Hạ Quý Thần gọi điện thoại tới, tám phần mười là vì Lâm Nhã đi. Chẳng lẽ điện thoại của Lâm Nhã hết pin, hắn không liên lạc được cho nên hắn mới gọi điện thoại đến nhà trọ để tìm Lâm Nhã?
Quý Ức khẽ nhấp khóe môi một cái, thật nhẹ nhàng mở miệng hỏi: ” Xin hỏi anh là tìm Lâm Nhã sao?”
Đầu điện thoại bên kia không có âm thanh.
Hạ Quý Thần có phải vì nghe được người đang trả lời điện thoại là cô cho nên mới không muốn nói chuyện sao?
Quý Ức đợi ước chừng được một phút, lại bình tĩnh mở miệng lần nữa: “Lâm Nhã hiện giờ không có ở đây, đợi cô ấy về tôi sẽ nhắn cô ấy liên lạc lại với anh, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi trước hết….?”
“Cúp” hai chữ này Quý Ức còn chưa kịp nói ra thì điện thoại bên kia Hạ Quý Thần đã cắt đứt, đáp lại cô là một loạt âm thanh báo bận.
Thẳng đến thời điểm khi Quý Ức đã ngủ, Lâm Nhã, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa mới trở về nhà trọ.
Bị đánh thức, tựa chưa tỉnh hẳn, Quý Ức ngồi dậy từ trên giường, âm thanh có chút lười biếng hỏi: “Tiểu Nhã, điện thoại của cậu buổi tối hết pin rồi sao?”
“Không có hết pin mà, sao vậy?”
“Buổi tối…” Quý Ức cố gắng đem cái tên “Hạ Quý Thần” đã nói đến bên mép nuốt xuống đổi thành…”Bạn trai cậu có gọi đến điện thoại cố định của phòng kí túc xã chúng ta tới tìm.”
“Anh Hạ sao?” Lâm Nhã hỏi ngược lại.
– “Ừ”
Nghe hai người đối thoại, Bạc Hà thuận tay nhấn một cái trên điện thoại cố định, kiểm tra các số vừa gọi mà điện thoại ghi chép: “Ồ! Là 10 giờ tối, lúc đó Hạ Quý Thần không phải đang ngồi cùng một chỗ với chúng ta sao?”
Lâm Nhã đang cột tóc, nghe vậy động tác liền ngừng một chút.
Hạ Quý Thần vốn là có hẹn cùng cô ta tham gia tụ họp ngoài trời. Nhưng vừa đến địa điểm tụ họp, anh ấy để Bạc Hà và Đường Họa Họa đi ra, liền xe cũng không xuống nói có chuyện khác phải làm, đi trước một chút.
Buổi tối cô gọi điện thoại cho anh ấy, hỏi mấy giờ đến, anh ấy nói chờ một chút, kết quả cái chờ một chút của anh chính là đến tận 10 giờ tối mới xuất hiện.
Cô ta quấn lấy anh, nói rất nhiều, nhưng anh ấy đều không trả lời.
Tự nhiên là đáy lòng của cô ta có chút không vui, cuối cùng dứt khoát cũng trầm mặc đi theo sau Hạ Quý Thần, kết quả anh ấy lại chủ động nói chuyện, hỏi cô ta số điện thoại kí túc xã là bao nhiêu.
Hạ Quý Thần có số điện thoại di động của cô ta, vậy lấy số điện thoại phòng kí túc xã để làm gì?
Cô ta hiếu kỳ, lại sợ chọc cho anh phiền chán, không dám hỏi nhiều, liền ngoan ngoãn đọc số điện thoại cho anh ấy.
Ai ngờ vừa xoay người lại anh ấy đã gọi vào số điện thoại cố định của kí túc xã của cô ta.
Cô ta đang ngồi bên cạnh anh, khẳng định anh ấy không phải gọi điện thoại đến tìm cô ta. Trong phòng chỉ có 4 người, 3 người đang có mặt tụ họp ở đây, vậy chỉ còn có Quý Ức mà thôi.
Lâm Nhã tay nắm tóc để cột không tự chủ được gia tăng thêm khí lực, nhưng trong miệng cô ta phát ra âm thanh lại giống như gấm, ôn nhu mềm mại: “Buổi tối anh Hạ có xin tôi số điện thoại cố định của phòng chúng ta. Tôi cầm điện thoại của anh ấy, cố ý đùa giỡn, đổi số điện thoại cố định nhà anh Hạ thành số điện thoại cố định của phòng chúng ta, anh Hạ muốn gọi vào số điện thoại nhà anh ấy nên kết quả là anh ấy gọi nhầm rồi!”
“Hóa ra là như vậy…” Bạc Hà và Đường Họa Họa thu hồi nghi hoặc, đều đi rửa mặt.
Chỉ mỗi Quý Ức, lại nằm trên giường nhắm hai mắt lại, trông có vẻ như không quan tâm lắm.
Lâm Nhã đứng tại chỗ một lúc lâu, mới nắm dây chun buộc tóc trên đầu thật chặt, sau đó quay đầu lại, hướng về phía giường Quý Ức.
Lâm Nhã nhìn chằm chằm vào Quý Ức hiện đã ngủ say một lúc thật lâu, không chớp mắt, mới cầm nước tẩy trang trên bàn đi vào phòng vệ sinh.