“Ờ”. Qúy Ức giả vờ bày ra bộ dáng say khướt, mở miệng lên tiếng, thất tha thất thểu đi tới phía trước hai bước, sau đó mới chậm chạp xoay người, đi về hướng mà người phục vụ chỉ.Lúc cô vừa đi đến chỗ người phục vụ, liền giả thành bộ dáng đi đứng không ổn định, cố ý ngã về phía người phục vụ.
Qúy Ức thấy người phục vụ tay mắt lanh lẹ đỡ mình, liền to gan lớn mật dựa hẳn vào trênngười của anh ta.“Tiểu thư, cô có khỏe không?”.Qúy Ức nghe thấy người phục vụ quan tâm dò hỏi, liền giả vờ khó chịu, ý thức mơ hồ dựa vào bả vai của người phục vụ, không hé răng nửa lời.“Tiểu thư, tiểu thư?”
Người phục vụ lại mở miệng.Người phục vụ hô vài câu nhưng vẫn không thấy Qúy Ức trả lời, lúc này liền nhìn về phía nhân vật chính của bữa tiệc tối nay – Lâm Chính Ích, sau đó lên tiếng: “Lâm tổng, vịtiểu thư này hình như uống hơi nhiều, ngài có cần tôi dìu cô ấy đi nghỉ hay không?”.
Cảnh tượng nãy giờ đều bị Lâm Chính Ích thu hết vào mắt, khi ông ta nghe được người phục vụ nói những lời này liền đứng dậy, đi tới trước mặt Qúy Ức, vươn tay đỡ lấy cô: “Cô không cần phải xen vào, tôi tự đưa cô ấy đi nghỉ ngơi”.Vì muốn diễn vai say rượu thật hoàn mỹ nên Qúy Ức không có né tránh bàn tay đang đặt trên eo cô của Lâm Chính Ích, đáy lòng đè chặt cảm giác ghê tởm cùng phản cảm, trên mặt nỗ lực thể hiện biểu tình mê li, lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm câu: “Đau đầu quá …”Nghe được âm thanh của Qúy Ức, Lâm Chính Ích lập tức ôm cô hướng về phía cửa phòng bao mà đi, vừa đi ông ta vừa còn mở miệng nói những lời ái muội: “Đợi chút nữa cô còn chưa có hôn mê, tôi cam đoan cô sẽ rất thoải mái”.Lời của ông ta vừa nói ra, liền chọc cho mọi người ở trong phòng cười hi hi ha ha ra tiếng.
Qúy Ức suýt trước nữa vì những tiếng cười không có ý tốt này mà phun hết rượu ở trong bụng ra, cô nỗ lực ổn định chính mình, miễn cưỡng không khiến mình lộ ra sơ hở, tùy ý Lâm Chính Ích dìu cô rời đi, đi theo phía sau người phục vụ ra khỏi phòng.
Dọc theo hành lang cổ điển mà phong nhã, người phục vụ dẫn Qúy Ức cùng Lâm Chính Ích đi bộ khoảng năm phút đồng hồ mới dừng lại trước mặt căn phòng, sau đó đẩy cửa ra:“Lâm tổng, xin hỏi ngài có muốn chuẩn bị canh giải rượu cho vị tiểu thư này không?”.“Không cần”. Lâm Chính Ích trả lời xong, liền vội vàng ôm lấy Qúy Ức vào trong phòng:“Đem cửa đóng lại”.“Vâng, Lâm tổng”. Người phục vụ cung kính đáp lại, sau đó liền vang lên tiếng đóng cửa.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Chính Ích liền gấp gáp ôm Qúy Ức vào trong ngực, vừacúi đầu gặm cắn cần cổ lõa lồ ra bên ngoài vừa sờ soạng lưng của cô.Đáy lòng của Qúy Ức liền hoảng loạn, cô phản xạ có điều kiện, dùng sức đẩy Lâm Chính Ích ra, tránh thoát khỏi sự ôm ấp của ông ta, sau đó liền lui lại vài bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.Không phải nữ nhân này đã say mềm như nước rồi sao, như thế nào lại bỗng nhiên có sức lực lớn như vậy?Lâm Chính Ích trố mắt một cái, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Ức.
Trong phòng chỉ còn hai người, Qúy Ức cũng thu hồi bộ dáng giả vờ say rượu, lúc cô tiếpxúc với ánh mắt buồn bực của Lâm Chính Ích, liền thản nhiên cho ông ta đáp án: “Lâm tổng, thật xin lỗi, đã dùng cách này để lừa ngài cùng tôi ở một chỗ”.“Tôi tới tìm ngài chính là muốn xin lỗi, tôi hy vọng sau khi tôi tới xin lỗi thì sẽ được ngàitha thứ, cũng hy vọng ngài suy xét đầu tư cho “Tam thiên si” một lần nữa …”.Lâm Chính Ích đã hoàn toàn hiểu được mình bị người phụ nữ này lừa, không chờ Qúy Ứcnói xong liền đã mở miệng: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, bất quá tôi không thích xin lỗi bằng miệng, phải xin lỗi bằng hành động thì mới được”