Nhân vật “Tiểu Cửu” cô sẽ không giữ nổi … Nghĩ đến đây, biểu tình của Qúy Ức bỗng nhiên đình trệ.
Trên thế giới này, người mà kiêng kị cô có được vai “Tiểu Cửu”? Chỉ có Thiên Ca ….
Hai người thanh niên trẻ tuổi kia rõ ràng là đang đợi cô, ra khỏi cổng trường có nhiều đường như vậy, bọn họ làm sao lại biết được cô sẽ đi đường tắt phía sau vườn trường?
Khẳng định là có người báo tin cho bọn họ, hơn nữa người báo tin cho bọn họ nhất định là người hiểu rất rõ cô.
Nhưng Thiên Ca đã ba năm không có liên lạc với cô, cho nên người này là …… Sự nghi hoặc vừa nổi lên trong lòng, Qúy Ức liền nhớ tới chuyện hôm qua Lâm Nhã đột nhiên trở về ký túc xá, tức khắc đáy mắt của Qúy Ức liền hiện lên một mảnh lạnh lùng.
Nguyên lai bây giờ cô bị nhốt ở chỗ này là do Thiên Ca và Lâm Nhã đã lên kịch bản sẵn, mục đích chính là không để cho cô đạt được vai diễn “Tiểu Cửu”!
Nghĩ đến đây, Qúy Ức liền nhìn xung quanh phòng học, đối diện với cửa sổ chính là vách tường nên chắc chắc sẽ không có người qua lại, cho dù cô có chạy tới trước cửa sổ kêu cứu thì cũng sẽ không có ai biết. Mà cửa lại bị khóa ở bên ngoài nên cô cũng không thể mở ra, huống chi khu này đã bị bỏ hoang nhiều năm, bình thường căn bản không có khả năng có người đi vào nơi này ….
Không thể không thừa nhận, chiêu này của bọn họ cũng đủ tàn nhẫn cùng ngoan độc, đã ra tay thì sẽ không chừa lại bất cứ cơ hội nào để cô chạy thoát.
Khóe môi của Qúy Ức mấp máy lên xuống.
Cho dù bọn họ tính toán rất tốt nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng nhận thua, cô cũng không thể sợ hãi, không thể vì bị cô lập mà tuyệt vọng.
Nếu cô không tranh thủ thời gian thì ý đồ của Thiên Ca sẽ thành công, chỉ cần cô không buông tay thì sẽ luôn có hy vọng!
Nếu như không thể cầu cứu thì chỉ còn cách dựa vào chính mình.
Qúy Ức cúi đầu nhìn đôi tay của mình đang bị trói, không chút do dự liền nâng tay lên cọ đi cọ lại vào mép ghế.
Dây thừng thô ráp di chuyển lên xuống làm đau tay của Qúy Ức, da thịt trắng nõn rất nhanh liền bị rách da chảy máu, nhưng cô lại không có dấu hiệu dừng lại, chỉ cắn răng chịu đựng đau đớn, tiếp tục ma sát dây thừng.
………….
Hai tháng này, Hạ Qúy Thần tuy rằng đều ở trong đoàn phim “Vương thành” nhưng nhờ Đường Họa Họa mà hắn đều nắm rõ động thái hàng ngày của Qúy Ức.
Trước khi Qúy Ức đến chỗ của đoàn phim “Vương thành”, vào đúng 9 giờ rưỡi, tối nào hắn cũng nhận được tin nhắn của Đường Họa Họa.
“Hạ học trưởng, hôm nay không có tiết nên cả ngày Tiểu Ức đều ở trong ký túc xá không có ra ngoài, 9 giờ tối cậu ấy đã đi ngủ, hình như cậu ấy đặt báo thức lúc 5 giờ sáng, nói muốn dậy sớm để đến đoàn làm phim”.
Từ đại học B điện ảnh đến phim trường, nếu như không bị kẹt xe thì chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Giao thông ở Bắc Kinh vào lúc sáng sớm thông thuận vô cùng, nếu buổi sáng mà 5 giờ Qúy Ức đã rời giường thì khoảng 6 giờ rưỡi cô ấy sẽ tới phim trường.