Nói xong Lâm Chính Ích liền nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó giống như là nghĩ đếnmột biện pháp rất tốt, tiếp tục mở miệng nói: “Thế này đi, cô ở trên giường xin lỗi cho tôivừa lòng, tôi liền suy xét đầu tư cho “Tam thiên si” một lần nữa”
.Ấn đường của Qúy Ức hung hăng nhăn lại, đáy mắt hiện lên sự chán ghét.Lâm Chính Ích nhìn thấy rõ ràng biểu hiện của Qúy Ức, ánh mắt mang theo sắc dục quét một vòng người của cô từ trên xuống dưới, cũng không đợi cô mở miệng liền nhấc bước chân hướng về phía cô, sau đó lại nói: “Trừ bỏ cách này, những cách khác đều không cần bàn nữa”.“Đương nhiên, nếu bây giờ cô muốn cự tuyệt thì cũng không còn kịp!”.
Lâm Chính Ích đứng trước mặt Qúy Ức, vươn tay dùng sức bóp chặt eo của cô, đem thân thể của cô dán chặt lên người của mình: “Đây không phải là khách sạn Bắc Kinh lần trước, ở đây cũng không có Hạ Qúy Thần, giờ cô ở trong tay tôi, muốn cũng được, khôngmuốn cũng phải muốn!”.“Tôi khuyên cô tốt nhất nên biết thức thời, ngoan ngoãn chơi cùng tôi, nếu tôi cao hứng, tôi chẳng những đầu tư cho “Tam thiên si”, còn có thể cho cô nhiều vai diễn khác nữa!”.“Còn nếu cô bắt buộc khiến tôi phải cưỡng gian, cho dù thân thể tôi cảm thấy thoải mái nhưng lòng tôi khó chịu thì cô đừng mơ tưởng chiếm được cái gì tốt ở chỗ này, đến lúc đó cô chính là “vừa mất phu nhân lại thiệt quân”!”.*Vừa mất phu nhân lại thiệt quân: Là một vế trong câu “Chu Lang diệu kế yên thiên hạ/ Vừa mất phu nhân lại thiệt quân” mà Gia Cát Lượng (trong Tam quốc diễn nghĩa) dùng để đối phó Chu Du. Trong hoàn cảnh này có thể hiểu là không biết thức thời thì sẽ mất cảchì lẫn chài.Nói xong Lâm Chính Ích liền lấy tay còn lại bóp cằm của Qúy Ức, đem mặt cô hơi nâng lên, cúi đầu hướng về phía bờ môi của cô.Quý Ức liều mạng muốn tránh thoát, nhưng bởi vì cô uống cũng hơi nhiều rượu nên sức lực không lớn.
Cô cảm giác được Lâm Chính Ích sắp chạm vào môi của mình, cách môi của cô càng ngày càng gần, thậm chí cô còn nghe thấy hơi thở trong miệng của ông ta.Cô đè chặt cảm giác muốn nôn mửa, không hề nghĩ ngợi liền nghiêng đầu né tránh môi của Lâm Chính Ích.
Lâm Chính Ích thất bại, liền nheo nheo mắt, trên mặt rõ ràng hiện lên sự khó chịu.Đại khái ông ta cũng lười nhiều lời với Qúy Ức, trực tiếp dùng sức đẩy cô đến vách tường, sau đó cúi đầu cắn cần cổ trắng nõn của cô.Quý Ức ra sức giãy giụa rất nhiều lần, cảm thấy mình không có cách nào để chạy thoát liền nâng tay lên, bắt đầu tìm đồ ở trong túi.Lâm Chính Ích thấy Qúy Ức không kháng cự, nghĩ rằng cô đã thuận theo, cả người liền trở nên vô cùng hưng phấn, bắt đầu vừa cởi quần áo của Qúy Ức vừa dùng thân thể cọ lênngười của cô.
Cúc áo trước ngực Qúy Ức bị cởi bỏ, Lâm Chính Ích nhìn thấy da thịt trắng nõn trước ngực, lập tức cúi đầu muốn hôn lên, chỉ là môi của ông ta còn chưa có đụng tới ngực của Qúy Ức, bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh của chính mình: “Không thấy cô thì tôi cũng quên mất, thấy cô tôi mới nhớ tới, Tiểu Ức, bây giờ cô có thời gian không? Tôi với cô cùng nhau thảo luận kịch bản của “Tam thiên si” một chút”.Cả người Lâm Chính Ích bỗng nhiên cứng đờ, qua một lát ông ta mới kịp phản ứng lại, Qúy Ức đang bật máy ghi âm bên tai ông ta.Máy ghi âm vẫn còn tiếp tục phát ra lời của ông ta: “Tiểu Ức, tôi xem qua tư liệu, thấy ghi là cô đang học tại đại học B điện ảnh đúng không?”.“Tôi còn nghe nói, ở đại học B điện ảnh của các cô có rất nhiều nữ nhân hầu ngủ? Có phải hay không?”.“ ….. Tôi khuyên cô nên thành thành thật thật để cho tôi chơi …. Đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Nếu cô rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, tôi đây liền không kháchkhí nữa!”.( Bây giờ Qúy Ức ngả bài với Lâm Chính Ích nên mình sẽ để xưng hô là tôi – ông chứ không như bên trên là tôi – ngài nữa nha!)Ghi âm kết thúc, Lâm Chính Ích còn chưa có hoàn toàn hồi phục tinh thần, âm thanh của Qúy Ức đã truyền tới: “Lâm tổng, ghi âm này ông hẳn là rất quen thuộc đi? Tôi chỉ hỏi
ông một vấn đề, nếu tôi đem ghi âm này công bố ra bên ngoài, không biết mọi người sẽ nói về ông như thế nào?