Vĩnh Gia Đế tự biên tự diễn một thế hệ hiền hậu lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc.
Nhưng tới hừng đông, vết xanh đen đáng sợ trên cổ Lương Hoàng hậu căn bản không thể che giấu được, nhìn thôi cũng biết là chết oan chết uổng, Vĩnh Gia Đế vẫn khóc lóc đau lòng như cũ, Lưu Diệu thấy vậy, trong lòng ớn lạnh: Tên hôn quân mất nước này thật đáng sợ.
Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân nghe được chân tướng về cái chết thương tâm của Lương Hoàng hậu dưới tay chồng, cũng không nói nên lời.
Quả thật, các nàng hận Lương Hoàng hậu thấu xương, nhưng trong lòng vẫn sinh ra một chút thương cảm cho vị Hoàng hậu chết thảm của đất nước này.
Phan Mỹ nhân mắng: “Hi sinh cho tổ quốc, hi sinh cho tổ quốc, vì sao hắn không chết đi! Đại Tấn diệt vong trong tay hắn cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn, tên bại hoại mất nước này, ngay cả chính thê của mình cũng không buông tha, thật vô cùng ngoan độc vô sỉ!”
Từ khi rời cung, Dương Hiến Dung vẫn luôn thẫn thờ không nói lời nào, nghe được tin Lương Hoàng hậu bỏ mạng, bà mới có một chút phản ứng, Phan Mỹ nhân vỗ vỗ tay bà: “Tỷ chớ có bị lạc lối bởi cái gọi là hi sinh cho tổ quốc của Lương Hoàng hậu, đó đâu gọi là hi sinh cho tổ quốc, rõ ràng là mưu sát.”
Dương Hiến Dung nắm lấy tay Phan Mỹ nhân: “Không nhắc tới bọn họ nữa —— muội nói xem, hiện tại mấy người Thanh Hà đã đến đó chưa?”
Nhắc tới Thanh Hà, ánh mắt Dương Hiến Dung giống như tro tàn bùng cháy, dâng lên một chút sức sống.
Ba ngày sau, thành Lạc Dương trở thành một tòa thành chết.
Tiền tài bị cướp sạch, người sống một là bỏ chạy, hoặc là bị giết sạch, vật sống trong thành chỉ còn lại chuột và gián.
Trên phố Đồng Lạc phồn hoa ngày trước, những con lạc đà bằng đồng mang tính biểu tượng dính đầy vết máu khô cạn và lớp gỉ, tất cả cửa hàng đều không có cửa sổ, tựa như ông cụ bà cụ bị rụng răng.
Hai trăm hai mươi phố phường thành Lạc Dương không có một bóng người.
Trận kiếp nạn này phát sinh trong năm Vĩnh Gia, nên được gọi là “Vĩnh Gia chi loạn” (*).
(*): Cuộc nổi loạn năm Vĩnh Gia
Đồng hành cùng Vĩnh Gia chi loạn, chính là Vĩnh Gia xuôi nam.
Bá tánh Trung Nguyên thấy người dân Lạc Dương sống dưới chân thiên tử năm xưa dẫn theo con cháu đi về phương Nam, biết Đại Tấn thật sự kết thúc rồi, nên cũng theo di cư theo, đây là cuộc di cư với dân số lớn nhất trong lịch sử, hàng trăm vạn người xuôi về phương nam.
Có bá tánh bình thường, có sĩ tộc, các gia tộc như Lang Gia Vương thị, Thái Nguyên Vương thị, Lang Gia Gia Cát thị, v.v…, cũng sôi nổi di cư về phương nam. Từ đó về sau, nền văn minh Trung Nguyên chính thức du nhập vào Giang Nam, hữu hình như tài phú, vô hình như văn hóa, lễ nghi, nông cụ, nông nghiệp công nghiệp kỹ thuật, v.v…, đều tới Giang Nam thông qua đường di cư.
Giang Nam, nơi được gọi là “Man di” bỗng nhiên được truyền máu, tựa như người võ công kém cỏi vô tình nhận được bí tịch võ công, luyện tập kinh dịch, thoát thai hoán cốt, trở thành minh chủ võ lâm, mở ra một nền văn minh mới.
Từ đó, nền văn minh Giang Nam ra đời, phát triển lớn mạnh, sau này thậm chí còn đuổi kịp và vượt qua nền văn minh Trung Nguyên, trình diễn cảnh rắn nuốt voi.
Lần này di cư dân số lớn này, sử sách gọi là “Y quan nam độ”.
Khi người đời sau xem sử sách, họ chỉ biết đến thuật ngữ y quan nam độ, sự hợp nhất giữa các dân tộc lớn, sự trỗi dậy của nền văn minh Giang Nam, nhưng sau lưng những từ ngữ đơn giản, mỗi một chữ đều là máu và nước mắt.
Lại nói tới cuộc tranh cướp hoàng cung của Lưu Diệu và Vương Di, hai bên tổn thất hơn nghìn người —— con số thương vong còn lớn hơn cả cuộc chiến chống lại quân chính quy của Đại Tấn, khi mọi chuyện lớn hơn, hai người đều không tiện giải thích với Hoàng đế Lưu Thông, kết quả, hai người trở thành kẻ thù ngươi chết ta sống.
Để trả thù Vương Di cướp mất bảy phần tài phú, bẻ gãy hai ngón tay, Hô Diên Yến tạm thời đứng về phía Lưu Diệu, luôn miệng nói Vương Di động tay trước!
Mẹ của Hoàng đế Lưu Thông là Hô Diên Thái hậu, Hô Diên Yến là người trong tộc Thái hậu, coi như anh họ của Lưu Thông, vậy nên lời làm chứng của Hô Diên Yến sẽ đóng vai trò quyết định.
Vương Di tức giận: “Ngươi đánh rắm! Rõ ràng Lưu Diệu giết nhiều quân Đại Hán nhất! Ông ta mới là người phải chịu trách nhiệm cho việc chiến tranh nội bộ!”
Xương ngón tay của Hô Diên Yến vừa mới nối lại, vội vàng trốn sau lưng Lưu Diệu: “Là ngươi động tay trước, muốn giết Lưu Diệu để cướp đoạt công lao, cướp đoạt tù binh là Hoàng đế Đại Tấn, quốc tỉ, độc chiếm của cải trong hoàng cung. Lưu Diệu vì bảo vệ mình, nên mới không thể không phản kháng!”
Vương Di vẫn giữ nguyên logic thổ phỉ: “Một mình ta cướp? Rõ ràng Lưu Diệu cướp nhiều hơn! Nếu đều là cướp, chẳng lẽ còn có ai cao quý hơn ai? Ai trung thành hơn ai sao?”
Lưu Diệu nói: “Hôm nay ta sẽ khởi hành trở về Bình Dương (đô thành Hán quốc), tất cả của cải, Hoàng đế Đại Tấn, quốc tỉ, ta không giữ thứ gì, mà dâng hiến toàn bộ cho Hoàng thượng.”
Lưu Diệu nói được làm được, dù sao Hoàng đế Lưu Thông cũng là anh hai của ông ta, Hoàng đế sẽ giúp ông ta nuôi quân.
Nhưng Vương Di thì khác, hắn chính là con Tì Hưu, chỉ vào không chứ ra, muốn hắn nhổ ra còn khó hơn là bắt hắn chết.
Nếu Lưu Diệu trở về Bình Dương dâng lên tiền tài và tù binh, cộng thêm lời làm chứng của Hô Diên Yến, ông đây nhẹ thì biếm quan, nặng thì xử tử —— dù sao hiện tại đã tiêu diệt xong Đại Tấn, Hán quốc hoành hành tại Trung Nguyên, Hoàng đế Lưu Thông qua cầu rút ván, tám phần sẽ gi3t ch3t ta!
Một khi đã như vậy, ông đây còn trung thành với Hán quốc làm gì?
Hiện giờ ta đã cướp được rất nhiều tài phú, có thể tự túc, chi bằng trở về quê hương Thanh Châu, chiếm đất làm vương, chẳng phải sung sướng hơn sao, hà tất phải quay lại chịu tức với thằng nhãi Lưu Diệu này!
Vương Di vốn là người Trung Nguyên đầu quân cho Hán quốc, hiện tại lại quay lưng với Hán quốc cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Nói đi là đi, Vương Di ra lệnh cho đại quân dưới trướng tiến ngay về hướng Thanh Châu, sau khi đánh thắng trận, hắn phản bội lại Hán quốc, bỏ chạy!
Hô Diên Yến thấy Vương Di chạy trốn, vội vàng châm ngòi thổi gió, xúi giục Lưu Diệu thừa thắng xông lên: “Vương Di chột dạ, sao tướng quân không nhân cơ hội tiêu diệt hết trong một lần, tiêu diệt Đại Tấn, tù binh đế vương, dâng lên quốc tỉ, hơn nữa còn bình định phản loạn Vương Di, bốn công lao lớn cộng lại, e rằng lần này tướng quân sẽ được phong vương!”
Bởi vì Lưu Diệu là con nuôi, nên vẫn chưa được phong vương.
Lưu Diệu biết rõ tính toán trong lòng Hô Diên Yến, ông ta cười nói: “Công cao chấn chủ (*), việc bình loạn này vẫn nên nhường cho Hô Diên tướng quân đi, nhân tiện báo thù bẻ gãy ngón tay.”
(*):Nghĩa là công lao quá lớn, khiến địa vị quân vương bị đe dọa, trong lòng sinh ra nghi ngờ.
Hô Diên Yến chỉ cười không nói: Ngươi cho rằng ta không muốn? Chỉ là ta đánh không lại kẻ điên Vương Di đó thôi.
Lưu Diệu vỗ vai Hô Diên Yến: “Lần này ít nhiều cũng nhờ Hô Diên tướng quân giúp đỡ, mới có thể ép Vương Di rời đi, nếu không ta cũng khó lòng giải thích với Hoàng thượng.”
Hô Diên Yến nói: “Chúng ta là người một nhà, Vương Di là người Trung Nguyên, sớm muộn gì cũng sẽ phản bội Đại Hán ta. Không phải chúng ta ép hắn rời đi, mà chính hắn phải đi —— Lưu tướng quân thật sự không đuổi theo? Ngộ nhỡ sau này Vương Di quay lại cắn ngược tướng quân thì phải làm sao?”
Lưu Diệu mỉm cười thần bí: “Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp rồi, Vương Di sẽ chết trong tay một người khác, hắn không có cơ hội tới trước mặt Hoàng đế cáo trạng.”
Hô Diên Yến vội hỏi: “Ai?”
Lưu Diệu nói: “Qua vài ngày nữa ngươi sẽ biết.”
Thành Lạc Dương đã trở thành một tòa thành chết, không có giá trị trong việc bảo vệ, Lưu Diệu và Hô Diên Yến châm một mồi lửa, rút quân khỏi thành Lạc Dương, trở về đô thành Bình Dương.
Trước khi trở về Bình Dương, Lưu Diệu bí mật viết một phong thư, lệnh cho thân tín ra roi thúc ngựa, đưa đến tay Thạch Lặc đang chạy tới Lạc Dương.
Bởi vì Thạch Lặc phải ngăn chặn quân chủ lực của Đại Tấn là Đông Hải vương và Vương Diễn nên đã bị cuốn lấy, không thể kịp thời đuổi tới Lạc Dương chia một miếng bánh.
Thạch Lặc nhận được thư của Lưu Diệu, Lưu Diệu nói xin lỗi Anh bạn già, khi ngươi mở bức thư này ra, thành Lạc Dương đã bị chúng ta chia cắt hầu như không còn gì, chỉ còn lại gián chuột phần ngươi.
Tuy nhiên, người đầu tiên tấn công vào thành Lạc Dương là Hô Diên Yến, hắn đã cướp gần như sạch sẽ thành Lạc Dương, khi đang định tấn công hoàng cung để tiếp tục cướp bóc, tên cầm đầu đám thổ phỉ là Vương Di đuổi tới, chiếm mất bảy phần của cải của Hô Diên Yến, cộng thêm hai ngón tay.
Mà ta thì đến cuối cùng, ta chỉ bắt được đế hậu Đại Tấn và ngọc tỷ truyền quốc, cùng một ít của cải trong hoàng cung —— nhưng ta không giấu một xu nào cho riêng mình, tất cả đều dâng lên Hoàng đế.
Vậy nên, có thể ngươi đã nghe được tin đồn nói ba người ta, Hô Diên Yến và Vương Di chia nhau thành Lạc Dương, nhưng trên thực tế, Vương Di đã cướp được nhiều nhất, hắn mới là người thắng lớn nhất.
Vì sao ta phải viết cho ngươi bức thư này?
Bởi vì Vương Di cướp đồ của ta, đánh với ta một trận, chết không ít người —— khi chúng ta chiến đấu với Đại Tấn cũng không chết quá nhiều người như vậy, Hô Diên Yến chỉ trích Vương Di tham tài, không tiếc tàn sát đồng bào, Vương Di sợ bị Hoàng đế trách phạt, dẫn theo quân đội chạy đến quê nhà Thanh Châu của hắn!
Cho nên… ngươi hiểu ý ta chứ?
Anh bạn già, ta chỉ có thể nói đến đây thôi.
Thạch Lặc vốn đang hối hận vì mình đến muộn, mà ngay cả một ngụm canh cũng chưa được uống —— Vì sao ông đây phải cố sức tiêu diệt toàn bộ đội quân chủ lực của Đại Tấn, đập chết đám người Vương Diễn dưới bức tường cao?
Trận là do ông đây đánh, tất cả công lao đều của người khác, ta không phục!
Thạch Lặc nhận được thư Lưu Diệu gửi, tất nhiên ông ta cũng hiểu được ý của Lưu Diệu —— chính là hãy cướp Vương Di nhiều tiền nhất đi.
Bởi vì Vương Di đã phản bội Hán quốc, cho nên gi3t ch3t Vương Di, cướp đoạt tiền tài của hắn, sẽ không bị Hoàng đế khiến trách, ngược lại còn giúp Đại Hán dẹp yên cuộc nổi loạn của Vương Di.
Thạch Lặc lệnh ngay cho đại quân: “Chúng ta không đi Lạc Dương, chúng ta sẽ chuyển sang con đường duy nhất dẫn đến Thanh Châu.”
Quả nhiên, đi được nửa đường Thạch Lặc đã phát hiện ra hành tung của quân đội Vương Di, đội ngũ của Vương Di có rất nhiều xe ngựa, tất cả đều chất đầy, thoạt nhìn có vẻ thu hoạch được khá nhiều, muốn về quê hương chiếm núi làm vua.
Thạch Lạc bắt thân tín truyền tin cho Vương Di, nói ngươi phải chịu ấm ức, Lưu Diệu và Hô Diên Yến hợp lực bắt nạt ngươi, ta sẽ thay ngươi đấu tranh. Ngươi là người Trung Nguyên, ta là người tộc Yết, Lưu Diệu và Hô Diên Yến có huyết thống thuần khiết, đều là người hoàng tộc Hung Nô, vậy nên ta hiểu nỗi khổ của ngươi.
Ngươi bị ép phải rời khỏi Hán quốc, ta cũng không muốn trung thành với Hán quốc, người ngoại tộc chúng ta đánh chiếm giang sơn, nhưng công lao và phần thưởng đều là của người Hung Nô, dựa vào đâu?
Thế nên, ta nguyện đi theo Vương đại tướng quân, chúng ta cùng đến Thanh Châu, hiệp sức với nhau, như vậy sẽ không sợ Hán quốc tới thảo phạt chúng ta.
Ngươi tới đại doanh của ta đi, chúng ta cùng nhau thương lượng chuyện hợp sức.
Bức thư của Thạch Lặc đã khiến Vương Di đồng cảm, tin tưởng chuyện này không chút nghi ngờ, tiến vào doanh trại của Thạch Lặc, hai người uống rượu trò chuyện vui vẻ. Khi uống đến cao trào, Thạch Lặc ném vỡ chén, đao rìu mai phục bốn phía đồng loạt hiện thân, chém chết Vương Di ngay tại chỗ!
Vương Di cứ thế chết trong tay Thạch Lặc như vậy…
Thạch Lặc xách theo đầu Vương Di, tiếp quản toàn bộ quân đội và tài phú của Vương Di.
Thạch Lặc sợ sau khi trở lại Hán quốc sẽ bị ép nhổ ra quân đội và của cải chiếm đoạt được, ông ta dứt khoát không trở về Bình Dương nữa, lấy cớ càn quét, chiếm cứ dài ngày ở bên ngoài, trở thành bá chủ một phương, ngoài mặt có vẻ thần phục Hán quốc, nhưng thực ra vẫn luôn mở rộng thế lực của mình.
Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này, lại nói tới Lưu Diệu thắng lớn, trở về Bình Dương, giao Hoàng đế Đại Tấn và quốc tỉ cho Hoàng đế Lưu Thông.
Lưu Thông hỏi: “Không phải còn có quả phụ Dương Hoàng hậu sao? Vì sao không thấy nàng?”
Lưu Thông là tên háo sắc, sau khi ông ta xưng đế, phong một hơi sáu vị Hoàng hậu, trong cung cũng có vô số phi tần, từ lâu ông ta đã nghe nói Đại Tấn có một vị Dương Hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành, ông ta vẫn luôn mong muốn được chiêm ngưỡng chân dung của Dương Hiến Dung.
Lưu Diệu cười nói: “Lần này bình định Đại Tấn, thần đệ không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần quả phụ này. Thần đệ vẫn chưa thành thân, từ nay về sau, không có Hoàng hậu Đại Tấn, chỉ có phu nhân của thần đệ.”
Lưu Thông thấy Hoàng đế Đại Tấn và quốc tỉ đều tới tay, nếu chút ban thưởng này cũng không chịu cho công thần lớn nhất, chỉ sợ sẽ khiến lòng quân giá lạnh, vì thế ông ta vung tay: “Một quả phụ già mà thôi, không sao, đệ cứ giữ đi, trẫm còn phải phong vương cho đệ, phong đệ làm Trung Sơn vương đi!”
Lưu Diệu quỳ gối, nói: “Đa tạ bệ hạ, xin bệ hạ hãy phong phu nhân của thần đệ làm Trung Sơn Vương phi.”
Lưu Thông nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Lưu Diệu chỉ vào Vĩnh Gia Đế Tư Mã Sí đang trợn mắt há hốc mồm, khi được Lưu Thông phong làm Hội Kê quận công, nói: “Thê tử của Hội Kê quận công vừa qua đời, bệ hạ nên nghĩ cách an ủi quận công một chút, thể hiện ân đức của Hoàng thượng.”
Hoàng đế Lưu Thông lập tức ban thưởng một vị phi tần trong hậu cung của mình cho Vĩnh Gia Đế: “Sau này nàng sẽ hầu hạ chuyện chăn gối cho Hội Kê quận công.”
Vĩnh Gia Đế vui mừng khôn xiết, quỳ gối nói: “Vi thần có diễm phúc, đa tạ long ân của bệ hạ!”