Theo bản năng, Trình Vị Vãn run lên, ngay lập tức cô vô thức muốn né tránh.
Hàn Tri Phản không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào, anh vòng tay siết chặt eo cô, ôm cô vào lòng.
Không biết là cô đã trốn ở ban công khóc bao lâu mà quần áo trên người đã lạnh ngắt.
Hàn Tri Phản nhịn không được càng ôm cô chặt hơn.
Cả người cô đờ ra, cứ như là một tảng đá.
Hàn Tri Phản đứng ôm cô trong chốc lát, thấy cô mãi vẫn còn ngơ ngác như người gỗ, hắn giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô, dịu dàng an ủi.
Bị hắn ép buộc ôm vào lòng, tuy cô vẫn cố gắng kháng cự, thế nhưng dần dần động tác của hắn cũng có tác dụng, mặt của cô từ từ dán vào ngực hắn, cả người cô cũng dần thả lỏng.
Nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, nhanh chóng làm ướt một mảng trước ngực hắn.
Tuy khóc đến như vậy nhưng thực ra cô vẫn đang cố kìm nén.
Đôi khi, có những thứ đau đớn càng kìm nén trong lòng thì càng khó có thể trút ra hết. Khóc ra tiếng ngược lại chính là cách tốt nhất để giảm bớt những khổ sở đó.
Yết hầu Hàn Tri Phản chuyển động, hắn cúi đầu nói với Trình Vị Vãn đang ở trong vòng tay mình: “Muốn khóc thì khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút…”
Trình Vị Vãn không biết lại sao khi nghe Hàn Tri Phản nói, cô lại cảm thấy rất uất ức, nước mắt càng trào ra dữ dội, nhưng cô vẫn mím chặt môi như trước, không dám để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hàn Tri Phản lại mở miệng: “Không có chuyện gì nữa đâu, khóc ra sẽ tốt…”
Cả người Trình Vị Vãn càng run rẩy dữ dội hơn, cô mím chặt môi, tiếng khóc đứt quãng vang lên.
Hàn Tri Phản không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Vị Vãn, chính hắn cũng không phát giác được bản thân càng lúc càng dịu dàng hơn.
Từng cái vỗ vai dịu dàng của hắn dường như vỗ vào tim Trình Vị Vãn, khiến cho cô kìm nén không được những cảm xúc trong lòng, tựa như dây cung đang căng lên bỗng dưng bị đứt, cô úp mặt vào ngực hắn, hai vai run lên từng hồi, nức nở khóc thành tiếng.
Cô khóc thật lâu, hắn cũng đứng ôm cô thật lâu.
Đến khi cô ngừng khóc, Hàn Tri Phản vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô như cũ.
Thời gian trôi qua từng chút một, không biết đã bao lâu, chân Hàn Tri Phản cũng đã run lên, hắn cúi đầu nhìn người đang úp mặt vào ngực mình.
Có lẽ là do khóc một trận, cho nên cơ thể mệt mỏi vì áp lực đè nén trong đầu dạo gần đây của cô cũng được giải tỏa. Khóc quá lâu, cơ thể tiêu hao quá nhiều thể lực khiến cho cô thật sự mệt mỏi, dựa vào ngực hắn mà thiếp đi lúc nào không hay.
Hàn Tri Phản không đánh thức Trình Vị Vãn mà ôm cô quay về phòng.
Đặt Trình Vị Vãn lên giường, lúc đắp chăn cho cô Hàn Tri Phản trông thấy mắt cô sưng to, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt.
Do dự một lát, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô.
Cô ngủ rất say nên không hề phát hiện động tác của hắn.
Chăm chú nhìn Trình Vị Vãn đang ngủ say trong chốc lát, sau đó Hàn Tri Phản mới cúi đầu nhìn đầu ngón tay ươn ướt của mình.
Sao hắn lại ôm cô ta? Còn kiên nhẫn ở bên cạnh cô ta, thậm chí còn giúp cô ta lau nước mắt…
Lúc trước, những chuyện như thế này vốn dĩ chỉ để khiến cô mắc câu, lừa cô yêu hắn nên hắn mới làm…
Hàn Tri Phản suy nghĩ hồi lâu, hắn cho rằng có lẽ là lúc vừa quay lại, thấy cô quá đáng thương, cho nên hắn mới nhịn không được mà làm ra những chuyện như vậy… Hành động của hắn không chỉ đối với riêng cô, nếu thấy những người khác rơi vào tình trạng đáng thương giống cô, thì có lẽ hắn cũng sẽ làm vậy. Là như thế, đúng, nhất định là như thế…