Quý Ức uống không ít rượu nên sức lực không có bao nhiêu, cô miễn cưỡng kháng cự hai cái liền hoàn toàn không còn sức nữa, chỉ có thể phản kháng bằng miệng: “Hạ Qúy Thần, anh buông tôi ra! Hạ Qúy Thần, anh đang làm cái gì?”.
Nước lạnh ào ào xối thẳng lên mặt, lúc cô mở miệng nói chuyện, nước cũng chảy vào trong miệng khiến cô bị sặc, sặc đến nỗi cô cảm giác chính mình hít thở không thông, cô kịch liệt ho khan một trận, chờ đến khi bình ổn trở lại thì toàn thân đã ướt đẫm, quần áo dán ở trên da thịt.
Cho dù trời không lạnh lắm, trong phòng cũng có máy sưởi đầy đủ nhưng cô vẫn bị lạnh đến phát run.
Đừng nói là sức lực để phản kháng, bây giờ ngay cả việc nói chuyện cô cũng không thể mở miệng được, chỉ có thể tùy ý để Hạ Qúy Thần xối nước lạnh lên người.
Nước trong bồn tắm càng ngày càng nhiều, một lát liền bao phủ cả người Qúy Ức, cô ngồi trong bồn tắm, hàm răng run lập cập, cả người đều không thể nhúc nhích.
Không biết có phải do cô ảo giác hay không mà cô cảm thấy dòng nước nhỏ đi rất nhiều.
Cô hơi hơi nhấc mí mắt lên, cách một tầng nước đọng trên lông mi, nhìn về phía Hạ Qúy Thần.
Quần áo ở trên người hắn bởi vì lúc nãy cô giãy giụa nên cũng bị ướt hơn phân nửa, áo sơ mi trắng dính trước ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt rắn chắc của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt rét lạnh cùng tuyệt tình, đáy mắt hiện ra tia phức tạp, lúc cô nghĩ hắn muốn buông tha cho cô thì khóe mắt của hắn lại quét tới chỗ khác, sau đó dừng lại ở cần cổ trắng nõn của cô.
Nơi đó hơi hồng hồng, là dấu vết lưu lại do bị gặm cắn đi?
Là Lâm Chính Ích làm sao? Cô cư nhiên để Lâm Chính Ích làm như vậy với mình?
Hạ Qúy Thần nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm cổ của Qúy Ức, hắn lẳng lặng nhìn khoảng nửa phút, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén vô cùng, phảng phất ẩn chứa con dao nhỏ, giống như muốn lột da xẻo thịt cô.
Giây tiếp theo, Hạ Qúy Thần không ngăn được sự tức giận từ trong cơ thể, bàn tay đặt trên bả vai của Qúy Ức tăng thêm lực đạo, gắt gao đem cô ấn vào trong nước, nước lạnh tràn ngập trong hơi thở khiến khuôn mặt của cô đều đỏ bừng cả lên, nhưng hắn cũng chưa buông tay.
Dáng vẻ hung ác này của Hạ Qúy Thần tựa như hận không thể giết chết Qúy Ức ngay lập tức vậy.
Cô không phải chưa từng thấy qua bộ dáng này của Hạ Qúy Thần, đêm bốn năm trước, lúc cô hẹn anh Dư Quang thì hắn xuất hiện, cũng giống như bây giờ, vừa thấy cô hắn liền phát hỏa.
Cô cho rằng lần đó Hạ Qúy Thần cũng đã sắc bén vô cùng, không ngờ đến giờ phút này cô mới biết được, hắn chân chân chính chính nổi giận lại đáng sợ và khủng bố như vậy.
Không biết do bị dọa hay bị sặc nước mà Qúy Ức mở to mắt nhìn Hạ Qúy Thần, trừ bỏ lạnh run rẩy thì cả người không có phản ứng gì khác.
Lúc cô cho rằng mình sẽ bị Hạ Qúy Thần dìm nước mà chết đuối thì hắn lại hung hăng vứt vòi hoa sen trên mặt đất, bàn tay ấn bả vai của cô đổi thành túm lấy cánh tay cô, đem cô từ bồn tắm xách ra.
Hắn không có lấy khăn tắm cho cô lau nước trên người mà trực tiếp lôi cô ra khỏi phòng tắm, đem cô vào phòng khách rồi tùy tiện đẩy cô nằm xuống thảm, sau đó liền cúi người đè ở trên người của cô, vươn tay bắt lấy cổ áo của cô.
Chiếc áo của cô mặc làm bằng vài ren, Hạ Qúy Thần dùng sức như vậy thì làm sao mà chịu được, chỉ nghe thấy một tiếng “xuy”, áo của cô liền bị xé rách.
Da thịt trắng nõn mà ẩm ướt liền rơi vào trong tầm mắt của Hạ Qúy Thần.