế trà trộn vào đội thị vệ, vi thần thỉnh tội với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt.”

Hoàng đế ngốc hoàn toàn nghe không hiểu, ông theo quán tính làm theo lời dạy bảo của Kê Hầu trung, vung tay lên: “Tề vương nói rất chính xác, chuẩn tấu!”

000000000

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.