Chờ đến khi trời tối đen như mực, không còn điếu thuốc nào, lúc này cả người Hạ Qúy Thần mới mềm nhũn, lui lại sau hai bước dựa vào một cái cây.
Hắn lấy di động ra, không biết là lần thứ mấy hắn điện thoại cho cô, nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy như cũ, sau đó hắn lại nhắn tin cho Đường Họa Họa, cũng lại vẫn nhận được tin nhắn như cũ là cô chưa có trở về trường học.
Cô không ở cùng bạn, những chỗ cô hay lui tới hắn đều dạo quanh cả ngày, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cô …… Cô không có khả năng rời khỏi Bắc Kinh đi?
Hạ Qúy Thần nghĩ đến đây, liền lục lại nhật ký cuộc gọi tìm số điện thoại của thư ký, hắn vừa mới chuẩn bị gọi điện nhờ thư ký tra giúp hắn xem chuyến bay hoặc tàu lửa gần nhất có thông tin của Qúy Ức hay không, nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp bấm quay số thì di động đã nhắc nhở “lượng pin không đủ”.
Ngón tay giữa của Hạ Qúy Thần đang cầm điếu thuốc cuối cùng, hắn tùy tiện ném điếu thuốc vào thùng rác, sau đó ngồi dậy, đi tới chỗ xe đang đậu, mở cửa xe ra, cúi người lục tìm cục sạc dự phòng trong hộp chứa đồ, trong lúc tìm cục sạc thì tầm mắt của hắn lại lơ đãng nhìn tới một chiếc điện thoại di động.
Đây là điện thoại của Hạ Dư Quang ….. Hạ Dư Quang.
Lúc ba chữ này hiện lên trong đầu của Hạ Qúy Thần, động tác tìm cục sạc của hắn cũng liền dừng lại.
Hắn như thế nào lại quên mất? Nơi nào hắn cũng đi tìm, làm sao lại không nghĩ tới hắn dùng thân phận Hạ Dư Quang chuẩn bị cho cô và hắn một căn hộ? Cô đối với Hạ Dư Quang luôn ỷ lại, có khi nào cô sẽ tới chỗ đó hay không?
Ý tưởng trong đầu của Hạ Qúy Thần còn chưa có thông suốt thì hắn đã khom người ngồi vào trong xe, dẫm mạnh chân ga lái xe rời đi.
Chạy xe được một đoạn, Hạ Qúy Thần đột nhiên nhớ tới nếu như cô thật sự ở nơi đó thì dáng vẻ này của hắn không được tốt cho lắm, lúc đi tới giao lộ, Hạ Qúy Thần liền quay xe đi về hướng nhà của hắn.
Ở trong phòng tắm, Hạ Qúy Thần nghiêm túc tắm rửa, sau đó tìm quần áo của Hạ Dư Quang ở ngăn kéo phía dưới trong phòng thay đồ, tháo xuống sợi dây đỏ mấy năm nay không rời khỏi người. Hạ Qúy Thần soi gương, cẩn thận đánh giá bản thân từ trên xuống dưới, xác định mình không lộ ra sơ hở gì, lúc này mới cầm điện thoại của Hạ Dư Quang, vội vã ra cửa.
Hạ Qúy Thần ngăn cản một chiếc taxi, đi thẳng tới căn hộ mà hắn dùng thân phận Hạ Dư Quang chuẩn bị cho cô.
Đến dưới lầu, Hạ Qúy Thần thanh toán tiền taxi, tiền thừa cũng chưa lấy đã sải bước vào trong lầu.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Qúy Thần đi thẳng đến trước cửa phòng, nhanh tay nhập vào mật mã, sau đó giày cũng không đổi đã xông thẳng vào trong phòng.
Trong nhà không bật đèn, nhờ vào ánh sáng rải rác bên ngoài cửa sổ ban công, Hạ Qúy Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấy có một bóng người đang ngồi phía trước cửa sổ sát đất.
Lưng của Hạ Qúy Thần căng chặt một chút, hắn quên cả việc ấn công tác đèn trên vách tường, chậm rãi bước qua chỗ cửa sổ.
Lúc tới gần, nhờ vào ánh sáng ngoài cửa sổ, Hạ Qúy Thần cũng nhìn thấy rõ ràng.
Là cô, là người hắn tìm cả ngày hôm nay.
Cô ngồi xổm trong góc tường, cả người cuộn tròn, đem mặt chôn ở đầu gối.
Bộ dáng của cô thoạt nhìn rất an tĩnh, nhưng Hạ Qúy Thần nhìn thấy lại đau lòng vô cùng.
Lúc hắn cách cô khoảng hai mét, bước chân đột nhiên ngừng lại, hắn đứng tại chỗ vài giây thì mới bước tiếp một bước lớn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Cô giống như không nhận ra có người tới gần, không nhúc nhích lấy một cái.
Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu bù xù của cô một lát, sau đó mới chậm rãi vươn tay chạm vào cô.