Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 67



Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Trận chiến tại Đãng Âm, thắng bại rõ ràng.

Thật sự không đánh trận thì sẽ không hiểu được khả năng của mình đến đâu, quân đội của mình có bao nhiêu nước.

Đông Hải vương Tư Mã Hoạt người cũng như tên, Đông Hải mênh mông cuồn cuộn, tất cả đều là nước!

Dưới sự chỉ huy của Đông Hải vương, hơn trăm nghìn quân đã nhanh chóng sụp đổ ngay khi chạm trán tại Đãng Âm (*), bỏ chạy tứ phía, căn bản không chịu nổi một đòn.

(*)Một huyện thành tại An Dương Hà Nam.

Lần này ngay cả Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh cũng choáng váng —— Trước kia ông ta bị Trường Sa vương Tư Mã Nghệ đánh cho choáng váng, hiện giờ ông ta lại choáng váng vì thắng.

Thậm chí Hoàng thái đệ còn không hiểu được mình chiến thắng như thế nào.

Trước kia ông ta bị Trường Sa vương lấy ít thắng nhiều, đánh cho không tìm thấy phương bắc, dứt khoát bế quan không chiến đấu, cả ngày phái người đào chiến hào bao quanh thành Lạc Dương, xây dựng công sự phòng ngự, giống như một con rùa đen chui rúc ở trong mai rùa, giằng co với Trường Sa vương.

Trường Sa vương là người có lương tâm, không muốn kéo dài để nạn đói ở thành Lạc Dương đến mức đổi con cho nhau ăn, đại thắng nhưng vẫn phải ra khỏi thành đầu hàng.

Có đối thủ lợi hại như Trường Sa vương, lần này đối mặt với đại quân hơn trăm nghìn của Đông Hải vương, Hoàng thái đệ mang tâm thế tử chiến đến cùng, không thành công sẽ xả thân, đập nồi dìm thuyền đi đánh trận chiến lần này.

Không ngờ cứ thế giành chiến thắng.

Quả thực không thể tin được!

Hoàng thái đệ mừng như điên, hưng phấn tới mức đi đi lại lại trong doanh trướng, căn bản không dừng lại được, ra lệnh: “Tất cả mọi người ngừng truy kích Đông Hải vương, mặc kệ tên chó nhà có tang vô dụng đó, chúng ta phải tập trung binh lực đi tìm Hoàng thượng.”

Đúng vậy, bởi vì đại quân hơn trăm nghìn người gục ngã ngay trong trận chiến đầu tiên, tất cả mọi người, bao gồm cả Đông Hải vương Tư Mã Hoạt đều chỉ lo chạy trốn một mình, vứt bỏ ngự giá, đến nay vẫn không biết tung tích.

Cần phải tìm ra Hoàng đế, nếu Hoàng đế rơi vào tay các phiên vương khác, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện một Đông Hải vương nữa.

Có vết xe đổ, Hoàng thái đệ không muốn đi con đường cũ, sau khi ra lệnh tìm kiếm tung tích của Hoàng đế, Hoàng thái đệ lại tìm tới tâm phúc Lư Chí, đưa ra một mệnh lệnh kinh người: “Sau khi tìm được Hoàng đế, ngươi phụ trách việc tiếp quản, sau đó ——”

Hoàng thái đệ làm động tác cắt cổ, đưa cho Lư Chí một gói thuốc bột: “Bỏ vào thức ăn hàng ngày của Hoàng đế, sức khỏe của ông ấy vốn không tốt, coi như sợ quá mà chết.”

Hoàng thái đệ đã là trữ quân, nếu lần này có thể mượn cơ hội diệt trừ Hoàng đế, chờ đến khi quay trở lại Lạc Dương, ông ta có thể đăng cơ thẳng làm Hoàng đế!

Đây là muốn hành thích vua!

Lư Chí có chút do dự, dù sao Hoàng đế cũng không phải huynh đệ Lục Cơ Lục Vân, nói giết là giết, hành thích vua là việc xấu cả đời không xóa hết, thậm chí còn lưu danh sử sách, để lại tiếng xấu muôn đời!

Lư Chí không chịu tiếp nhận: “Điện hạ đã là trữ quân, sức khỏe Hoàng thượng không tốt, sớm muộn gì cũng băng hà, hà tất phải nóng vội nhất thời.”

Tuy rằng triều thần đều không mấy tôn trọng quân chủ, thậm chí sau lưng còn cười nhạo coi khinh tên Hoàng đế ngốc này, nhưng Hoàng đế chính là Hoàng đế, ông ta không có gan hành thích vua.

Lư Chí cảm thấy, ngài muốn hành thích vua hay muốn làm Hoàng đế thì cứ tự mình làm đi, ta không làm!

Hoàng thái đệ tiếp tục mê hoặc người thuộc hạ trung thành nhưng vô dụng này: “Không phải ta muốn ngươi giết Hoàng đế trước mặt mọi người, Hoàng đế bị bệnh, dù trên đời có Hoa Đà cũng vô dụng. Ngươi chỉ cần giết sạch hộ vệ bên cạnh Hoàng đế, ai mà biết được người là do ngươi giết? Nếu ngươi hoàn thành trọng trách, tương lai ta đăng cơ, ngươi chính là Đại tư mã.”

Dưới sự dụ dỗ của lợi ích, Lư Chí động lòng, tiếp nhận gói thuốc.

Lại nói tới bên kia, sau trận chiến ở Đãng Âm, quân thảo phạt đại bại, trong lúc hỗn loạn, chỉ có Kê Hầu trung và Vương Nhung vẫn luôn bảo vệ ngự giá rút lui, nhưng quân thảo phạt tháo chạy quá nhanh, chạy tứ tung như ruồi bọ không đầu, lập tức tách khỏi đám người.

Hoàng đế ở trong xe, người đánh xe vứt xe bỏ chạy, Hoàng đế nhớ đến lời dặn dò của Kê Hầu trung, co rụt người dưới chỗ ngồi trong thùng xe không nhúc nhích, đợi Kê Hầu trung tới tìm mình.

Nhưng ngựa xe bị cướp, cuối cùng ngay cả thùng xe cũng lật úp, Hoàng đế bị ngã văng ra ngoài, mặt bị chảy máu, phía sau còn có truy binh đuổi theo, đao kiếm mũi tên đánh úp lại như mưa.

Hoàng đế trúng ba mũi tên một lúc.

Bản năng chạy trốn khiến Hoàng đế sải bước chạy như điên, ông vẫn nhớ lời dặn dò của Kê thị trung “… Khi gặp nguy hiểm, đừng chạy theo chỗ đông người, ngài phải chạy vào trong rừng cây, chạy lên núi, đừng sợ hãi, cũng đừng dừng lại, ngài phải tiếp tục chạy, tiếp tục chạy, hãy nhớ, dù ngài chạy đến nơi nào, thần đều có thể tìm được ngài.”

Hoàng đế vẫn luôn nghe lời Kê Hầu trung, ông không chạy theo đám đông mà chạy vào rừng cây ven đường, gương mặt đau rát, trên người cũng có mấy chỗ đau thấu tim, nhưng ông không thể dừng lại, ông vẫn luôn chạy về phía trước, cho đến khi cạn kiệt sức lực, thật sự không chạy nổi nữa, ông mới dựa vào một thân cây lớn, cuộn tròn người lại, chờ Kê thị trung đến tìm mình.

Về vấn đề này, Hoàng đế tin chắc không chút nghi ngờ, ông ấy nhất định sẽ tìm được ta, Kê Hầu trung chưa bao giờ lừa gạt ta.

Hoàng đế trúng ba mũi tên, mất máu cộng thêm hoảng loạn, hơn nữa lại chạy hết sức mình, lúc này mới dựa vào cây đại thụ hôn mê bất tỉnh.

Kê Hầu trung bị quân thảo phạt tách ra, sau đó lại bị đám người chạy tán loạn đẩy xuống sườn núi, đợi ông ấy bò dậy từ sườn núi thì ngự giá đã biến mất, Vương Nhung cũng không thấy đâu.

Kê Hầu trung lần theo quỹ đạo bánh xe ngự giá lúc ẩn lúc hiện để tìm kiếm tung tích của Hoàng đế, nhưng chỉ nhìn thấy thùng xe bị lật úp, bên trong rỗng tuếch, không thấy bóng dáng Hoàng đế đâu cả.

Trái tim Kê Hầu trung đập loạn xạ, lúc này có một đám kỵ binh đuổi theo, chém giết về hướng này, chẳng thể tránh được.

Kê Hầu trung bình tĩnh phủi bụi trên chiến bào, cầm kiếm, dù như thế nào, ông ấy cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Tuy nhiên từ xa, quan quân người ngựa hùng mạnh đã nhìn thấy một người đàn ông đẹp như tiên cầm kiếm đứng phía trước. Mặc dù tóc mai tán loạn, nhưng phong thái vẫn không giảm, lập tức giơ tay phải lên: “Ngừng bắn tên!”

Kê Hầu trung quá tuấn tú, ông ấy đã từng là hạc trong bầy gà, trai đẹp nổi tiếng của đời sau, chết đến nơi vẫn duy trì phong độ, không vắt giò lên cổ bỏ chạy như những người khác.

Đây là thời đại tôn sùng cái đẹp, quan quân kinh ngạc cảm thán trước vẻ đẹp của Kê Hầu trung, lòng tiếc cái đẹp nổi lên, không giết ông ấy, thế gian này đáng ghê tởm như vậy, gi3t ch3t một trai đẹp lại bớt đi một người, thôi, thả cho ông ấy một con đường sống.

Đội người ngựa truy kích quân thảo phạt cứ thế lướt qua Kê Hầu trung.

Kê Hầu trung tìm được đường sống trong chỗ chết, lại bắt đầu tìm kiếm Hoàng đế. Ông ấy nhớ tới những lời lải nhải mà trước kia mình từng dặn dò Hoàng đế, không tiếp tục đi về phía trước mà quay sang tìm kiếm ở khu rừng phía đông của con đường.

Còn chưa đi được mấy bước, ông đã phát hiện ra vết máu, máu tươi nhỏ giọt trên lá khô, chưa từng đứt đoạn, vậy nên rất dễ lần theo dấu vết —— Hoàng Thượng bị thương sao?

Kê Hầu trung dựa vào trực giác tìm kiếm suốt dọc đường, cuối cùng tìm thấy Hoàng đế cả người đầy máu dưới một gốc cây lớn.

Má trái của Hoàng đế gần như bê bết máu, trên mặt có vết thương, trên người còn cắm ba mũi tên.

Trái tim Kê Hầu trung như ngừng đập, bước chân nặng nề, hai tay run rẩy, cho đến khi nhìn thấy l0ng nguc Hoàng đế vẫn phập phồng, chưa chết!

Kê Hầu trung vội vàng chạy tới, kiểm tra hơi thở trước, sau đó lấy thuốc bột ra, rút mũi tên rồi cầm máu.

May mắn thay, cả ba mũi tên đều không trúng vị trí quan trọng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Kê Hầu trung dùng kiếm chặt tre, nhóm lửa sưởi ấm, lấy ống tre đựng nước, đun sôi trên lửa, đút cho Hoàng đế uống, sau đó rửa sạch vết máu trên mặt.

Cuối cùng Hoàng đế cũng tỉnh lại, vừa thấy Kê Hầu trung, Hoàng đế lập tức nhào tới ôm chặt lấy ông ấy: “Ta biết Kê Hầu trung nhất định sẽ tìm được ta mà, ta làm theo lời Kê Hầu trung, ta nghe lời nhất. Ta vẫn luôn chạy, trên người đau như vậy ta cũng không khóc, ta giấu mình rất kỹ, người xấu cũng không tìm được ta.”

Kê Hầu trung nhẹ nhàng vỗ lưng ông: “Hoàng thượng làm rất tốt, đợi khi trở về sẽ thưởng cho Hoàng thượng một bầu rượu.”

Hoàng đế được khen ngợi thì vô cùng vui vẻ, cười rất hạnh phúc, dù bại trận hay đang ở trong tình cảnh hiểm ác đều không để trong lòng.

Kê Hầu trung bị lây nhiễm nụ cười của ông, cũng cười theo: “Bên kia có cây ăn quả, Hoàng thượng ngồi ở đây, đừng di chuyển, thần đi hái vài quả quýt.” Mùa thu là mùa thu hoạch, chỉ cần động thủ là có thể tìm được cái ăn.

Kê Hầu trung hái quýt trở về, Hoàng đế vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ không chạy lung tung, tuy nhiên, tình hình của Hoàng đế lại ngày càng tồi tệ. Đầu tiên ông nói lạnh, Kê Hầu trung cởi chiến bào ra mặc cho ông, còn thêm củi vào đống lửa, một lát sau, Hoàng đế lại nói nóng.

Khi Kê Hầu trung chạm vào, cơ thể Hoàng đế nóng ran, phát sốt rồi.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không được.

Kê Hầu trung đau lòng không thôi, lúc này trong rừng truyền đến tiếng vó ngựa, Kê Hầu trung vội vàng hắt ống trúc đựng nước lạnh đã chuẩn bị trước vào đống lửa, để tránh bại lộ hành tung.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, trong bóng đêm, không có cách nào phân biệt địch ta, nhưng chỉ chốc lát sau, người trên lưng ngựa bắt đầu ngâm thơ: “Giai dư mỏng hỗ, thiếu tao không tạo. Ai quỳnh mĩ thức, càng ở tã lót. Mẫu huynh cúc dục, có từ vô uy. Cậy ái tứ tỷ, không huấn không sư (*).”

(*): Trích từ bài thơ Nổi Giận của Kê Khang.

Những câu thơ này rất quen thuộc đối với Kê Hầu trung, bởi vì nó nằm trong bài thơ “Nổi Giận” của cha ông ấy - Kê Khang, vài câu đầu tiên kể rõ xuất thân của mình, mất cha từ khi còn nằm trong tã lót, được mẹ và anh cả gần như cưng chiều nuôi lớn, vô ưu vô lo.

Giọng nói cũng rất quen thuộc, chính là Thượng Thư Lệnh Vương Nhung đi lạc.

Trời không tuyệt đường con người, Kê Hầu trung vội vàng chạy ra nghênh đón Vương Nhung: “Hoàng thượng ở đây.”

Vương Nhung cưỡi tuấn mã đi đến, bên cạnh còn có một đội tư binh của Lang Gia Vương thị.

Con cáo già này có cách sinh tồn của riêng mình, bình tĩnh chạy trốn trong đoàn quân hỗn loạn, mái tóc bạc không chút sơ sài, căn bản không giống như vừa mới bại trận.

Kê Hầu trung hỏi: “Ngài làm thế nào để thoát khỏi truy binh và chạy trốn vậy?”

Vương Nhung lắc lắc túi vàng lá mỏng như sợi: “Ta tay già chân yếu không chạy nhanh được, tất cả phải dựa vào việc rải tiền, ta vừa chạy vừa rải lá vàng suốt dọc đường, lá vàng bay đầy trời, nhóm truy binh mải miết nhặt tiền, không rảnh đuổi theo ta.”

Tên sâu tiền Vương Nhung này đi đến đâu cũng mang theo sự giàu có, cơ hội luôn dành cho kẻ có tiền.

Đó là sức mạnh của tiền tài.

Kê Hầu trung kéo Hoàng đế đang phát sốt ở sau lưng ra:“Chúng ta tìm cơ hội chữa thương cho Hoàng thượng, Hoàng thượng trúng ba mũi tên.”

Vương Nhung lệnh cho tư binh chặt tre làm cáng, nâng Hoàng đế lên: “Bọc trên người, ta có một kho lúa ở gần đây.”

Cứ như vậy, Hoàng đế may mắn trốn thoát, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Khi Hoàng đế đang dưỡng bệnh ở nơi ẩn nấp thì quân đội của Hoàng thái đệ đang trải thảm tìm kiếm tung tích của Hoàng đế, muốn gi3t ch3t ông, thuận tiện cho việc đăng cơ, thế cục ở thành Lạc Dương lại có sự thay đổi.

Sau trận thắng lớn của Hoàng thái đệ ở Đãng Âm, Dương Hiến Dung lại bị phế hậu lần hai, chỉ cần tìm được Hoàng đế rồi gi3t ch3t ông, Hoàng thái đệ có thể lập tức đăng cơ, trở thành tân đế danh chính ngôn thuận.

Hoàng thái đệ sắp leo l3n đỉnh cao của cuộc đời, các phiên vương giữ thái độ quan sát cũng đứng ngồi không yên —— một tên Hoàng đế ngốc dễ khống chế, hay một vị tân đế trẻ tuổi khỏe mạnh, huyết thống thuần khiết dễ khống chế hơn?

Không thể nghi ngờ, chắc chắn là người trước.

Kết quả, Hà Giang vương Tư Mã Ngung đợi các phiên vương sôi nổi khởi binh “cứu giá”, cũng tìm kiếm Hoàng đế mất tích khắp nơi, trong lúc chạm trán với đội quân của Hoàng thái đệ, hai bên bất ngờ xảy ra xung đột.

Hoàng thái đệ vốn định đến thẳng Lạc Dương đăng cơ nhưng lần này lại bị quân đội của nhóm phiên vương ngáng chân, không đi được.

Do đó, thành Lạc Dương, nơi vốn là trung tâm của cơn bão tạm thời xuất hiện khoảng trống quyền lực. Nghe tin, Tuân Hoán thuyết phục thúc phụ Tuân Phan đang ở lại thành Lạc Dương, cùng Lưu Côn, Vương Đôn và các tướng lĩnh khác hy vọng Đại Tấn lấy lại hòa bình, kết hợp với đám người Vương Duyệt Si Giám, đồng loạt đánh vào thành Kim Dung phòng thủ yếu ớt, cứu Dương Hiến Dung ra ngoài.

Hiện giờ Hoàng đế chưa rõ sống chết, rất cần Dương Hiến Dung đứng ra ổn định cục diện, lần này Vương Duyệt tự tay chấp bút, viết chiếu thư, tái lập Dương Hiến Dung làm Hoàng hậu lần thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.