Hạ Qúy Thần đang lau tay, nghe Qúy Ức nói vậy thì động tác dừng lại một chút, ngay sau đó liền rũ mi mắt.
Không biết có phải là do Qúy Ức ảo giác hay không mà cô cảm thấy không khí trong phòng ăn rõ ràng nặng nề hơn lúc nãy.
Cô nhìn trộm Hạ Qúy Thần, nghĩ rằng hắn mất hứng, ai ngờ chỉ qua ba giây đồng hồ, hắn liền đặt khăn ướt ở trong tay xuống, sau đó nâng mí mắt lên, nhìn về phía cô rồi “Ừ” một tiếng.
Quý Ức vốn đang khẩn trương, trong nháy mắt sự khẩn trương đều tan biến hết, cô hướng về phía Hạ Qúy Thần cười dịu dàng, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói lời từ biệt thì điện thoại di động bị Hạ Qúy Thần tùy tiện đặt ở trên bàn vang lên.
Hắn hạ mi mắt, quét qua màn hình di động, theo sau liền ra dấu cho Qúy Ức chờ một chút, sau đó mới cầm lấy di động, vừa nghe vừa đi ra khỏi phòng ăn.
Hạ Qúy Thần giống như lúc nãy, ra ban công nghe điện thoại, hắn nói rất nhỏ, Qúy Ức ở trong phòng ăn chỉ có thể nghe lọt vài chỗ, nhưng cũng không rõ lắm nội dung nói chuyện của Hạ Qúy Thần.
Hạ Qúy Thần nhận điện thoại được vài phút, âm thanh của hắn bỗng lớn hơn rất nhiều, ngữ khí cũng trở nên sắc bén: “Ông ta nghĩ mình là ai! Muốn cô ấy tự mình tới cửa xin lỗi sao? Nằm mơ đi! Cậu nói lại với ông ta, hỏi xem có phải ông ta muốn tìm chỗ chết hay không!”.
Thím Trương đang dọn bàn ăn, bỗng nhiên nghe thấy Hạ Qúy Thần rống lên, cả người liền bị dọa, đầu ngón tay cầm đũa cũng buông lỏng khiến mấy chiếc đũa rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang liên tiếp.
Âm thanh tức giận của Hạ Qúy Thần lại vang lên: “Tôi nói cho cậu biết, không có cửa chính là không có cửa! Tưởng lấy chuyện này uy hiếp được tôi sao? Hòa giải cùng ông ta? Từ nhỏ đến lớn, thứ tôi không sợ nhất chính là uy hiếp! Chỉ bằng ông ta? Không xứng!”.
Nói xong Hạ Qúy Thần liền cúp điện thoại, cầm điện thoại ném sang một bên, sau đó trở lại phòng ăn.
Bởi vì vừa mới tức giận, cho nên lúc Hạ Qúy Thần xuất hiện ở trước bàn ăn sắc mặt cũng không được tốt, nhưng âm thanh mở miệng nói chuyện với Qúy Ức cũng còn xem như là bình thường: “Vừa nãy cô định nói cái gì?”.
Qúy Ức vốn dĩ muốn nói tạm biệt, nhưng sau khi nghe Hạ Qúy Thần hỏi, lại sửa lại: “Anh … gặp chuyện gì phiền toái sao?”.
Hạ Qúy Thần đại khái là không có nghĩ tới Qúy Ức sẽ hỏi hắn vấn đề này, cho nên ánh mắt đang nhìn Qúy Ức liền xoẹt qua tia kinh ngạc. Lúc này, hắn tinh tường cảm giác được đáy lòng của mình đang tràn ra cảm xúc quay cuồng cùng kinh hỉ.
Cô … Thuận miệng hỏi, có tính là đang quan tâm không?.
Qúy Ức thấy Hạ Qúy Thần không có nói chuyện, lại lên tiếng, đem suy đoán của mình nói ra: “Có phải hay không cùng ….”
Qúy Ức vốn định nói “tôi”, nhưng lời vừa đến miệng cô lại ngừng lại.
Cứ cho là hắn giúp cô, nhưng ở trong lòng hắn, cô chưa chắc đã có trọng lượng như vậy đi.
Qúy Ức mím môi, sửa miệng nói: “…….. Lâm tổng có quan hệ?”.
“Không phải!” Hạ Qúy Thần cơ hồ không có chút do dự liền phủ nhận suy đoán của Qúy Ức.
Hắn ý thức được mình quá dứt khoát, qua hai giây lại giải thích: “Bên trong công ty xuất hiện vài việc nhỏ”.
“Ồ”. Qúy Ức không có nói gì nữa, cô chỉ chỉ ngoài cửa: “Quấy rầy anh lâu như vậy, tôi cũng nên đi rồi.”.
Hạ Qúy Thần thản nhiên đứng tại chỗ, hắn cũng không có giữ cô lại, chỉ “ừ” một tiếng rồi nhìn về phía Thím Trương.
Thím Trương hiểu ánh mắt của Hạ Qúy Thần, vội vàng buông đồ ở trong tay xuống rồi tiễn Qúy Ức ra cửa.
…………………………
Lịch trình quay của “Tam Thiên Si” vẫn chưa được quyết định, do đó Qúy Ức trở lại trường học, tiếp tục sinh hoạt như bình thường.
Đại học B điện ảnh lớn như vậy, Qúy Ức lâu lâu cũng có tiết học cùng với lớp đạo diễn, nhưng cô lại không có gặp Hạ Qúy Thần.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, đảo mắt liền hết một học kỳ.
Bởi vì thức đêm để xem phim truyền hình nên chủ nhật hôm nay Qúy Ức thức dậy rất muộn, cô vừa mới ngồi dậy, Đường Họa Họa đang ngồi ở trước máy tính bùm bùm đánh chữ liền quay đầu, hướng về phía cô kích động mở miệng.