Lâm Sinh vừa nãy còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nghe thấy vậy lập tức tỉnh táo lại, hắn ngồi bật dậy: “Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng à?”
Theo sau tiếng của Lâm Sinh, Hàn Tri Phản nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt ở đầu dây bên kia truyền tới.
Hàn Tri Phản bị câu hỏi đầy lo lắng của Lâm Sinh làm cho ngớ ngẩn, qua một lúc lâu, hắn mới chậm chạp hiểu ra, hình như biểu hiện lúc nãy của mình quá gấp gáp nên mới khiến Lâm Sinh có phản ứng như thế này…
Sự nhận thức này dâng lên trong lòng Hàn Tri Phản, hắn phát hiện ra tim mình đập rất nhanh, những ngón tay đang cầm ống nghe hơi run.
Vậy là hắn… Đang sợ hãi, đang hoang mang… Là vì Trình Vị Vãn, hắn mới sợ hãi, mới hoang mang…
Hắn sợ cô thật sự đã xảy ra chuyện gì không may…
Hắn lại sợ cô thật sự xảy ra chuyện gì không may sao…
Hàn Tri Phản cứ như bị người ta lấy côn gõ lên đầu vậy, não hắn lập tức trống rỗng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” - Lâm Sinh mặc quần áo xong, lấy chìa khoá chuẩn bị ra khỏi nhà, thấy ở đầu dây bên kia, Hàn Tri Phản từ đầu đến cuối đều không trả lời, nhịn không được nên lên tiếng thúc.
----
Hàn Tri Phản vốn không nghe thấy lời mà Lâm Sinh nói, tâm tư của hắn vẫn dừng lại trong sự nhận thức lúc nãy.
Lâm Sinh nghĩ rằng Hàn Tri Phản nhất thời không biết nói từ đâu, hắn tiếp tục nói: “Tôi lập tức đến bãi xe, anh đang ở nhà đúng không? Bây giờ tôi qua chỗ anh, chúng ta gặp nhau rồi nói…”
Ra khỏi thang máy, vội chạy tới trước bãi xe, Lâm Sinh mở cửa xe ngồi vào trong, hắn vừa khởi động xe, vừa nói tiếp: “… Tôi phải lái xe, không nói chuyện với anh nữa, lát gặp.”
Nói xong, Lâm Sinh không đợi Hàn Tri Phản trả lời, liền cúp máy, ném điện thoại sang ghế ngồi bên cạnh, đạp ga, chạy đi rất nhanh.
Tiếng điện thoại tút tút tút vang lên bên tai của Hàn Tri Phản rất lâu, hắn mới nhận ra Lâm Sinh đã cúp máy rồi.
Bỏ ống nghe của điện thoại xuống, hắn không để ý tới quản gia đang đứng bên cạnh, mất hồn lùi về sau hai bước, ngã xuống sofa.
Hắn thật sự sợ cô xảy ra chuyện không may… Hơn nữa sự sợ hãi này, trước giờ chưa từng có…
Tại sao hắn lại sợ như vậy chứ?
Đáp án lập tức hiện ra, nhưng Hàn Tri Phản lại không dám đối diện.
Quản gia phát hiện ra Hàn Tri Phản có gì đó kì lạ, mặc dù bà đứng im, cậu Hàn gọi điện thoại cho cậu Lâm, trong điện thoại không nói gì cả, nhưng sao lại trở nên như vậy, bà lên tiếng quan tâm Hàn Tri Phản: “Cậu Hàn, cậu vẫn ổn chứ?”
Hàn Tri Phản không động đậy, ngồi dựa vào sofa, nhìn chằm chằm vào chùm đèn treo trên trần nhà, không phản ứng gì.
Quản gia lo lắng, nhịn không được, định lên tiếng hỏi tiếp, nhưng chưa kịp nói ra thì ngoài cửa phòng có tiếng động.
Quản gia vội dừng những lời định nói lại, chạy ra cửa, vừa tới cửa thì cửa đã bị đẩy ra, Trình Vị Vãn mất tích, hơn nửa đêm rồi bỗng đi vào.
“Cô Trình, cuối cùng cô cũng về rồi?” - Quản gia vô cùng mừng rỡ đón Trình Vị Vãn: “Cô Trình, cô đã đi đâu vậy? Gọi điện cũng không nghe máy, thật sự khiến tôi lo lắng có chuyện xấu…”
Quản gia vừa càm ràm, vừa giúp Trình Vị Vãn lấy dép.
Đợi Trình Vị Vãn thay dép xong, quản gia đi cùng Trình Vị Vãn đi lên phòng, vừa đi vừa nói: “Cô Trình, cô ăn chút gì nha? Cô đói không, bây giờ có cần tôi nấu ít đồ ăn cho cô không?”
Từ lúc vào nhà, Trình Vị Vãn luôn cúi đầu xuống, nghe quản gia hỏi, cô lắc lắc đầu.
Cô định nói “Không cần đâu”, nhưng ba chữ này chưa kịp nói ra thì nhìn thấy Hàn Tri Phản đang ngồi trên sofa.