Lâm Diễn khi đi vào gian làm việc tựa hồ như là thay đổi thành một người khác, so với với bộ dáng bình thường hoặc là bộ dáng chăm chỉ làm việc đều không giống.Khóe môi dương lên độ cung nhàn nhạt, thủ pháp nhuần nhuyễn tiến hành từng khâu.
Tách trứng, khuấy trộn…
Động tác mặc dù đơn giản nhưng lại khiến người ta ngoài ý muốn thưởng tâm duyệt mục. [= cảnh đẹp ý vui, vui tai vui mắt]
Không chỉ là hưởng thụ trên vị giác của việc thưởng thức thành phẩm, mà còn là hưởng thụ thị giác trong quá trình chế biến.
Dù độ cong khóe môi không lớn, nhưng Trang Thừa lại có thể cảm nhận được loại tâm tình vui vẻ kia của Lâm Diễn. Cậu rất hưởng thụ quá trình chế biến bánh ngọt mỹ vị.
Trang Thừa cũng mỉm cười.
Đối với việc vừa có thể ngắm mỹ nhân biểu diễn vừa có thể nếm bánh ngọt mỹ nhân làm vì mình, thực sự là một sự kiện vui trong đời.
Cho dù là cách lớp thủy tinh thật dày, Lâm Diễn cũng có thể cảm giác được ánh mắt của người nào đó vẫn luôn dừng lại trên người mình.
Việc này khiến cậu hơi có chút mất tự nhiên.
Thừa dịp lúc lau mồ hôi, Lâm Diễn hung hăng trừng Trang Thừa một cái, lại không ngờ đổi lấy nụ cười càng thêm khuếch trương của đối phương.
Tức đến nỗi mặt cậu đỏ rần.
Lâm Diễn vỗ vỗ gương mặt có chút đỏ của mình, tự nói với bản thân là bởi vì quá nóng nên mới đỏ mặt thôi.
Ê nè chú em điều hòa, lẽ nào chú không thổi khí lạnh mà đổi sang khí nóng rồi sao?
Kem bơ hương trà màu lục nhạt đều bị trét lên khối bánh bông lan cắt thành hình tam giác, sốt sô-cô-la trong túi đặc chế bị tùy ý nặn ra mấy đường nét dài mảnh rơi lên trên bánh kem.
Lâm Diễn dùng kẹp gắp lên cái cuống một quả dâu tây đỏ tươi nhanh chóng lăn một vòng trong cái chén chứa dung dịch sô-cô-la đặt bên cạnh.
Trên quả dâu tây đỏ tươi phủ một lớp dịch sô-cô-la mỏng, rất nhanh đã đông lại.
Cứ như vậy làm thêm hai quả dâu tây sô-cô-la, đều được đặt lên một góc của bánh kem bơ.
Toàn bộ tạo hình đều thưởng tâm duyệt mục.
Bọt bơ trong tay chầm chậm rót vào trong cà phê màu nâu, sau đó tùy theo động tác tay của Lâm Diễn mà dần dần thành hình, một cái đầu phiên bản Q* của Trang Thừa xuất hiện. [đầu phiên bản Q: có thể hiểu như là đầu chibi, hình ảnh vẽ tay, hoạt hình, truyện tranh]
Cho nên không thể không nói Lâm Diễn thật sự là thủ nghệ cao siêu.
Còn Trang Thừa bên này nhìn chăm chăm bàn tay thon dài trắng nõn của Lâm Diễn, suy nghĩ đã sớm chạy rông.
Bàn tay thon dài trắng trẻo thế này, chắc hẳn là thích hợp với đàn dương cầm, hội họa hơn nhỉ? Thế nhưng khi làm bánh ngọt, tựa hồ lại thập phần thưởng tâm duyệt mục ấy chứ.
Ngón tay thế này chắc hẳn là mang nhẫn thế nào cũng đều đẹp mắt.
A, hôn nhân về sau không lo nữa…
Suy nghĩ này có hơi xa, anh xác thực đã chạy rông hơi xa…
Lâm Diễn bưng bánh ngọt và cà phê đi tới trước mặt Trang Thừa đang phát ngốc, bởi vì hai tay đều bưng khay nhỏ nên không cách nào lay tỉnh anh.
Thế là khóe môi Lâm Diễn mang một nụ cười được cho là tà ác, chân cũng thuận lợi mà giẫm lên bàn chân của Trang Thừa, thành công gọi suy nghĩ của ai đó về.
Trang Thừa nhìn dấu chân màu xám trên đôi giày vải trắng của mình, bất đắc dĩ cười khổ, “Trở về em phải giặt giày cho tôi.”
Cúi đầu, nhìn bánh kem khéo léo đặt trước mặt. Cũng tương đối có hứng thú đối với cà phê dùng bọt bơ vẽ ra hình cái đầu bản Q của mình: “Ý, lợi hại quá.”
Trang Thừa câu môi, ngẩng đầu nhìn Lâm Diễn: “Tôi không nỡ uống làm sao giờ.”
Lâm Diễn cho anh một cái liếc mắt: “Anh không uống em uống. Ăn mau, cho anh nếm thử tay nghề của em.”
Trang Thừa móc di động ra, tách tách tách tách chụp vài bức ảnh thức ăn trên bàn, sau đó mỉm cười: “Ừm, vậy tôi bắt đầu đây.”
… (tui sẽ không nói cho mấy bạn ngồi đây là đoạn này bị nhảy đâu) [← lời trong ngoặc đơn là tác giả nhen]
Lúc trở lại thang máy, trong thang máy chỉ có hai người Trang Thừa và Lâm Diễn.
Lâm Diễn còn chưa từ bỏ ý định truy hỏi Trang Thừa bánh kem cùng cà phê capuchino cậu vừa làm mùi vị thế nào, “Này, tên khốn, anh nói mau, bánh kem hồi nãy ăn có ngon hay không? Cà phê thì thế nào?”
Trang Thừa chỉ cười, sau đó nhìn Lâm Diễn tự độc thoại trả lời: “Nhất định là ăn rất ngon rồi, đồ ăn em làm sao có thể không ngon được. Nhất định là anh cái tên khốn này bị chấn kinh nên mới không nói nên lời chứ gì.”
Qua một hồi…
“Ê!! Trang Thừa!! Mau nói coi bánh kem khi nãy mùi vị thế nào hả hả!!!”