Quý Ức lập tức phản xạ có điều kiện quay sang hướng có tiếng động mạnh. Chẳng biết lúc nào ở bên người cô có một chiếc xe Audi đỗ lại.
Quý Ức rất sợ mẹ cô thật sự gọi cho mẹ của Hạ Quý Thần, một mặt đối với mẹ cô bên kia điện thoại hết sức nhấn mạnh, một mặt lại hết sức tò mò nhìn hướng vào chiếc xe Audi: “Mẹ! Con là nghiêm túc! Mẹ muốn con cùng ai ở chung một chỗ cũng được, nhưng người đó tuyệt đối không thể là Hạ Quý Thần.”
Tầm mắt của Quý Ức vừa mới tiếp xúc được với bóng người ngồi ở ghế lái xe, cô ngay cả nam hay nữ còn chưa kịp nhận ra, người trong xe đã đạp mạnh chân ga, xe liền lao nhanh ra ngoài, mang theo một trận gió gào thét. Chiếc xe lao quá nhanh làm cô giật mình kinh hãi phải lùi lại hai bước.
Chiếc xe Audi chạy với tốc độ rất nhanh, cô ngay cả biển số xe cũng nhìn không rõ, chiếc xe liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Không biết có phải là Quý Ức bị ảo giác hay không, cô cảm thấy chiếc xe Audi này mang cho cô cảm giác có chút quen thuộc….
Quý Ức nhìu đôi lông mày một cái, trong chốc lát không nhớ nổi vì sao lại nổi lên cảm giác quen thuộc này.
Trong điện thoại, mẹ cô ở đầu dây bên kia nói chuyện rất lâu mà không có người đáp lại liền cất cao giọng: “Tiểu Ức!?”
Quý Ức vội đem tinh thần kéo trở về, cùng mẹ nói chuyên thêm một lúc rồi mới cúp điện thoại.
Ngồi trên xe, nhìn xuyên qua ô cửa sổ, cảnh đêm sáng chói không ngừng lướt qua. Quý Ức bỗng nhiên cảnh giác, chiếc xe Audi kia mang cho cô cảm giác giống với 4 năm trước đây. Một đêm hôm đó, cô tỏ tình với Hạ Quý Thần, lúc thiếu niên đem cô ép chặt vào bức tường trong con hẻm nhỏ tạo ra loại khí thế có chút giống như lúc xe phóng nhanh ra ngoài..
…
Chiếc xe Audi chạy tốc độ cao đi được rất xa rồi mới thắng gấp, dừng lại ở ven đường.
Đường đối diện, một chiếc xe ô tô mở đèn lớn, ánh sáng chói mắt vừa vặn chiếu qua kính chắn gió của chiếc xa Audi, chiếu sáng khuôn mặt của Hạ Quý Thần.
Trên mặt hắn không có thể hiện rõ cảm xúc gì, lẳng lặng dựa vào xe, nhìn thẳng về đường phố phía trước, ánh mắt rất lạnh nhạt, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó hoặc cũng có thể là không hề suy nghĩ gì cả.
Không biết qua bao lâu, trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Hạ Quý Thần móc điện thoại ra nhìn qua màn hình, khi nhìn thấy hai chữ “Lâm Nhã” ánh mắt của hắn lóe lên một tia không kiên nhẫn.
Chuông điện thoại vang mãi không ngừng, hắn nhíu đôi lông mày lại, cuối cùng vẫn là nhẫn nại nghe máy: “Bạn học Lâm, có chuyện gì vậy?”
…..
Cúp điện thoại Hạ Quý Thần tiếp tục ngồi trong xe một lúc, sau đó nhẹ đạp chân ga, thuần thục lái xe, tốc độ chậm rãi đều đặn lần nữa lên đường.
Vài người Lâm Nhã còn chưa có về, trong kí túc xã một mảnh tối đen.
Quý Ức bật đèn lên trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Tắm xong, Quý Ức liếc nhìn lên đồng hồ, vừa vặn đúng 9 giờ tối, cầm quyển sách buổi chiều chưa đọc xong bò lên giường tiếp tục đọc tiếp.
Tại thời điểm Quý Ức đang mê mẩn, “đinh linh đinh linh” tiếng chuông điện thoại cố định của kí túc xã vang lên.
Trong kí túc xã, mỗi người có một cái điện thoại di động, điện thoại cố định chỉ là trưng bày. Nếu Quý Ức nhớ không nhầm thì điện thoại cố định của kí túc xã hơn nửa năm chưa có ai dùng. Thật kì quái, Quý Ức vừa nghĩ vừa bỏ sách xuống leo ra khỏi giường.
Lúc cô đọc sách có nhét vào trong miệng một nắm kẹo vừng, cho đến thời điểm cô nghe điện thoại, miệng nhai kẹo không thể nào phát ra âm thanh.
Đầu điện thoại bên kia đợi một lúc không nghe thấy âm thanh nói chuyện, chủ động lên tiếng: “Alo”.
Quý Ức đang nhai, chợt ngừng lại, cô nắm chặt ống nghe, đầu ngón tay hơi tê tê. Giọng nói này cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra. Chẳng qua là Hạ Quý Thần vì sao phải gọi điện đến điện thoại cố định nhà trọ của cô.
Đầu điện thoại bên kia, Hạ Quý Thần vẫn thấy không có người đáp lại, lại “Alo” một tiếng nữa.